“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh thấp giọng kêu lên một tiếng với màn hình điện thoại, trái tim cô đập rất nhanh, người nhà họ Lục lúc này đều đang chìm đắm trong sự bi thương vì ông cụ lìa đời, trong giờ phút quan trọng này, cô ngoại trừ tự mình đi tìm ra thì căn bản không thể đi làm phiền người khác được.
Cũng may thang máy đến rất nhanh, cô đi vào rồi trực tiếp ấn xuống tầng một, sau khi đến đại sảnh, cô chạy ra cửa chính của bệnh viện, rẽ trái là một vườn hoa nhỏ, rẽ phải là đi thẳng ra ngoài bệnh viện.
Chiếc xe để ở dưới hầm, nếu anh không lái xe thì chắc chắn vẫn chưa đi xa được.
Mang theo tâm lý đánh cược, Thẩm Dĩnh nghiến răng đi tới chỗ vườn hoa, cũng may mà bên trong vườn hoa có đèn đường, tuy ánh đèn không sáng lắm nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn rõ được tình hình đại khái ở bên trong.
Cô men theo lối vào đi vào bên trong, ở giữa sẽ đi qua một khu rừng trúc nhỏ, hai bên là những chiếc ghế tròn bằng gỗ, đó là nơi duy nhất có thể ngồi nghỉ ngơi.
Quả nhiên, vừa đi đến rừng trúc, từ xa xa cô đã nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên ghế, nhưng cô không dám buông lơi.
Nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, đợi đến khi đứng ở trước mặt người đó, xác định xem có phải là người khác hay không, cục đá đè nặng trong đáy lòng cô mới hoàn toàn được gỡ xuống.
Là anh ấy.
Là anh ấy không sai.
Cái sự bất an và lo lắng liên tục cuồn cuộn ập đến rồi lại nhanh chóng rời khỏi cơ thể cô đến hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Dĩnh cho dù có trái tim mạnh mẽ đến thế nào đi nữa thì cũng không thể chịu nổi sự dày vò này.
Nhìn người đàn ông cúi thấp đầu, cả người giống như là bị bại trận, cô trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo của người đó: “Lục Hi, anh đứng dậy cho em! Đứng dậy giống như một người đàn ông đi!”
Dường như là bị hành động đột ngột của cô làm giật mình, anh vậy mà lại thật sự phối hợp mà đứng dậy, tuy rằng phối hợp nhưng trong đôi mắt đó lại không có chút thần thái nào cả, cả người đều buông thả, không có chút tập trung.
Giống như là sức mạnh tinh thần chống đỡ trong cơ thể đã không còn nữa vậy, giống như là một cái xác chết biết đi vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thẩm Dĩnh vừa đau lòng vừa tức giận, hễ nghĩ đến hành vi vô trách nhiệm của anh, còn có nỗi sợ hãi vì sự ‘mất tích’ ngắn ngủi vừa nãy, cô trở nên có chút khó chịu.
Cách làm hư hại bản thân mình thế này là điều anh muốn sao?
Hay là nói làm như vậy thì ông cụ sẽ có thể quay về?
Chỉ có anh thương tâm buồn bã, chẳng lẽ cô không có sao?
“Anh phấn chấn lên chút đi, tỉnh táo chút đi!” Thẩm Dĩnh hét lên với anh, nước bọt có phun ra thì cũng chẳng rảnh để quan tâm: “Không có ai muốn nhìn thấy anh như vậy hết, anh có hiểu không?!”
Lời gào thét của cô lọt vào tai anh lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng, anh lẩm lẩm bẩm bẩm mà lặp lại một câu: “Em không hiểu, em căn bản là không hiểu….”
Thẩm Dĩnh lập tức trở nên bất lực, tất cả sự an ủi chân thành mấy ngày nay, tất cả những sự bầu bạn lặng lẽ của cô chỉ được đổi lại bằng ba chữ ‘em không hiểu’.
Cô biết rất rõ là Lục Hi biết bản thân cô có thể hiểu được cảm nhận của anh, chỉ là trong giờ phút này, anh đã che giấu mọi thứ, không muốn truy cứu thứ gì nữa, cũng không muốn chịu trách nhiệm về bất cứ chuyện gì nữa.
Sự thê lương nơi lồng ngực đã bị một ngọn lửa giận thiêu rụi, một giây sau, Thẩm Dĩnh đã làm ra một hành động mà ngay cả cô cũng không nghĩ đến, cô vậy mà lại nhấc cánh tay lên hung hăng đánh vào anh---
‘Bốp’
Một thanh âm giòn giã bùng nổ trong không khí, cánh tay hạ xuống, lòng bàn tay nóng rát, khuôn mặt anh tuấn đó lập tức nghiêng sang bên trái, trên làn da tức tốc hiện lên dấu bàn tay với năm ngón rõ ràng, đủ để thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
“Phải, em biết anh còn buồn bã, đau khổ, không thể chấp nhận được, nhưng khắp thiên hạ này chỉ có mình anh buồn thôi sao, nhìn anh như vậy, nhìn ông cụ ra đi, không lẽ em không đau lòng sao?!” Thẩm Dĩnh vừa nói vừa lùi về sau hai bước, cô đưa tay lên chọt vào vị trí ngực của mình, đôi mắt ngấn lệ, hùng hồn có lực mà chất vấn anh: “Anh buồn, em sẽ chỉ càng buồn hơn anh, nhưng ngoại trừ ông cụ ra em còn phải quan tâm đến anh, quan tâm đến Tiếu Tiếu, quan tâm đến gia đình của chúng ta, Lục Hi, anh cứ như vậy mà bị sụp đổ thì thật khiến em xem thường anh! Nếu như anh hoàn toàn không thể nhìn thấy những sự hy sinh và đau khổ của em thì mấy lời này cứ coi như là em chưa từng nói qua đi, anh cứ tiếp tục chìm đắm trong sự bi thương này đi, ông cụ ở trên trời có linh thiêng, để xem ông ấy có muốn nhìn thấy hay không!”
Nói xong cô lập tức quay người rời khỏi, vào giây phút quay đầu lại, nước mắt tuôn ra lã chã từ trong khoé mắt, tất cả những cảm xúc đều xông lên đến não, cô đánh anh rồi, người đánh rõ ràng là cô, nhưng cô còn đau hơn cả anh nữa.
Vốn không muốn như thế đâu, nhưng thật sự là hết cách rồi, nhìn thấy anh một mình suy sụp phát điên mà không màng đến gì nữa, cô không biết là còn có thể dùng cách gì mới có thể giúp cho người đàn ông này bước ra được nữa.
Trong giây phút không tìm thấy anh, cô vô cùng hoảng sợ, giống như là cả thế giới đều biến mất đi rồi vậy.
Thế nhưng, sau khi quay người lại còn chưa đi được mấy bước thì đã bị người đàn ông túm lấy cánh tay rồi, giãy dụa một hồi cũng không giãy dụa ra khỏi, cô bị anh trực tiếp kéo vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô từ sau.
Anh đặt cằm mình bên cổ cô, hơi thở gấp gáp toàn bộ đều phà vào trên làn da cô, Thẩm Dĩnh không ngừng vùng vẫy cơ thể, nước mắt rơi trên mu bàn tay đang ôm lấy chiếc eo của cô.
“Bỏ ra…anh bỏ em ra…”
“Xin lỗi.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói khàn đặc dữ dội, cổ họng khô khốc, mỗi một chữ nói ra đều như muốn làm cổ họng rách ra vậy: “Anh không biết nên làm thế nào nữa…”
Không biết nên làm thế nào?
Thẩm Dĩnh tức đến hoá cười: “Không biết nên làm thế nào thì đi đối mặt, không lẽ anh không đối mặt thì chuyện này cũng chưa từng xảy ra sao?”
Ông cụ đã tạ thế rồi, tuy kết quả rất vô tình, nhưng đã là sự thật định sẵn rồi, không có ai có thể thay đổi được gì cả, nếu đã như vậy thì anh ngoại trừ phải đối mặt ra thì căn bản là không còn con đường thứ hai nào nữa rồi.
“Anh muốn lừa mình dối người đến lúc nào nữa đây, hay là muốn cứ tiếp tục áy náy như vậy? Ông cụ đã đi rồi, anh có áy náy đi nữa thì ông ấy cũng không nhìn thấy nữa rồi, so với anh bây giờ bị sụp đổ thế này thì ông ấy càng muốn nhìn thấy anh có thể phấn chấn lại hơn đó!”.
Thẩm Dĩnh nói ra hết những lời trong đáy lòng mình ra, nhưng sau khi nói xong thì lại cảm thấy vô cùng hư không và bất lực, thật ra cho dù cô có nói thế nào đi nữa thì chỉ cần người đàn ông này không nghe, thì cô cũng chẳng có chút cách nào.
Có nói nhiều thêm nữa thì có thể làm được gì chứ, anh căn bản là không xem mình ra gì cả.
Lục Hi ôm chặt lấy người phụ nữ nhỏ bé đang khẽ run rẩy trong lòng mình, nghe thấy những lời nhói tim của cô, tuy khó chịu nhưng cũng tỉnh táo lại vài phần.
Anh không phải là chỉ có một mình, anh còn có gia đình, có vợ, có con, có mảnh đất trời cần anh gánh vác, là do anh quá ích kỷ, vứt hết tất cả mọi thứ cho cô, không lo không quản gì cả.
“Xin lỗi.”
Ngoại trừ xin lỗi ra thì anh không biết nên nói gì nữa.
Trong lòng Thẩm Dĩnh cũng không dễ chịu gì, cô cố nhẫn nhịn tiếng khóc nghẹn mà nói: “Em không cần lời xin lỗi của anh, cũng không muốn nghe thấy hai chữ đó, nếu như anh cần không gian để bình tĩnh thì em cho anh.”
Cô muốn rời khỏi chỗ này, cho dù chỉ là một chốc lát ngắn ngủi thôi, để cho cô hít thở rồi lại đối mặt là được rồi.
Loại bi thương đan xen với sự mệt mỏi khổng lồ toát ra từ trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy đặc biệt nặng nề.