100 Cách Cưng Vợ

Chương 669: Chương 669: Đừng rời xa anh




Lục Hi cảm nhận được cảm xúc của cô, làm sao mà có thể để cô rời khỏi được, không những không buông tay ra mà còn dùng thêm sức ôm chặt cô hơn nữa: “Đừng đi, đừng rời xa anh.”

Trong lòng Thẩm Dĩnh vốn đang nghẹn một cục tức, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, làm gì còn phát ra được nữa, lúc này nước mắt cô lại rơi như mưa: “Em chưa hề nghĩ là sẽ rời đi, là tự anh muốn trốn tránh thôi.”

“Không có muốn trốn em, anh chỉ là không biết nên làm sao để đối mặt thôi, sợ trong cảm xúc như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến em, anh…” Nói đến đây, anh ngừng lại một hồi rồi mới lên tiếng nói tiếp: “Anh không dám tin, một con người mà lại nói mất là mất đi…”

Phải a, trước đây sức khoẻ của ông cụ luôn rất cường tráng, mọi phương diện đều không tệ, ai có thể ngờ rằng chỉ trong có vài tháng mà đã rời khỏi nhân thế rồi chứ.

Thẩm Dĩnh không nói gì, cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, cứ như vậy mà yên lặng để anh ôm, bên cạnh là rừng trúc thấp u tối, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ không ngớt.

“Không có ai muốn nhìn thấy anh như vậy, còn có nhiều chuyện cần anh xử lý.” Lại lên tiếng lần nữa, ngữ khí của anh đột nhiên trở nên kiên định hơn rất nhiều: “Em nói rất đúng, anh không tiếp tục như vậy nữa.”

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu anh đã không thể xuống dưới bầu bạn với ông cụ thì chỉ có thể sống tốt hơn mà thôi, đợi hôm nào đó gặp nhau ở bên dưới, sẽ không bị ông cụ oán trách.

Nghe thấy câu nói này của anh, vướng mắc lớn trong lòng của Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng được gỡ bỏ một chút, cô quay người lại đối diện với người đàn ông trước mặt, đôi con ngươi đen láy đó ẩn chứa những sự thương cảm vô tận, khiến người ta không dám nhìn sâu.

“Em biết anh áy náy, hối hận, có rất nhiều rất nhiều chuyện khiến anh khó mà buông bỏ được, nhưng sự thật là như vậy rồi, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được hết, Hi à, cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, em và Tiếu Tiếu, còn có nhà họ Lục cần anh.”

Khoé môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên một độ cong khiến người ta chua xót: “Được, anh sẽ phấn chấn lại.”

Thẩm Dĩnh rất muốn nói, nếu như anh không phấn chấn được thì cứ đến dựa vào em, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không nói gì cả, anh ấy cần một người đẩy anh ấy một cái, chứ không phải là lại lần nữa tạo cho anh ấy một cái cảng tránh gió để thoát khỏi hiện thực.

Cũng đã đến lúc cần phải đối mặt rồi.

Hai người đứng ở vườn hoa nhỏ rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi quần áo trên người của Thẩm Dĩnh cũng bị gió thổi xuyên qua rồi, cô nhịn không được mà run lên một cái, Lục Hi cảm nhận được, anh cởi áo khoác trên người mình ra khoác lên vai cô.

Anh chủ động lên tiếng, nắm lấy tay của cô: “Đi thôi, bây giờ thật sự đã đến lúc về nhà rồi.”

Thẩm Dĩnh nhìn bóng ảnh cao lớn đang kéo lấy mình ở đằng trước, trái tim liên tục ngồi tàu lượn lên xuống suốt mấy tháng nay cuối cùng cũng đã về đến điểm bắt đầu rồi.

Cũng may mà anh vẫn chống chịu được.

Điều cô mong mỏi cũng chỉ có như vậy thôi, chỉ cần anh nhanh chóng vượt qua nỗi buồn bã này là được rồi.

Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh chủ động yêu cầu lái xe, Lục Hi mà lái xe với trạng thái tinh thần như bây giờ thì cô căn bản không yên tâm.

3h30 sáng, cuối cùng hai người cũng về đến biệt thự, thím Lâm đã dỗ đứa bé đi ngủ rồi, nghe thấy tiếng cửa, bà vốn không ngủ say nên lập tức khoác áo lên rời giường và đi ra phòng khách.

“Cậu chủ, mợ chủ về rồi?” Thím Lâm ngủ có chút mơ mơ màng màng, vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, bà quan tâm mà hỏi thăm giống như mỗi lần trước đây: “Bên ông cụ không sao chứ?”

Mỗi lần Lục Hi và Thẩm Dĩnh từ bệnh viện trở về, bà đều hỏi như vậy, dường như là đã trở thành một thói quen rồi, hơn nữa ngay cả câu ‘không sao’ từ miệng của bọn họ nói cũng đã trở thành một thói quen.

Chỉ là hôm nay bà hỏi xong, lúc không đợi được bất kỳ câu trả lời nào thì thím Lâm mới phản ứng lại, sau đó thì tỉnh táo hẳn.

Nhìn phản ứng này, không lẽ bên bệnh viện xảy ra chuyện rồi?

Một giây sau, câu trả lời của Thẩm Dĩnh đã chứng thực sự suy đoán của bà: “Không có chuyện gì rồi thím Lâm, thím về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Thím Lâm nhận ra bầu không khí không được đúng lắm thì lập tức gật đầu: “Dạ được được, tôi về nghỉ ngơi trước, cậu chủ và mợ chủ có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”

“Được.”

Hai người trò chuyện đơn giản xong, thím Lâm quay về phòng của mình, căn phòng khách lại chìm vào trong tĩnh mịch lần nữa, mà người đàn ông nào đó đang khom lưng thay giày giống như là không có nghe thấy đoạn đối thoại này vậy, tự mình làm chuyện của mình.

Thẩm Dĩnh theo đằng sau anh, mãi đến khi vào phòng ngủ, nhìn thấy anh cầm đồ thay đi vào trong nhà tắm, cô mới nhịn không được mà đưa tay ngăn anh lại, vô số lời muốn nói quanh quẩn bên khoé miệng, cuối cùng biến thành ba chữ: “Đừng tắm nữa.”

“Vừa mới từ bệnh viện về, anh đi tắm một cái.” Ánh đèn trên đỉnh đầu sà vào trên mặt anh, hàng lông mi trên hốc mắt sâu khẽ rũ xuống, tạo thành bóng đen: “Yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, giống như là sợ cô sẽ lo lắng, anh còn cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Thẩm Dĩnh vốn rất lo sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó trong đó, nhưng sau khi nhìn thấy anh bình tĩnh đi vào trong đó đóng cửa lại, cô lại thở phào.

Cô cũng nên để mình thả lỏng hơn, nếu không thì bầu không khí căng thẳng như vậy sẽ chỉ khiến anh ấy khó thoát ra khỏi cảm xúc đó hơn mà thôi.

Lục Hi trước giờ luôn tắm rất nhanh, bình thường trong khoảng 10 phút là xong rồi, nhưng mà lần này anh đã ở trong đó gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra.

Thẩm Dĩnh biết anh đang điều chỉnh cảm xúc của mình, hơn nữa muốn ở một mình, nên cũng không có đi giục, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh phản chiếu trong tấm kính mờ để chắc chắn rằng anh không sao.

Kim giờ đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển về 4 giờ 30 phút sáng, cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, cũng không có ngủ gật qua.

Thế nhưng chính vào lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị ai đó gõ từ bên ngoài.

Cô sững sờ một hồi, tưởng là thím Lâm, nhưng không ngờ mở cửa ra thì lại nhìn thấy một bé con chỉ cao bằng nửa mình đang đứng ở ngoài cửa.

Cô có chút kinh ngạc: “Tiếu Tiếu? Sao con còn chưa ngủ nữa.”

Bé con đưa tay lên dụi dụi mắt, trong thanh âm mang theo chút giọng mũi đáng thương: “Mẹ ơi, con mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.”

Thẩm Dĩnh âu yếm mà bế bé con vào phòng, nhìn thấy trong tay bé còn đang ôm chặt một con búp bê nhỏ thì càng mềm lòng: “Con mơ thấy ác mộng gì, kể cho mẹ nghe xem?”

“Con mơ thấy có người bắt ba với mẹ đi, bắt vào trong rừng sâu, chỉ có một mình con ở bên ngoài thôi, tất cả mọi người đều không quan tâm đến con, không nhận ra con.” Nói xong, giống như là lại nhớ đến cái cảnh tưởng đáng sợ đó, bé xông vào trong lòng của Thẩm Dĩnh: “Mẹ ơi, con sợ…”

Thẩm Dĩnh đau lòng mà xoa xoa đầu bé, dịu dàng mà an ủi: “Tiếu Tiếu ngoan, giấc mơ và hiện thực là tương phản với nhau đó, sẽ không có ai bắt ba với mẹ đi đâu.”

Thanh âm bé con buồn bã: “Thật sao?”

Thẩm Dĩnh vô cùng chắc chắn mà nói: “Thật chứ.”

“Vậy thì tốt!” Bé con dùng sức ôm lấy eo của cô, vô cùng dựa dẫm: “Con muốn mãi mãi ở bên cạnh ba với mẹ!”

Nói xong, giống như là nhớ ra cái gì đó, Tiếu Tiếu ngẩng cái đầu nhỏ ra khỏi lòng của cô: “Đúng rồi mẹ ơi, ông cố ngoại đâu? Ông ấy phải ở trong bệnh viện bao lâu a?”

Tối hôm nay bên bệnh viện đột nhiên gọi điện thoại tới, lúc đi vội vàng quá căn bản là không rảnh nói chuyện với con, bây giờ đột nhiên hỏi như vậy, Thẩm Dĩnh lại có chút không biết nên trả lời thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.