Nếu như nói cô gái này có thể khơi lên dục vọng của mình một cách dễ dàng, vậy thì chỉ có thể nói cô ấy xinh đẹp, hoặc là dáng người của cô ấy khá đẹp, hoặc có thể vì cô ấy là dạng người mình thích.
Nhưng nếu như chỉ vì khóc lóc mà thôi, lại có thể khiến anh ta kềm chế dục vọng của mình, không làm gì nữa, vậy thì không tài nào giải thích nổi.
Bây giờ cơ thể của anh ta rất là khó chịu, vừa làm một nửa đột nhiên ngừng lại, dù có là người đàn ông nào cũng không chịu nổi.
Nhưng mà nếu như kêu anh phớt lờ cảm nhận của cô, làm tiếp chuyện ban nãy, Bùi Dục lại không nỡ.
Sau khi đờ người trong giây lát, anh đứng dậy bực dọc mắng: “Đệch!”
Tịch Giai Giai nhìn người đàn ông ấy, lập tức vươn tay kéo tấm mền ở kế bên đắp lên người mình, che lại cơ thể trần trụi lộ ra ngoài không khí.
Vào giây phút tấm mền phủ trên cơ thể, cô mới có chút cảm giác an toàn.
Vào giây phút Tịch Giai Giai nghĩ rằng Bùi Dục muốn làm gì mình, người đàn ông ấy chẳng nói năng gì cả, chỉ đứng dậy tức giận vọt vào nhà tắm.
Một tiếng ‘rầm’ cực lớn vang lên, vài giây sau, tiếng nước chảy xối xả vang lên từ phía sau cánh cửa, có ai đó đang xối nước lạnh.
Tịch Giai Giai lập tức thở phào, cô vội vàng ngồi dậy mặc lại quần áo của mình, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen thăm thẳm, hệt như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.
Khinh suất rồi.
Đầu óc không tỉnh táo đưa ra quyết định như thế, nếu như anh ta không còn sót lại chút nhân tính, chắc chắn đêm nay cô sẽ không trốn thoát được.
Vừa nghĩ đến đây, Tịch Giai Giai không khỏi sợ hãi.
Kích động là ma quỷ, câu nói này không sai một chút nào, không ngờ cô lại vứt bản thân mình xuống nước chỉ vì muốn làm anh ta khó chịu, lỡ như bọn họ có gì đó với nhau, Bùi Dục vẫn không chịu buông tha cho cô thì phải làm sao đây?
Há chẳng phải trộm gà không được còn mất nắm gạo ư.
Bây giờ Tịch Giai Giai đã tỉnh táo, có nghĩ gì đều thông suốt, khi nãy lại làm việc thiếu suy nghĩ.
Anh ta lại không làm đến bước cuối cùng.
Có điều vừa nghĩ đến đây, Tịch Giai Giai cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh ta đã tỏ ra khó chịu như thế, nhưng vẫn ghìm cương trước vực, không làm tiếp nữa chứ?
Lẽ nào anh ta cảm thấy mình nhạt nhẽo?
Cũng có thể, ngoại trừ đáp án này ra, cô không còn nghĩ ra được cái khác nữa.
Sau khi đi vào nhà tắm, Bùi Dục mở vòi hoa sen, bản thân mình lại cầm điện thoại đứng vào trong góc.
Anh nhanh chóng mở danh bạ lên, tìm số điện thoại của La Quyết Trình, sau vài tiếng tút tút, rốt cuộc cũng đã có người bắt máy.
“Alô?” Khó khăn lắm La Quyết Trình mới về được đến nhà để ngủ một giấc, còn đang ngủ mơ màng: “Sao thế?”
“Tôi, là tôi, Bùi Dục!”
Giấc ngủ ngon lành bị cắt ngang, La Quyết Trình hơi bực bội: “Tôi biết là cậu, tôi hỏi cậu sao thế?”
“Anh Quyết Trình, tôi hỏi anh một chuyện...” Bùi Dục vừa nói, vừa nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng nói xuống: “Chuyện là, nếu như anh có ý với một cô gái, nhưng cuối cùng không ngủ được với cô ấy, chuyện này là thế nào?”
“...” La Quyết Trình im lặng một hồi lâu, rồi mới cắn răng nghiến lợi nói: “Nửa đêm nửa hôm cậu quấy rầy giấc ngủ của tôi là vì cái chuyện cỏn con này?”
“Cỏn con gì chứ, chuyện này quan trọng với tôi lắm đó được chưa!”
La Quyết Trình bất lực thở dài, anh ta nhắm mắt, giải thích với anh: “Có hai khả năng, một là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, hai là cậu không có năng lực.”
Không có năng lực?
Không thể nào, anh tự tin vào năng lực của mình nhất.
Bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh?
Lẽ nào vì Tịch Giai Giai khóc nên anh mới không làm tiếp được?
“Cô ấy khóc lóc, nhưng tôi đâu có phải là người dễ dàng mềm lòng đâu?” Bùi Dục vẫn rất ngờ vực, nỗi phiền muộn trong lòng không nhỏ, làm vậy không giống với tác phong của anh.
La Quyết Trình là người ngoài cuộc, đã nhìn thấu suy nghĩ của anh em mình một cách rõ ràng từ lâu, bèn nói: "Cô gái mà cậu nói có phải là người cuối cùng xuất hiện trong đám cưới của Lục Hi không?
Bùi Dục giật mình: “Sao anh biết?”
“Nói thừa, mấy năm nay ngoại trừ cô ấy, cậu còn dẫn ai đi gặp đám bọn tôi nữa?”
Bùi Dục nghĩ ngợi một lát, dường như đúng là thế thật, nhưng mà...
“Bữa đó tôi kêu cô ấy đi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chẳng qua là nhất thời hứng thú kêu cô ấy đi đón tôi thôi, mọi người nghĩ nhiều rồi.”
“Ha ha.” La Quyết Trình cười lạnh, anh ta chẳng còn hy vọng gì vào người anh em đầu gỗ vừa yêu vào đã ngu ngốc của mình nữa: “Đó chẳng phải là vì cậu cảm thấy cô gái ấy cũng được sao, chứ bằng không cậu chịu để chúng tôi gặp cô ấy à? Cậu nghĩ coi, cậu có muốn dắt nghệ sĩ nữ trong câu lạc bộ, hay là trong công ty mình đến gặp chúng tôi không?”
Anh ta không nói còn đỡ, vừa nói ra Bùi Dục đã cảm thấy rất có lý.
Đúng vậy đấy, anh cũng không phải là người tùy tiện, đâu phải ai cũng có thể dẫn bừa đến gặp bạn mình.
Bùi Dục càng không hiểu nổi chính mình, anh buồn bực hỏi La Quyết Trình: “Vậy anh nói xem, tôi bị gì thế này?”
“Chuyện gì thế này à?” La Quyết Trình lắc đầu như thể hận sắt không thể rèn thành thép, cũng không màng đến chuyện anh có thể nhìn thấy hay không: “Cậu thích con gái nhà người ta rồi mà còn không thừa nhận à?”
“Sao có thể thế được?” Bùi Dục không buồn nghĩ ngợi mà lập tức phản bác ngay, giọng nói hơi to, bèn vội vàng đè thấp xuống: “Sao tôi có thể yêu thích dạng người muốn cái gì thì đều không có kia chứ?”
“Muốn cái gì đều không có gì chứ, con gái nhà người ta vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp, bộ không xứng với gã đàn ông già khoằn như cậu à?”
“Tôi già chỗ nào chứ, tôi đang ở độ tuổi cường tráng đấy được chưa!” Bùi Dục không phục, phải phản bác ngay, sau khi nói xong bèn quay lại chủ đề chính: “Hơn nữa, sao tôi có thể thích cô ấy được? Tuyệt đối không thể nào đâu!”
“Không thể nào mà nửa đêm nửa hôm cậu lại dắt người ta về nhà, nhưng không làm gì cả? Cậu nói có thể vì thấy cô ấy khóc nên cậu không ngủ với cô ấy được, chẳng phải thương xót người ta à.” La Quyết Trình nói trúng tim đen, phải nói cho anh không tránh né nổi: “Nếu như cậu thật sự không có ý, cậu dắt người ta về nhà làm gì, cho dù khóc cũng không ảnh hưởng đến chuyện ấy của cậu kia mà.”
Bùi Dục mở miệng muốn phản bác, nhưng tiếc là cổ họng của anh như thể siết lại vậy, không phát ra được tiếng nào.
Chuyện gì thế này, sao vừa nghe thấy anh ta chỉ trích mình, anh lại không nói năng gì nổi.
La Quyết Trình chặc lưỡi: “Được rồi, tôi đợi coi cậu bị vả mặt đấy, dù sao tôi cũng khuyên cậu một điều, nếu như cậu thật sự yêu thích cô ấy thì lo mà theo đuổi cho đàng hoàng, đừng có giở mấy cái trò trước kia, ba cái trò đó của cậu không có xài được cho con gái nhà lành đâu, đừng có đợi đến khi người ta hoảng hồn chạy mất rồi lại hối hận, năm ấy Lục Hi chính là ví dụ đấy, biết chưa?”
“...” Bùi Dục biết anh ta nói vậy là vì muốn tốt cho mình, nhưng ăn nói không êm tai gì cả: “Tôi phải đi mét anh Lục Hi, anh nói xấu sau lưng anh ấy.”
La Quyết Trình thấy người nào đó ăn nói ấu trĩ, bèn cười lạnh: “Được thôi, thế thì tôi sẽ đi nói với mọi người, đêm nay cậu không lên được.”
Bùi Dục: “Ai không lên được hả! Anh Quyết Trình, bây giờ sao anh lại thành ra như vầy rồi?”
“Cả tháng nay ông đây không được ngủ ngon giấc rồi, hôm nay khó khăn lắm mới được về nhà ngủ một giấc, lại bị cậu quấy rầy, cậu nói đi, sao tôi lại thành ra như vậy?” Vừa dứt lời, La Quyết Trình tiếp tục lên tiếng: “Cúp đây!”
Nhìn bốn chữ cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, Bùi Dục đặt điện thoại lên giá, chống tay vào hai bên, nhìn bức tường đá hoa cương, cảm thấy hết sức khó chịu.
Lời lẽ của La Quyết Trình vẫn còn vang vọng lên tai, lặp lại từng lần từng lần một, mỗi lần nảy lên lại khiến tâm trạng anh càng thêm rối bời.
Lẽ nào...lẽ nào anh thật sự yêu thích Tịch Giai Giai ư?