Giọng nói mềm mại mang theo chút không xác định giống như thái độ của cô đối với anh có chút đắn đo khó định nhưng lọt vào lỗ tai lại giống như một con sâu nhỏ đang bò vào, ngứa ngáy đến mức không chịu được.
Đến lúc này, Mã Thiên Xích cứ như vậy bị cô "Cứng rắn kéo" vào trong quán bán hàng.
Từ xa ông chủ đã nhìn thấy bọn họ do dự, thấy bọn họ tiến đến lập tức vui vẻ ra mặt chảo hỏi: "Ăn chút gì nhé cô gái?"
Đường Uyển rút thực đơn ra: "Chúng tôi xem một chút trước đã."
"Được rồi, vừa rồi tôi thấy cô kéo chồng mình đi vào đây, vì để cảm ơn sự tin tưởng của cô đợi chút nữa tôi tặng thêm cho cô hai đĩa rau trộn!" Ông chủ vô cùng biết cách làm ăn, hào khí vạn phần vung tay lên.
Chỉ là lời này lại làm cho mặt Đường Uyển thoáng cái liền đỏ chót, cô nhìn thoáng qua Thẩm Tiếu liền hiểu ngay vì sao đối phương lại hiểu lầm như vậy, cô vội vàng khoát tay: "Chuyện này, đây không phải chồng tôi đâu..."
Thấy thái độ nhăn nhó ngượng ngùng của cô, nụ cười trên mặt ông chủ càng tăng lên, giống như quen thuộc nói: "Người trẻ tuổi các cô là hay thẹn thùng, được rồi được rồi, tôi không hỏi nữa."
Nói xong, ngay cả thời gian cho Đường Uyển giải thích cũng không có, trực tiếp đi ra cửa quán mời chào khách khứa.
Đường Uyển nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí mới dám đưa ánh mắt chuyển đến người đàn ông ngồi bên cạnh, lúc đầu Mã Thiên Xích đã không muốn đi vào đây rồi, cô thật sự sợ anh ta không vui một cái sẽ trực tiếp quay mặt rời đi.
Trong khi cô nơm nớp lo sợ đối đầu với đôi mắt đen tĩnh mịch kia thì bên trong chỉ có một mảnh yên tĩnh, giống như là không nghe thấy lời ông chủ nói, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.
Đường Uyển nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng cười một tiếng: "A ha ha ông chủ này thật là nhiệt tình mà..."
Nói xong, ba người đều không nói gì tiếp nữa, ngay cả Thẩm Tiếu cũng dùng ánh mắt vô cùng "Đồng tình" nhìn anh ta, cô đưa menu trong tay tới: "Anh, anh xem một chút xem thích ăn cái gì."
Mã Thiên Xích nhìn năm ngón tay hơi run run đang cầm tờ thực đơn vẫn đưa tay ra nhận lấy, chỉ là sau đó ánh ta lại lập tức đưa cho Thẩm Tiếu: "Cháu chọn đi."
Thẩm Tiếu phát hiện ra bầu không khí lúng túng này, mắt to ở đào một vòng lên đó, đổi đề tài: "Chú, chú có ăn được cua không, còn cả tôm chiên và mì xào hải sản nữa."
"Đều được, cháu cứ chọn đi."
Nghe được câu trả lời của anh ta, lúc này Đường Uyển mới cảm thấy yên lòng, vô cùng cảm động đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của Thẩm Tiếu: "Thích gì thì cứ chọn nhé, dì mời con ăn!"
"Cảm ơn dì!"
"Đừng cám ơn, đợi chút nữa cứ chờ bị người ta bắt ở lại rửa chén bát đi." Mã Thiên Xích cầm cái bát trên bàn lên nhìn, giống như ghét bỏ bọn chúng có chút không sạch sẽ nên lại đặt xuống lần nữa.
Đường Uyển nhận lấy ấm trà nóng mà quán ăn mới đưa tới, âm thầm liếc mắt: "Quán bán hàng còn là tôi mời có được không..."
Hơn nữa, vừa rồi cô đã xem qua giá cả, ngoại trừ cua hơi đắt một chút ra thì nhưng món khác cũng không tính là quá đắt, hoàn toàn ở trong phạm vi chấp nhận được.
Mã Thiên Xích thấy cô rất kiên trì, rất có dáng vẻ giống như có thể đem mặt trăng hái xuống cho Thẩm Tiếu nên cũng không tiếp tục chế giễu cô nữa, chỉ nhìn cô dùng nước nóng tráng qua mấy cái bát một lượt.
Thẩm Tiếu chọn ba con cua lớn, lại gọi thêm một đĩa tôm chiên vàng, một đĩa sò điệp, Đường Uyển lại gọi thêm một phần nhỏ hàu nướng mỡ hành và sò hấp gừng, món chính là một phần mì xào hải sản.
Chưa đến mười phút, cua đã được bưng lên, vừa chế biến xong còn đang bốc hơi nóng, ông chủ đặt một xấp găng tay dùng một lần xuống lại đi vào trong.
Nhìn con cua biển màu vỏ quýt bày ở trước mặt, Đường Uyển rất có kinh nghiệm lấy tới bóc ra, thấy một lớn một nhỏ ở đối diện vẫn không nhúc nhích, cô không khỏi kỳ quái: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa."
Cua vừa mới hấp chín là mềm nhất, để nguội rồi thịt sẽ không ngon như vậy nữa.
Thẩm Tiếu hơi khó khăn đeo găng tay vào: "Dì Đường, cái này phải bóc như thế nào?"
Bây giờ Đường Uyển mới hiểu được, trước kia hai người này ăn cua đoán chừng đều đã được bóc ra sẵn, căn bản chưa từng được nếm qua kiểu nguyển bản như vậy, cô không khỏi cảm thán dưới đáy lòng thế giới đúng là khác biệt, giữa người có tiền và người bình thường vậy mà lại có sự khác biệt lớn như thế.
Mặc dù như vậy cô vẫn cầm con của Thẩm Tiếu lên, tỉ mỉ tách ra, còn nhờ ông chủ mang tới một cái kéo, từng chút đem thịt trắng bên trong đều lấy hết ra: "Được rồi, con ăn đi."
"Cảm ơn dì!" Thẩm Tiếu nói xong còn không quên người bên cạnh đang vô cùng cần được "Chăm sóc" thỉnh cầu nói: "Dì ơi, dì giúp chú cháu gỡ cua nốt đi, hình như chú ấy... Cũng không biết làm."
Đường Uyển dịu dàng cười một tiếng: "Được… "
Bên cạnh quán là một chiếc đèn đường cao cao, ánh đèn mờ nhạt đan xen với ánh sáng của đèn chân không trong quán, hai loại ánh sáng này chiếu lên trên người cô, đôi tay nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia cứ như vậy thoăn thoắt làm việc.
Cô gái cụp mắt chăm chú nhìn vào con cua trong tay, rõ ràng khung cảnh cũng không có gì đặc biệt nhưng Mã Thiên Xích lại cảm thấy lúc này Đường Uyển rất đẹp.
Anh ta quen biết cô lâu như vậy nhưng phải đến hôm nay mới là thời khắc động lòng người nhất.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh ta, Đường Uyển một chút cũng không chú ý tới, tất cả sự chú ý của cô đều đang đặt hết vào con cua trên tay, phí hết mười phần sức lực mới tách rời được nó sau đó cẩn thận đem thịt để ở một bên: "Được rồi, ăn đi."
Thấy cô ngẩng đầu lên Mã Thiên Xích liền thu tầm mắt lại, cầm lấy đũa dùng một lần bên cạnh lên gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hương vị hoàn toàn chính xác ngon vô cùng.
Đường Uyển nhìn anh chằm chằm, ánh sáng trên đầu chiếu vào đôi mắt hạnh của cô khiến nó lập loè tỏa sáng: "Thế nào, thế nào, có phải ăn rất ngon đúng không??"
Cô không kịp chờ đợi muốn nghe một câu trả lời, rất muốn đề nghị của mình được công nhận.
Đôi môi mỏng kia phun ra mấy chữ: "Cũng không tệ lắm."
Đối với loại người như Mã Thiên Xích này Đường Uyển cũng không kỳ vọng sẽ nghe được mấy lời tán dương từ miệng anh ta, cho nên dù cho chỉ là mấy câu cũng không tệ lắm, đối với cô mà nói cũng đã là ca ngợi rồi.
Lúc này cô mới yên tâm cầm lấy con cua của mình lên ăn, cũng không cần bóc ra cũng không cần dùng đến kéo, rút một cái chân ra trực tiếp bỏ vào trong miệng, dùng răng đem thịt cắn dập ra.
Bọn họ mới phải bóc ra chứ cô thì không cần nhiều chuyện như vậy, ăn thế nào cho thuận tiện là được.
Đồ ăn lục tục được bưng lên đủ, mỗi một món đều giữ được vị tươi vốn có của hải sản, món mì xào sau cùng Mã Thiên Xích không hề động đũa, đoán chừng là cảm thấy quá nhiều dầu, Đường Uyển và Thẩm Tiếu ăn không ít, bụng phình hết cả lên.
Phút cuối lúc đi tính tiền, sợ anh ta lại giống như lần trước lại vụng trộm đi tính tiền nên Đường Uyển thừa dịp đồ ăn trên đĩa vẫn còn đã lặng lẽ ra chỗ ông chủ thanh toán trước.
Thấy cô thân thiết như vậy, ông chủ cũng nhỏ giọng trêu ghẹo cô: "Xem ra trong nhà là cô làm chủ nhỉ!"
Chuyện vừa mới quên đi lúc này lại bị ông ta nhắc lên, nhiệt độ trên mặt lại một lần nữa nóng lên, Đường Uyển cũng không biết phải giải thích như thế nào, dứt khoát cười khoát khoát tay đi ra.
Sau khi cơm nước xong, ba người cũng không vội về khách sạn ngay, phía sau mấy quán bán hàng kia đi thêm năm phút chính là bờ biển, bọn họ liền đi bộ qua đó cho tiêu cơm một chút.
Sợ Thẩm Tiếu sẽ lạnh, Đường Uyển đem áo len mỏng trên người mình cởi ra khoác lên trên người thằng bé: "Cẩn thận lạnh, đừng chạy quá xa."
"Cháu biết rồi, cháu ra chỗ kia xem một chút!"
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia nhảy nhót chạy ra phía trước, ánh mắt Đường Uyển chăm chú nhìn theo sợ thằng bé sẽ chạy mất.
Ánh mắt Mã Thiên Xích nhìn thoáng qua vẻ mặt đang mỉm cười của cô, đầu lưỡi trong khoang miệng liên ngứa ngáy nói: "Có vẻ như cô rất thích thằng bé."
Đường Uyển không có chú ý nghe, xoay đầu lại nhìn anh một cái: "Cái gì?"