Bọn họ lái xe đi tới thành phố Q bên cạnh phải mất khoảng hai giờ đi đường, lúc đi được nữa đường, Thẩm Tiếu ngồi ở ghế phía sau đã ngủ thiếp đi.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, cuối cùng vì lo cho thằng bé nên Đường Uyển vẫn nhỏ giọng nhắc nhở người đang lái xe bên cạnh: "Anh đi chậm một chút đi, Tiếu Tiếu vừa ngủ thiếp đi rồi."
Mã Thiên Xích liếc qua gương chiếu hậu nhìn một cái, sau khi nhìn thấy Thẩm Tiếu đang ngủ say vẫn đem tốc độ xe lái chậm lại.
Đường Uyển thấy anh còn nghe vào thì nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng chỉ một giây sau người kia lại hờ hừng hỏi: "Hôm nay cô trang điểm à?"
Vốn cho rằng những người đàn ông thẳng thắn như Mã Thiên Xích sẽ không để ý tới nhưng không ngờ anh ta lại phát hiện ra, lúc này mặt Đường Uyển lại nóng lên, ánh mắt chuyển qua một bên, hai tay bất an xoắn vào nhau: "... Ừm."
"Bởi vì người sinh viên nam vừa rồi à?"
"Cái gì?" Cô sửng sốt không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh ta, phải mất một lúc cô mới hiểu được anh ta nói tới ai liền vội vã giải thích: "Đó là đàn anh của tôi học ở khoa phát thanh, tôi gia nhập câu lạc bộ của anh ta, vừa rồi gặp ở trên đường mà thôi."
Chẳng lẽ anh ta lại cho rằng cô vì Hạ Thụy Hành nên mới trang điểm?
Nghe vậy, hơi lạnh lưu chuyển xung quanh người đàn ông có ngũ quan thâm thúy kia cũng không hề giảm xuống, đôi môi mỏng nhếch lên hơi hạ xuống mấy phần: "Cô thích anh ta à?"
Đường Uyển kinh ngạc trừng to mắt, đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình: "Tôi á? Làm sao có thể, tôi còn không hiểu rõ về anh ta lắm đâu..."
"Không hiểu rõ mà còn ôm nhau làm gì."
"Tôi với anh ta ôm nhau lúc nào chứ, chỉ là trùng hợp gặp được thôi mà, tôi..." Đường Uyển nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt trong suốt chớp chớp, bỗng nhiên ý thức được cái gì lại nói: "À, tôi biết rồi, chúng tôi không hề ôm nhau, vừa rồi đầu tôi dính đồ vật gì đó nên anh ta lấy xuống giúp tôi mà thôi."
Nói đến mức này cuối cùng Đường Uyển cũng đã hiểu rõ vì sao Mã Thiên Xích không vui vẻ, chẳng lẽ là bởi vì thấy cô và Hạ Thụy Hành ở cùng một chỗ cho nên từ lúc cô lên xe đến giờ liền dùng khuôn mặt đó với cô sao?
Chỉ là...
Cho dù cô và Hạ Thụy Hành có ở bên nhau đi chăng nữa thì sao anh lại không vui như vậy?
Ghen à?
Lúc hai chữ này hiện lên trong đầu Đường Uyển, đừng nói là người khác, ngay cả chính bản thân cô cũng phải giật mình, vô thức bác bỏ.
Đàn ông giống như Mã Thiên Xích sao có thể vì cô mà ghen tuông được, không nói đến giữa bọn họ chỉ là quan hệ bình thường, trong lòng anh cũng đã có người phụ nữ mình yêu, nhìn cũng không thèm nhìn cô thêm một chút, nếu như không phải bởi vì Thẩm Tiếu thì bây giờ bọn họ đã sớm trở thành người xa lạ rồi.
Nghĩ như vậy, trái tim đang nhảy lên thình thịch kia liền trầm xuống.
Sau khi Mã Thiên Xích nghe được lời giải thích của cô trong lòng lại có một chút sự bực bội không nói rõ được cũng không tả rõ được, về phần tại sao anh nhìn thấy một màn kia lại có cảm thụ như vậy thì anh cũng không muốn nghĩ sâu.
"Trên tóc có cái gì thì tự mình lấy xuống là được, ở bên lề đường làm động tác này bị người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Đường Uyển bị anh nói thì run lên, sau đó lườm anh ta một cái, miệng nói: "Có ảnh hưởng gì vậy..."
Không nói đến động tác này bản thân nó đã không có nghĩa gì khác mà bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, mấy đôi yêu nhau ở bên đường ôm ôm ấp ấp nhiều vô số kể mà tất cả mọi người còn không cảm thấy kinh ngạc thì hành động kia của cô có tính là cái gì. Vốn cho rằng Mã Thiên Xích sẽ không phản ứng lại nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại mở miệng: "Sẽ bị hiểu lầm."
Vốn trong lòng cô đã không còn huyễn tưởng gì nữa nhưng sau khi nghe được câu này vẫn không nhịn được, miệng nhanh hơn não nói ra: "Vậy anh sẽ hiểu lầm sao?"
Lời này vừa dứt, trong xe lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Đường Uyển miệng nhanh hơn não hận không thể đem đầu lưỡi mình cắn đứt luôn đi, đáng chết, cô vậy mà lại đi hỏi Mã Thiên Xích như vậy!?
Im ắng thật lâu, ngay lúc cô cho rằng người này sẽ không mở miệng thì lại nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của anh ta: "Cô rất hi vọng tôi hiểu lầm à?"
"Tôi không hề nói như vậy!" Đường Uyển giống như một cọng lông mao dựng thẳng lên, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Ánh mắt Mã Thiên Xích đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên kia thu sạch vào trong đáy mắt, rốt cuộc không nói gì nữa.
...
Một đường an ổn lái xe, trước khi trời hoàn toàn tối xuống thì ba người rốt cục cũng đến được thành phố Q, xe dừng lại ở một ga-ra của khách sạn sáu sao, người quản lý tươi cười đem thẻ phòng phân phát cho mọi người, Thẩm Tiếu và Mã Thiên Xích ở một phòng, Đường Uyển ở một mình một phòng.
Sau khi phân chia xong, Đường Uyển quả thực nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là một hơi còn chưa kịp phun ra hết đã đụng vào một đôi thâm ý mười phần rồi, cô lập tức nín hơi ra vẻ bình tĩnh tiến vào thang máy.
Vào ở sắp xếp đồ đạc xong xuôi đã là bảy rưỡi tối, Đường Uyển làm xong tất cả liền đi tới tìm một lớn một nhỏ ở sát vách kia, Mã Thiên Xích luôn không có cảm giác gì đối với bất kỳ chuyến du lịch nào, cũng may trước khi Đường Uyển làm xong công tác chuẩn bị.
Cách khách sạn không xa có một nhà hàng bán đồ hải sản ăn rất ngon, trên mạng được đánh giá rất cao, cô đề nghị muốn đi Thẩm Tiếu đương nhiên là nguyện ý, Mã Thiên Xích cũng không nói cái gì.
Bởi vì khoảng cách rất gần khách sạn nên ba người liền đi bộ qua đó, Đường Uyển đi ở phía sau, Mã Thiên Xích dắt tay Thẩm Tiếu đi ở phía trước, nhìn hai thân ảnh một cao một thấp kia, không biết thế nào trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Chưa bao giờ nghĩ được rằng Mã Thiên Xích cũng cùng có cả giác này, người đàn ông luôn luôn lãnh khốc khiến cho tất cả mọi người đều cho là cả đời này anh sẽ sống một mình cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng sự thật đã chứng minh, đáy lòng của anh cũng có một nơi mềm mại chỉ là muốn đi vào chỗ đó sẽ rất khó khăn, vẻn vẹn chỉ có mấy người số lượng không nhiều, Thẩm Tiếu tính là một người, mẹ đứa bé này cũng coi như một người.
Ban đêm gió biển mang theo một chút vị mặn thổi vào trên mặt, Đường Uyển cụp mắt nhìn thoáng qua đường nhựa dưới chân, thật tình không biết trong trong nháy mắt cô cúi đầu kia, người trước mặt lại đúng lúc quay đầu lại, thấy cô im hơi lặng tiếng đi theo ở phía sau, không đi linh tinh cũng không để bị rơi lại quá xa, một lần nữa anh ta lại thu tầm mắt lại, trực tiếp đi đến phía trước.
Đi gần mười hai mươi phút, xa xa liền nhìn thấy quán bán hàng quầy hàng ven đường vô cùng đông người, mấy hàng bàn nhỏ bày ở ven đường, đỉnh đầu che mấy tấm vải plastic xanh xanh đỏ đỏ, phía trước đặt mấy cái nồi xào lớn, có một loạt vỉ nướng rất dài, bên trên đang đặt vào đó chính là hải sản tươi sống.
Mã Thiên Xích không đợi đi đến trước mặt đã nhíu mày lại, nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn thậm chí hai tay để trần ngồi ở chỗ đó uống rượu thì không che giấu vẻ chán ghét của mình chút nào: "Cô nói chính là chỗ này?"
Nghĩ là bình thường nhưng lại không ngờ rằng lại bình thường như thế.
Đường Uyển gật đầu, còn chưa phát hiện ra anh ta không tình nguyện, cô hết sức quen thuộc hoàn cảnh như vậy, sau khi ngửi được mùi thơm thì lại càng muốn ăn hơn: "Đi thôi, chúng ta qua đó tìm chỗ ngồi."
Thẩm Tiếu cũng không yếu ớt, ngược lại còn nắm tay cô cùng nhau đi lên phía trước, chỉ là hai người đi được hai bước mới phát hiện ra người đàn ông ở sau lưng không hề bước tới.
Đường Uyển nhìn lại, đối đầu với khuôn mặt tuấn tú đã hơi xị xuống kia cô giờ mới hiểu ra, quay trở về hai bước đứng vững ở trước mặt anh ta, ngửa đầu nhìn người cao hơn mình cả một cái đầu: "Anh nếm thử một chút đi, thật ra hương vị so với anh thấy còn ngon hơn rất nhiều, tôi tra trên mạng internet rất nhiều dân bản xứ đều tới đây, nói nguyên liệu nấu ăn ở đây rất tươi, anh đừng xem thường mấy quán nhỏ như thế này, hương vị không kém so với khách sạn bao nhiêu đâu."
Lí do thoái thác này cũng không thể đả động được anh ta, thật ra cái mà Mã Thiên Xích ghét bỏ là hoàn cảnh ở đây, chủ yếu là anh ta cực kỳ không thích cùng ăn chung một chỗ với nhiều người xa lạ như vậy, hơn nữa còn là đám đàn ông để trần.
Đường Uyển thấy chân anh ta giống như mọc rễ không động đậy một chút nào trong lòng cũng lên sức lực, khẽ cắn môi, vậy mà lại trực tiếp một tay kéo lấy cổ tay của anh ta, trực tiếp kéo người đi về phía trước: "Tới đi tới đi, thử một chút, không ăn được thì chúng ta sẽ đi..."
Thân thể anh ta cứng lại, mí mắt hơi cụp xuống, hàng lông mi dày chạm vào chỗ mí mắt, anh nhìn vào đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm lấy tay mình kia, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay một đường lan tràn đến tận tim, anh hơi giãy dụa lại bị cô càng nắm chặt hơn, không thấy rõ nét mặt của cô mà chỉ có thể nhìn thấy cái đầu với mái tóc đen của cô, bên tai không ngừng vang lên tiếng thì thầm thuyết phục của cô: "Đợi chút nữa chúng ta chọn trước một vài món ăn nếm thử, đã đi tới đây rồi thì nên thử một chút chứ..."