Bên tai là tiếng sóng biển gào thét, bốn bề vắng lặng khiến cho bầu không khí lúc này càng thêm thoải mái dễ chịu, hai tay Mã Thiên Xích bỏ vào trong túi, hơi dừng chân lại, khó có khi nghiêm túc nhìn cô: "Cô rất thích Tiếu Tiếu."
Lần này, anh ta không hỏi cô mà là câu trần thuật.
Đường Uyển cũng không kiêng kị: "Đúng vậy, thằng bé là một đứa trẻ mà ai gặp cũng sẽ thích."
"Vì sao?" Anh ta bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Đường Uyển suýt chút nữa đã không kịp phản ứng, chậm mất mấy giây mới hiểu được là anh hỏi mình vì sao thích Thẩm Tiếu.
"Không vì sao cả, chính là nhìn thằng bé cảm thấy rất thuần khiết, rất ngây thơ, suy nghĩ của trẻ con không hề phức tạp như người lớn, bọn chúng là lễ vật mà Thượng Đế ban cho nhân gian, tâm tính thằng bé rất tốt cho nên tôi mới vô cùng yêu thích nó như vậy." Giọng nói êm tai của Đường Uyển cộng với ánh sáng dịu dàng trong mắt cô khiến ngay tiếp theo cả người cô đều trở nên nhu hòa.
Đều nói phụ nữ ai cũng có thiên chức làm mẹ trời sinh, giờ khắc này, Mã Thiên Xích thật sự thấy được ở trên người cô.
Đáy lòng anh ta dâng lên một loại cảm giác khác thường, loại tâm tình này mấy ngày gần đây liên tiếp xuất hiện khiến anh ta theo bản năng muốn tránh né, không biết rõ là bởi vì sao mà chỉ là nhìn thấy cô gái bên cạnh luôn luôn có thêm mấy phần khác biệt.
Đường Uyển ghé vào trên lan can bờ biển yên lặng nhìn về một vùng biển tăm tối phương xa, ánh trăng chiếu xuống, sóng biển thay nhau nổi lên phản chiếu lại ánh sáng này giống như các vì sao được rắc lên trên mặt biển.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp một tấm ảnh mặt biển nơi xa kia, lúc cô chuẩn bị bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt thoáng nhìn chòng chọc vào người đang đứng ở bên cạnh, thân thể thẳng tắp dựa lưng vào lan can phía sau, cánh tay thon dài trái lười biếng gác lên phía trên, các ngón tay của bàn tay phải hơi uốn lượn kẹp lấy một điếu thuốc đưa đến bên miệng chậm rãi hút lấy, gió đêm thổi loạn tóc mái trên trán anh ta nhưng người này cũng không thèm để ý, tăng thêm mấy phần chán chường.
Đèn đường cũng không mấy sáng tỏ, ánh sáng khá là mờ nhạt nhưng rơi ở trên người anh ta so với sắc biển kia khiến cho người ta phải ngừng chân.
Trước khi quen biết Mã Thiên Xích, Đường Uyển vẫn luôn cảm thấy đàn ông đẹp trai hay không đẹp trai chủ yếu là ở khuôn mặt, nhưng sau khi quen biết anh ta rồi cô mới biết có một loại đẹp trai không liên quan đến tướng mạo, là khí chất, là khí tức, là anh đứng ở chỗ này con mắt liền không có cách nào cưỡng lại được lực hấp dẫn từ anh.
Khói lửa chớp tắt ở đầu ngón tay anh ta cực kỳ giống lòng của cô lúc này, có lẽ là bị ma quỷ ám ảnh rồi nên cô mới giơ cánh tay lên thật nhanh chụp lại một màn này đập vào trong điện thoại di động.
Âm thanh "Tách" một tiếng chợt vang lên trong không khí, quên mất tắt tiếng chụp ảnh.
Đường Uyển đối đầu với ánh mắt của anh ta chỉ biết đỏ mặt nhìn lên trời, phản ứng đầu tiên lại là...nhanh chóng đem di động cất vào trong túi.
Mã Thiên Xích sửng sốt một giây, nhưng cũng chỉ trong một giây kia, gương mặt vừa rồi còn vô cùng anh tuấn lập tức đen hơn phân nửa: "Xóa đi."
"Cái gì?" Cô giả vờ đóng vai kẻ ngu không có chút kỹ thuật nào.
"Ảnh chụp." Môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lại lặp lại một lần nữa: "Xóa đi."
"Tôi chụp rất đẹp mắt mà..." Không biết làm sao, Đường Uyển cũng không phải rất muốn xóa bỏ, cô vẫn còn ôm một tia hi vọng: "Góc độ rất đẹp, ánh sáng cũng vừa đủ, không đem anh chụp xấu đâu."
"Tôi không thích chụp ảnh." Anh lời ít mà ý nhiều, tỏ vẻ một chữ cũng không muốn nói thêm nữa.
Đường Uyển vẫn đứng ở nguyên tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích, lúc cô đang định đục nước béo cò thì người đàn ông vốn đang dựa vào lan can đã đi về cô bên này.
Khoảng cách giữa hai người vốn cũng không xa, anh ta đi năm ba bước đã đến trước mặt cô, thân thể cao lớn ngăn trở ánh sáng trên đỉnh đầu thay vào đó là một mảnh bóng râm đè ép xuống.
Đường Uyển ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Làm, làm gì?"
Mã Thiên Xích từ trên cao nhìn xuống thấy cô rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại ngu ngốc không muốn thỏa hiệp, nói nhảm cũng chẳng muốn nói một câu liền trực tiếp hướng tay về phía chiếc túi chứa điện thoại di động của cô...
Đường Uyển lui về sau mấy bước, trái phải né tránh anh, mãi cho đến khi cơ thể chạm lên lan can kia mới không thể không dừng bước.
Mã Thiên Xích bị cô vừa đi vừa về tránh né khiến cho mất hết kiên nhẫn liền dứt khoát đưa tay giữ chặt cổ tay của cô lại, bàn tay thò vào trong túi quần áo của cô, lúc đang định lấy điện thoại ra lại bỗng nhiên nghe thấy một giọng điệu non nớt giống như là chất vấn vang lên bên cạnh …
"Chú, dì Đường, hai người đang làm gì vậy?"
Động tác của anh ta trở nên cứng đờ, Đường Uyển cũng không tốt hơn, cô thừa dịp anh phân tâm lập tức tránh thoát khỏi giam cầm của anh thuận tiện lấy điện thoại di động trở về, quay người đi về phía Thẩm Tiếu: "Chú và dì đang đùa giỡn với nhau thôi, cháu ngắm biển xong rồi à?"
"Xem hết rồi à, cháu cảm thấy hơi lạnh nên muốn về khách sạn." Không biết có phải bị gió thổi lạnh hay không mà đầu mũi của Thẩm Tiếu hơi đỏ lên.
Đường Uyển sợ thằng bé bị cảm lạnh vội vàng kéo lại vạt áo trên người thằng bé: "Được, bây giờ chúng ta sẽ trở về."
Mã Thiên Xích cứ như vậy nhìn cô quang minh ngay thẳng chạy đi ngay dưới mí mắt mình, lúc một lớn một nhỏ đi ngang qua người anh, đáy mắt cô còn lóe lên một tia giảo hoạt, anh cũng không bỏ qua.
Đắc ý sao?
Chờ lúc Thẩm Tiếu không có ở đây thì tấm ảnh kia cũng sẽ bị xóa thôi.
Con đường trên bờ biển, ba bóng người dưới ánh đèn bị kéo ra rất dài, người đàn ông mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đi theo ở phía sau, tuy không có gì biểu lộ, nhưng bước chân vẫn luôn điều chỉnh theo hai người, chu đáo cẩn thận.
...
Đi bộ mười lăm phút là về đến khách sạn, sau khi đi thang máy lên đến tầng lầu phòng mình ở, Đường Uyển cố ý giữ chặt Mã Thiên Xích lại dặn dò: "Buổi tối hôm nay thằng bé bị gió biển thổi lạnh, chút nữa bảo Thẩm Tiếu tắm nước nóng đi nhé, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh."
"Ừm." Mã Thiên Xích đáp lại, nắm tay thằng bé quay người đi vào phòng.
Đường Uyển trở lại phòng của mình, tầng này tương đối cao, ngoài cửa sổ chính là vùng biển rộng lớn mà vừa rồi bọn họ đi ngang qua kia, lúc cô thay quần áo lại chạm phải điện thoại di động ở trong túi.
Cô móc điện thoại di động ra mở khóa, trên màn vẫn đang dừng lại ở tấm ảnh vừa mới chụp được kia, cho dù là nhìn mấy lần, cho dù là nhìn thấy tận mắt hay là cách màn hình điện thoại cũng đều không ngăn cản được phần suất khí này.
Cô nhìn một hồi lại đem điện thoại di động cất đi, cả người ngã xuống chiếc ghế sofa ở cuối giường sau đó lâm vào trầm tư.
Chuyến này bất ngờ đi tới thành phố Q, từ sau lần gặp nhau cuối cùng ở chung sau khi về nước thì trước đó đối với Mã Thiên Xích cô chưa từng suy nghĩ cái gì, chẳng qua chỉ cảm thấy người này thần bí lại mạnh mẽ, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với cô, cũng không phải là người cô sẽ tiếp xúc nhiều trong xã hội.
Liên hệ duy nhất giữa bọn họ chính là một tỷ hai kia, trả xong thì cũng sẽ kết thúc.
Nhưng sau khi tách ra cô lại xuất hiện một loại cảm giác rất quỷ dị mà đến tận bây giờ cô vẫn không biết nên phân biệt như thế nào, tận đến lần đi chơi này, lúc một lần nữa nhìn thấy gương mặt kia, đi ở bên cạnh anh, tất cả vẫn giống như trước đây nhưng hình như lại không như vậy nữa.
Từ nơi sâu xa nào đó, có một thứ lặng lẽ thay đổi.
Cô sẽ nhìn anh kỹ hơn, sẽ vì anh mà tự nhiên làm một vài việc nhỏ, lại bởi vì một câu nói nào đó của anh mà lâm vào suy nghĩ, sẽ lăn qua lộn lại phân biệt rõ ý vị của nó.
Những cái này, đều là trước đây chưa từng có.
Ngay khi Đường Uyển đang suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đầu mối thì chuông cửa phòng khách bỗng nhiên vang lên, cô đứng dậy bước nhẹ đi tới cửa, cẩn thận hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Tôi." Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai.
Cô yên tâm mở cửa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người đàn ông đang mặc áo choàng tắm màu trắng, sắc mặt khó coi đứng ở ngoài cửa