Ở trước ngưỡng cửa, Bùi Dục bế bổng cô lên, quay người đi về phía cầu thang, sải dài bước chân, một lúc sau đã về đến trước cửa phòng ngủ.
“Mở cửa ra.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Tịch Giai Giai nghe thấy thế, chỉ cảm thấy giống như có cọng lông vũ cọ bên tai mình, làm cho cô thấy ngứa ngáy.
Cô nhìn tay nắm cửa, trong lòng hết sức chột dạ, nhưng vẫn đặt tay lên, tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa mở ra ngay.
Căn phòng không mở đèn, rèm cửa sổ chưa được kéo ra, mượn ánh sáng từ ngoài vườn chiếu vào căn biệt thự, có thể nhìn thấy mang máng cả căn phòng.
Phòng ngủ chính rất rộng, rộng hơn cả căn nhà mà cô thuê, kích cỡ của chiếc giường rất khủng khiếp, năm sáu người nằm cũng không thành vấn đề, bên cạnh giường có trải một lớp thảm bông, phong cách của căn phòng làm nơi này có vẻ ấm áp và an toàn hơn ngoài kia.
Chỉ tiếc là sự ấm áp này không thuộc về cô, vừa nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, trái tim cô đập thình thịch.
Chẳng qua đây chỉ là vấn đề chuyện nhắm mắt đưa chân, thà rằng cứ dứt điểm thế này cho xong, chứ không muốn để anh ta bám riết lấy mình, làm tình làm tội mình. Dù sao đường nào cũng là đường chết, sao không dứt khoát một lần rồi thôi.
Tịch Giai Giai bị anh đặt lên giường, mái tóc đen óng ả xõa tung trên giường, Bùi Dục cũng không do dự, anh ta vừa bước lên đã cởi đồ của cô ra, cô bèn né tránh trong vô thức.
Anh ta lạnh lùng giễu cợt: “Có làm không?”
“...” Tịch Giai Giai cắn răng: “Làm!”
Bùi Dục hừ lạnh, tiếp tục cởi quần áo cô, nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn bên dưới lớp quần áo run lên trong vô thức, anh ta lập tức cởi nút ném đồ sang một bên.
Cô mặc đồ lót màu xám nhạt, trên người vẫn còn dấu vết hai người đàn ông để lại hồi tối, trông nhức mắt vô cùng. Bùi Dục giơ tay che một trong những vết xanh đỏ ấy lại, nhẹ nhàng xoa bóp tựa như đang an ủi cô vậy.
Tịch Giai Giai cảm thấy sức mạnh từ ngón tay và sự ấm áp của người đàn ông ấy, cô chỉ im lặng nhìn gương mặt của anh, không dám nhắm mắt.
Trước giờ cô chưa từng làm những chuyện thế này, cũng không tưởng tượng về nó bao giờ. Vốn dĩ cô trưởng thành hơi muộn, với cô, chuyện nam nữ vẫn còn bị phủ trong một lớp màn trắng, cô tò mò về nó nhưng phần lớn lại là sợ hãi.
Bùi Dục sờ soạng trên cơ thể cô một cách thành thục, một lúc sau đã nắm lấy vài chỗ nhạy cảm. Anh ta cúi người xuống, hôn lên từng thước da của cô, thấy cô rùng mình, làn da nổi hột, anh càng kiên nhẫn đùa bỡn Tịch Giai Giai hơn.
Hai tay của Tịch Giai Giai níu chặt tấm ga giường xám sậm dưới thân, cô cắn răng không phát ra tiếng nào, nhưng cho dù làm như thế, lúc người đàn ông ấy cởi lớp đồ bảo vệ cuối cùng trên người cô xuống, cô cũng thốt lên một tiếng: “Ối!”
Cô giơ tay lên chặn trong vô thức, nhưng lại bị Bùi Dục giữ lấy, đôi mắt tối tăm lướt trên người cô đong đầy dục vọng: “Mới thế này đã không chịu nổi rồi à?”
Tịch Giai Giai ngượng ngùng khôn xiết, để bản thân mình lộ ra trần trụi như thế, cô ngại ngùng đến nỗi muốn choáng váng: “Anh, anh đừng nói nữa...”
Năm ấy ba mẹ của cô quen nhau qua mai mối, hai người đều là mối tình đầu của nhau, vì thế, từ nhỏ cô đã tiếp nhận cách giáo dục hơi bảo thủ, cũng vì cách giáo dục như thế mà bây giờ cô mới dễ dàng ngại ngùng hơi người khác.
Còn Bùi Dục thì ngược lại, thân là cậu ấm con nhà giàu, trước giờ anh ta chưa từng làm khó chính mình, muốn làm gì thì làm nấy, đừng nói là cấm dục.
Đại đa số những người phụ nữ vây quanh anh đều trưởng thành, chuyện gì cũng có thể chấp nhận, tất thảy phản ứng của Tịch Giai Giai đều khiến cho anh cảm thấy thú vị, không khỏi muốn cho cô nhiều hơn.
Gần như Bùi Dục hôn khắp người cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo tới đảo lui như thể không biết mệt mỏi là gì, đây cũng là lần đầu tiên anh ‘phục vụ’ người phụ nữ, chứ không phải tỏ thái độ cao cao tại thượng, chờ đợi được người khác lấy lòng.
Anh ta cởi quần áo trên người mình xuống, làn da ma sát vào nhau một cách thân mật, nhưng Tịch Giai Giai lại ráng nhịn không phát ra tiếng.
Bùi Dục nhìn thấy cô mím môi, bèn cúi đầu ngậm mút lỗ tai trái của cô, khi nãy anh liếm lái tai cô, cô càng run rẩy dữ dội.
Quả nhiên, Tịch Giai Giai lập tức nổi da gà, cô buột giọng rên rỉ: “A đừng...”
Chất giọng của cô vốn đã mềm mỏng, lúc này tình dục đã nhuốm dần vào lòng cô khiến cô ngứa ngáy, không nói đến những thứ khác, chỉ cần dáng vẻ này của cô đã đủ để khiến cho người đàn ông say mê.
Cơ thịt khắp người Bùi Dục thổi phồng lên, anh không nhẫn nhịn nổi nữa.
Anh nhấc tay sờ lên nút quần ở bụng cô, anh đã làm chuyện này vô số lần, không cần quá nhiều thời gian là đã cởi ra được.
Tịch Giai Giai cảm thấy mình đã bị lột trần, cơ thể cô cứng đờ, đôi mắt mông lung gợn lên vẻ bất an và sợ sệt, cô giơ tay ra níu lại: “Đừng...”
“Đừng cái gì, mặc thì sao mà làm được?” Bùi Dục dứt khoát kéo quần cô xuống đầu gối, anh không để cho cô cơ hội phản đối, lại cởi quần lót của cô ra.
Lần này, Tịch Giai Giai thật sự cảm thấy hoang mang, cảm giác chân thật lập tức ập đến, cho dù một giây trước cô tỏ ra kiên định, tự nhủ với mình ‘không sao đâu, nhịn một chút là sẽ qua ngay thôi’, nhưng bây giờ cô không bình tĩnh nổi nữa.
Cô nắm cổ tay của người đàn ông đấy, ngăn cản không cho anh ta tiếp tục dùng sức: “Đừng mà...”
Bùi Dục nhướng mày, so với vẻ sốt ruột của cô, trông anh ta ung dung hơn nhiều: “Chẳng phải nói là muốn làm à, đừng là ý gì đây?”
Lần này Tịch Giai Giai không rảnh để giận dữ nữa, cô thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ thật sự của mình: “Tôi không muốn làm đâu, từ lúc ban đầu tôi đã chẳng muốn làm gì với anh hết, tôi chỉ cảm thấy nếu như để anh làm xong rồi thì anh sẽ buông tha cho tôi, vậy thì tôi có thể miễn cưỡng chính mình, nhưng mà không được...tôi thật sự không chịu được, tôi không thể chấp nhận mối quan hệ như thế này, tôi cảm thấy bản thân mình thật sự rất ghê tởm, rất đê tiện, xin anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa...”
Trong lúc cô nói, nước mắt lại tuôn rơi, chảy dọc xuống gương mặt của cô, một lát sau, gương mặt đã giàn giụa nước mắt.
Bùi Dục thấy cô khóc như hoa lê trong mưa, bàn tay nhất thời khựng lại, nhưng cũng không buông ra: “Nói làm là làm, không phải khi nãy nói năng khí thế lắm à, cô không biết rằng trên phương diện này, đàn ông sẽ không hối hận sao?”
Tịch Giai Giai nhìn anh với đôi mắt nhập nhèm nước, vừa lắc đầu xin van nài anh: “Tôi chỉ nói bừa mà thôi, tôi không thể chấp nhận nổi, nếu như anh thật sự muốn làm gì tôi, có thể lát nữa tôi sẽ muốn tự sát mất, xin anh đấy, xin anh tha cho tôi đi, tôi biết mình đã đắc tội với anh, tôi thật lòng xin lỗi anh, tôi không còn gì nữa, không bồi thường cho anh nổi. Tôi chỉ muốn đi học, đi làm thêm thôi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không hề có ý muốn hãm hại anh, rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới bớt giận đây?”
Vốn dĩ Bùi Dục còn cảm thấy khá khó chịu với cô, nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, cơn giận đã tan biến đi một cách lạ lùng.
Rõ ràng khi nãy tự cô chủ động sà vào lòng mình, sao bây giờ trông anh cứ như ác bá thế này?
Thực chất ý muốn ban đầu của anh chẳng qua cũng chỉ muốn giữ cô lại một đêm mà thôi, ai mà ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ánh mắt của anh lướt lên cơ thể sạch sẽ của cô gái ấy, mặc dù Bùi Dục không muốn thừa nhận, nhưng anh không thể không đối mặt với sự thật được, đó là...
Mình đối xử với Tịch Giai Giai rất đặc biệt, cho dù về mặt thể xác, hay tinh thần, đều đặc biệt.