Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả những người có mặt đều thay đổi, cái đáp án mà bọn họ không muốn nghe nhất chính là cái này.
Đội trưởng tung một cước đá hắn ta ngã xuống đất: “Giết rồi? Giết ở đâu, hiện trường đầu tiên đâu!”
“Bị giết ở cánh đồng hoa anh túc rồi, bị siết cổ chết, người phụ nữ đó không nghe lời còn giẫm hư rất nhiều nữa.” Người đàn ông không có chút tỉnh ngộ và sợ hãi nào, ngược lại còn nói chuyện với đôi mắt sáng rực nữa.
Cái ánh mắt khát máu đó khiến người ta có nhìn thêm nhiều lần nữa cũng phải không rét mà run.
Một đám súc sinh ăn thịt không nhả xương từ lâu đã không còn nhân tính để nói nữa rồi.
“Thi thể đâu?”
“Xử lý rồi.”
“Xử lý ở đâu?”
“Bọn tao muốn xử lý thi thể còn không đơn giản sao, chắc chắn là không thể để bọn mày tìm được rồi, đã băm nhỏ ra và ăn từ lâu rồi.”
Lục Hi ngồi ở trong xe nghe đoạn đối thoại này, sắc mặt anh thật sự quá khó coi rồi, ngay cả vị lãnh đạo theo đến đây ngồi ở bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng, lo lắng anh sẽ đập phá chiếc xe vào giây tiếp theo.
Thế nhưng chuyện lo lắng lại không xảy ra, anh chỉ vô cùng bình tĩnh xoè bàn tay mà nãy giờ vẫn đang siết chặt lại ra: “Súng đâu.”
Súng…
Lãnh đạo lập tức theo bản năng đưa tay sờ vào bên eo, giữ lại thật chặt: “Anh Lục, anh khoan hãy nóng vội, bây giờ vẫn chưa ra kết luận được…”
“Đưa cho tôi.” Thanh âm anh như được nghiến ra từ trong kẽ răng.
“Tôi không thể…này!”
Lời còn chưa nói hết thì Lục Hi đã nhân lúc anh ta không phòng bị mà kéo cánh tay anh ta ra, khẩu súng lục nhỏ màu đen bị anh rút ra, anh quay đầu lại, dưới đáy mắt là một mảnh sát khí dày đặc, ngay cả xung quanh cơ thể cũng bao quanh đầy những tia chết chóc như có thể huỷ diệt cả mọi thứ, anh đã không còn là một vị luật sư tỉ mỉ chỉnh chu mà dường như đã biến thành một người khác rồi: “Dùng xong sẽ trả lại anh.”
Lãnh đạo nghe xong hai chữ dùng xong này thì khoé mắt liền giựt một cái, thấy anh sắp xuống xe, anh ta biết lần này nếu để anh đi chắc chắn sẽ để lại một hậu quả khó mà cứu vãn, anh ta không kịp giải thích gì mà liền túm lấy áo anh: “Anh không được đi!”
Bây giờ Thẩm Dĩnh sống chết chưa rõ, cả người Lục Hi đều đang trên bờ vực sụp đổ, những sự ẩn nhẫn mấy ngày hôm nay, tất cả những sự lo lắng căng thẳng đều đã hoàn toàn bùng phát khi nghe thấy chữ ‘chết’ này rồi.
Không có được hay không được, chỉ có anh muốn hay không, nếu như Thẩm Dĩnh thật sự xảy ra chuyện, anh không chắc là mình sẽ có thể làm ra những chuyện gì đâu.
Anh hoàn toàn không khách khí mà kéo bàn tay đang giữ chặt tay mình ra, ánh mắt đầy giận dữ: “Cút ra!”
Xương cánh tay đập vào nóc xe đang đau nhói, còn chưa kịp hồi thần thì đối phương lại lập tức xông tới, kéo lấy lưng áo của anh: “Bình tĩnh, cần phải bình tĩnh, lúc này không thể làm loạn được!”
Lục Hi căn bản là không nghe lọt tai nữa, bàn tay cầm lấy khẩu súng đang run lên, đường gân xanh trên cổ hiện rõ lên, giống như là hai vết sẹo lượn quanh trên cơ thể vậy, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng phải sợ hãi, một giây trước khi anh giơ súng lên, thì bên máy nghe lén chợt truyền đến một thanh âm kích động của cảnh sát---
“Đội trưởng, chúng tôi tìm thấy một cuốn băng video ở trong phòng, nhưng có mật khẩu nên phải quay về cục mới có thể mở khoá được.”
Câu nói này giống như một lệnh ân xá, lãnh đạo vội vàng gật đầu: “Nghe thấy chưa, còn có băng video, nếu như người chết rồi thì sao lại để lại băng video chứ, người chắc chắn là không sao, anh tin tôi đi, tin tôi…”
Động tác của người đàn ông trong một giây phút nào đó ngừng lại, anh đưa mắt nhìn khẩu súng cứng ngắc lạnh lẽo trên tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn về căn biệt thự ở phía không xa kia, vừa nãy vẫn còn là một mảng đen kịt, bây giờ đã đèn đuốc sáng trưng, chỉ đáng tiếc là người phụ nữ đáng ra phải được giải cứu lại không có tung tích nào.
Trong đoạn băng video…có cô ấy không?
Cả người Lục Hi gần như cứng đờ như hoá đá, nhưng nhìn bóng lưng của anh cũng đủ để cảm nhận được một sự lưỡng lự chần chừ được đè nén khủng khiếp bên bờ vực.
“Bây giờ anh giết người đó đi thì sẽ không còn manh mối nào nữa, vậy thì để tìm được Thẩm Dĩnh lại càng khó khăn hơn, đợi đưa người về cục và bắt đầu thẩm vấn nhất định sẽ hỏi ra được thôi! Giữ lại hắn ta nói không chừng có thể giúp đỡ chúng ta sớm ngày tìm được Thẩm Dĩnh!”
Lời của đối phương cuối cùng cũng khiến Lục Hi hạ súng xuống, thà giết nhầm một trăm người cũng không thể bỏ qua một người, nhưng bây giờ anh không thể làm vậy được, anh không dám, không phải là không dám giết đối phương, mà là sợ giết đối phương rồi thì sẽ hoàn toàn mất đi tin tức của Thẩm Dĩnh.
Anh không thể cược, phải cẩn thận từng chuyện một, cho dù đối phương là đồng bọn đã làm tổn hại Thẩm Dĩnh đi nữa thì đối diện với mấy người này, anh vẫn không thể dễ dàng ra tay được.
Lục Hi nhìn căn biệt thự cách không xa kia, mấy ngày trước cô vẫn ở đây, nhưng cho dù anh đã vội vã đến đây cũng không thể đưa cô rời khỏi được, anh vẫn chậm một bước, anh sợ hãi nếu chậm đi bước này sẽ không thể đuổi kịp cô nữa…
Nhìn sát khí trên người của người đàn ông dần dần biến mất, trái tim đang treo lơ lửng của lãnh đạo cũng từ từ hạ xuống, anh ta thử đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Anh Lục, về thôi.”
Người đàn ông nặng nề thở dài ra một hơi, sau đó nhấc chân bước lên xe.
Quay về mới có tin tức của Thẩm Dĩnh.
…
Lúc đám người quay về cục cảnh sát, sắc trời cũng đã dần dần hửng sáng, những tội phạm đã bị bắt giam, bây giờ thứ duy nhất phải phá giải chính là đoạn băng video trong tay.
Đoạn băng được giao cho nhân viên kỹ thuật, mật mã cũng không phức tạp lắm nên rất nhanh đã được mở ra, nhưng lúc nhìn thấy những hình ảnh trong đoạn băng, tất cả mọi người đều câm lặng, một câu cũng không thốt ra được.
Trong đoạn video, chính là cái đêm mà Hawk ngược đãi Thẩm Dĩnh một cách tàn bạo, chất lượng pixel trên màn hình không mấy tốt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai bóng ảnh chồng chéo lên nhau.
Toàn bộ video kéo dài hơn 20 phút, người phụ nữ luôn bị ép ở bên dưới người đàn ông, trên người cô có rất ít quần áo, nhưng vì đã bị thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại nên cũng không nhìn được gì, nhưng một đấm nối tiếp một đấm đó, giơ lên thật cao rồi lại nặng nề giáng xuống lại vô cùng rõ ràng.
Đoạn băng không có tiếng, giống như là đã được cố ý xử lý vậy, cũng chính vì như vậy mà cảnh tượng trước mắt mới càng trở nên tàn nhẫn cực kỳ.
“Cái này…”
Nhân viên kỹ thuật xem xong thì lập tức tắt video lại, thân là một người ngoài cuộc mà anh ta cũng cảm thấy khó chịu rồi, chứ đừng nói tới một người làm chồng như Lục Hi, nghĩ đến những phản ứng mà người đàn ông đó có thể có là anh ta lại bất giác rùng mình: “Có cho anh Lục xem không?”
Người phụ trách của đội kỹ thuật thật muốn nói là không cho, nhưng thân là người nhà, bọn họ không có quyền không cho anh xem, càng huống hồ đoạn băng video này đã được Lục Hi tận mắt nhìn thấy nó được đưa về.
Hết cách, chỉ đành giao cho anh thôi.
Cảnh sát thấp tha thấp thỏm đưa đoạn băng video ra ngoài, các nhân viên kỹ thuật đối mắt nhìn nhau, chưa đến năm phút sau người đưa băng video đã quay về, đội trưởng ngước cằm với anh ta, rồi cất giọng hỏi với hàm ý sâu xa: “Này, không sao chứ?”
Không đợi nhân viên cảnh sát trả lời thì phòng bên cạnh đã phát ra một tiếng động cực lớn, giống như là có thứ gì đó bị phá vỡ nghiêm trọng vậy, khiến đôi tai người nghe cũng run rẩy.
Mọi người trong phòng đều nín thở, cuộn băng video phát bao lâu thì những động tĩnh phá hoại cực lớn này tiếp tục bấy lâu, cái thanh âm kinh người đó chấn động đến nỗi ngay cả bức tường dường như cũng muốn nứt ra, những tờ giấy trên bàn cũng không ngừng run rẩy.
Đội trưởng nhìn quanh một vòng, rồi nhíu mày xua xua tay: “Tiếp tục điều tra đi, tôi thấy nếu như còn không tìm được con tin thì trời cũng phải sập rồi a.”