100 Cách Cưng Vợ

Chương 511: Chương 511: Huỷ diệt cũng là một loại tình yêu




Thẩm Dĩnh cũng không biết đây là lần thứ mấy cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại rồi, cả người cô đều bị trói bởi sợi dây thừng thô ráp, cả cơ thể bị cố định ở hàng ghế xe sau, trên miệng cũng bị bịt lại bằng một dải cao su màu đen, đường đi chông chênh lắc lư, vào lúc cô tưởng mình sắp đứt hơi rồi thì chiếc xe cuối cùng cũng ngừng lại.

Cửa xe mở ra và không khí trong lành tràn vào, cô liều mạng muốn thở, nhưng chỉ vì còn có mũi nên vẫn vô cùng ngột ngạt.

Còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài thì trên đầu đột nhiên đã bị trùm vào một chiếc mũ trùm đầu cực lớn, trước mắt ngay lập tức chìm vào một mảnh tối đen, ngay cả một tia sáng cũng không xuyên qua được.

“Ưm ưm!”

Phớt lờ thanh âm của cô, hai người đàn ông thô bạo kéo cô xuống xe, hai tay luồn qua phía dưới cánh tay cô, và dùng chút sức nâng cả người cô lên.

Thỉnh thoảng, có những hòn đá nhô ra làm ngáng chân bọn họ, Thẩm Dĩnh không nhìn thấy đường, chân cũng gần như là ở trên không trung, mỗi lần vấp một cái là trong lòng cô lại ‘thịch’ một tiếng.

Không biết đi được bao lâu, cô nghe thấy đằng trước có tiếng mở cửa, sau đó cả cơ thể cô bị buông ra rồi đẩy ra ngoài, bàn chân mềm nhũn khuỵ xuống đất phịch một tiếng, xương đầu gối đều bị tê cứng cả rồi.

Mắt nhìn không thấy thì cảm quan lại vô cùng nhạy cảm, cô có thể cảm thấy có người đang đi về phía mình, cho dù bước chân của đối phương rất nhẹ.

Thẩm Dĩnh nín thở, một giây sau chiếc mũ trùm trên đầu cô bị tháo ra, ánh sáng rực rỡ sà vào mặt cô, cô cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu và hoảng sợ mà mở mắt ra, người đàn ông khẽ ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt tràn đầy nụ cười xấu xa nhìn cô.

“Sợ rồi?”

Trong lời này không có lấy nửa phần quan tâm, giống với một sự kích thích nhiều hơn.

Đôi mày thanh tú của Thẩm Dĩnh nhíu chặt lại, cô cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, so với căn biệt thự trước đây thì không khí nơi này ẩm hơn một chút, có lẽ là ở gần biển, hoặc là ở trong rừng sâu núi thẳm.

Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng gỗ, ngay cả bàn ghế cũng được làm bằng gỗ, mái nhà như là một ngọn tháp hình tam giác, đèn được gắn trên bức tường gỗ, vô cùng có sự đặc sắc của địa phương.

Mà cái hoàn cảnh xa lạ này khiến cho cả người Thẩm Dĩnh đều dấy lên sự bất an: “Anh đưa tôi đến chỗ này để làm gì?”

Hawk nhướng mày tiến đến gần cô, nhìn thấy cô hoảng sợ né ra, anh ta liền đưa tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, tầm mắt sau đó rơi trên chiếc cổ tay bị dây thừng siết đến đỏ ửng, anh mò một con dao nhỏ sắc bén từ thắt lưng ra.

Thẩm Dĩnh tức tốc kinh hoảng: “Anh, anh…”

Hawk đưa đầu mũi dao về phía cổ tay cô với sắc mặt không đổi, sống dao lạnh lẽo chạm vào làn da khiến cho Thẩm Dĩnh hoảng sợ nhắm chặt mắt, nhưng sự đau đớn như trong tưởng tượng không có truyền đến, mà thay vào đó là sự tự do của cổ tay.

Cô nhìn người đàn ông cắt đứt đống dây thừng trên người mình, không dám nhúc nhích một chút nào.

“Bởi vì tôi sẽ giết cô sao?” Hawk thu con dao lại rồi đứng dậy, đồng thời kéo cả người cô dậy: “Tôi muốn giết cô cũng không cần chờ đến bây giờ.”

Những vết thương mà anh ta gây ra trên người Thẩm Dĩnh vẫn chưa khỏi hẳn, đầu óc vốn đã nóng bừng, bây giờ lại đột ngột bị kéo đứng dậy nên lập tức liền có một cơn choáng váng truyền đến.

Cô lắc lắc đầu, muốn khắc phục sự khó chịu này, nhưng dù sao đi nữa cô cũng không có sức khoẻ tráng kiện như bọn họ, sự khó chịu càng lúc càng tăng lên.

Trong đầu cô giống như là có một sợi dây bị đứt vậy, khiến cho huyệt thái dương của cô cũng đang đau nhói, trên người ngoại trừ đau còn có chút ngứa, quần áo bị dính chặt vào da vì mồ hôi và ẩm ướt, vết thương ở nơi vùng cổ và ngay cả ngực cũng đều vô cùng ngột ngạt.

Hawk không chú ý thấy sự bất thường của cô, lúc anh buông cô ra, người phụ nữ ở bên cạnh chỉ chống được vài giây là lại đổ sầm xuống đất.

Nhìn thấy cơ thể mỏng manh yếu ớt ngã xuống, người đàn ông nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, người trong lòng đã không còn phản ứng gì nữa rồi.

Mười phút sau, bác sĩ xách theo hòm thuốc bước vào một căn phòng khác nối liền giống như căn phòng này, trên một chiếc giường cũng coi như là rộng rãi, sắc mặt Thẩm Dĩnh trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi.

Hawk ngồi trên ghế bên cạnh giường, cái đôi con ngươi sắc bén đó đã nhìn chằm chằm vào anh ta kể từ khi anh ta bước vào, khiến cho đáy lòng anh ta hoảng sợ.

Bác sĩ không dám rề rà mà vội vàng tiến lên trước kiểm tra, anh ta nghe ống nghe khám bệnh trước, sau đó thử đo nhiệt độ: “Sốt cao 39 độ, có lẽ là tình trạng viêm do vết thương gây ra, nên cần phải xem xét tình trạng hồi phục của các vết thương đã.”

Hawk gật đầu, nhưng khi thấy bác sĩ định cởi quần áo cho cô thì anh ta liền cau mày, sau đó bước hai bước đến cạnh giường túm lấy tay người đó: “Làm gì vậy?”

Bác sĩ tuy cũng là người của mình nhưng dù sao cũng không phải là người ở tiền tuyến, với sức lực như vậy thì cho dù chỉ là nắm một chút thôi cũng khiến anh ta đau đến run rẩy rồi: “Tôi, tôi muốn xem vết thương của bệnh nhân một chút.”

Hawk đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh vẫn đang hôn mê rồi trực tiếp đi đến bên giường: “Để tôi.”

Trước đây không phải là anh không có qua phụ nữ, đa số chỉ là tình tạm thời mà thôi, trong mắt anh bọn họ cũng chỉ là một món đồ, từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ tình cảm nào, chứ đừng nói tới là ôn nhu hay là chăm sóc, lúc này anh phải nhẹ tay nhẹ chân cởi áo cho một người phụ nữ, tay chân cũng không chịu nghe lời sai khiến rồi.

Khó khăn lắm cũng cởi ra được rồi, anh kéo cổ áo cô qua một bên, chỉ để lộ ra một bên vết thương vẫn còn bầm tím cho bác sĩ xem.

“Qủa thực là vẫn chưa khỏi, bây giờ thời tiết khá nóng, nếu như không thoa thuốc kịp thời thì sẽ bất lợi cho việc hồi phục, hơn nữa còn không được để quá nóng, nhất định phải chú ý đến sự thông thoáng của vết thương.” Bác sĩ lấy bình thuốc từ trong hòm thuốc ra và điều chế thuốc tại chỗ: “Bây giờ vẫn không nghiêm trọng lắm, truyền chút thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm là buổi tối sẽ khoẻ.”

Mũi kim lạnh lẽo đâm vào mạch máu tĩnh mạch ở mu bàn tay, sau khi thấy máu chảy ra, anh ta mở túi truyền dịch để chảy xuống, Hawk kéo chiếc chăn bên cạnh lên che thân trên cho cô, đợi sau khi bác sĩ ra ngoài rồi mới vén chăn ra, để lộ vết thương.

Anh đột nhiên gọi Lý Nhiên ở đằng sau: “Có quạt không?”

Nơi này nằm sâu trong rừng núi, bên cạnh có một con sông cuộn tròn ở địa phương, nền tảng của ngôi nhà gỗ này nằm ở dưới nước, được vài chiếc cột chống lơ lửng trong không khí, căn bản là không có mạch điện, toàn bộ đều dựa vào pin để hoạt động chứ đừng nói tới là máy điều hòa.

Lý Nhiên sững người một lúc, rồi nghĩ đến một chiếc quạt nhỏ chạy bằng pin: “Có.”

“Đem một cái đến đây.”

Điều này lại càng làm Lý Nhiên không hiểu rồi, Hawk từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên là vô cùng thích ứng và quen thuộc với nơi đây, cho dù có là mùa hè nóng như lửa đốt thì cũng chẳng qua chỉ cởi áo rồi đến bên hồ ngâm một lát, sao lại cần máy quạt rồi.

Lý Nhiên liếc nhìn Thẩm Dĩnh đang nằm trên giường một cái, đột nhiên hiểu ra, khoé môi anh ta mím chặt lại: “Hawk, anh sao vậy?”

“Không sao.”

“Anh không cần thiết phải chăm sóc cô ta, cô ta chỉ là con tin của chúng ta mà thôi.” Lý Nhiên nhớ lúc đầu khi nhắc đến Thẩm Dĩnh, anh ta không có như vậy: “Không lẽ anh cũng có bệnh Stockholm rồi sao!”

“Lý Nhiên!” Hawk khẽ quát một tiếng, anh ta quay người lại nhìn Lý Nhiên với thần sắc đáng sợ, cho dù là anh ta đang cười nhưng cũng vô cùng áp bức: “Tôi làm chuyện gì đến phiên cậu giáo huấn khi nào vậy?”

Hô hấp Lý Nhiên khựng lại, hai bờ má khẽ co giật hai cái vì hàm răng nghiến chặt, anh ta suy nghĩ vài giây rồi cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là lo lắng cho anh.”

“Lo lắng điều gì?” Hawk đi đến trước mặt anh ta: “Lo lắng tôi yêu cô ta sao?”

“Không phải!” Lý Nhiên lập tức phủ nhận, cho dù lúc nãy đích thực là cũng có một giây phút trong đầu anh ta loé lên suy nghĩ này, nhưng Hawk dù sao cũng là Hawk, người đàn ông này có bao nhiêu lật mặt vô tình anh rõ hơn bất kỳ ai khác, làm sao mà có thể yêu một người phụ nữ được.

Anh ta tuyệt đối sẽ không đâu, cho nên Lý Nhiên mới theo bản năng phủ nhận.

Hawk vốn không dịu sắc mặt lại vì lời của Lý Nhiên, bàn tay to lớn đặt trên vai anh ta, nặng nề ấn xuống hai cái, trong đôi con ngươi màu nâu dấy lên một cơn bão: “Những người giống như chúng ta đã không biết yêu từ lâu rồi, tôi chỉ là không muốn cô ta chết nhanh quá thôi.”

Lý Nhiên khom người xuống gần như là 90 độ: “Xin lỗi, tôi lập tức kêu người đem đến ngay.”

Nhìn bóng ảnh rời đi của Lý Nhiên, Hawk quay người lại nhìn người phụ nữ ở trên giường.

Yêu?

Anh ta lạnh lùng cười khẩy, nếu như huỷ diệt cũng được coi là một loại tình yêu, anh có thể cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.