Tịch Giai Giai hoàn toàn ngây người, nhìn người đàn ông đang nắm tay cô sải bước đi về phía trước, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim khiến trái tim cô càng lúc nhảy lên càng kịch liệt.
“Thình---thịch---”
Rõ ràng Bùi Dục đã giở qua không ít trò lưu manh với cô, so với sự quá đáng này còn nhiều vô số kể, nhưng mà trước giờ cô chưa hề có một giây phút nào giống như bây giờ, tim đập nhanh như vậy, kích động đến như vậy…
Bùi Dục đưa người đến trước chiếc xe, kéo cửa ra rồi trực tiếp nhét cô vào trong, cho dù là như vậy nhưng cũng không quên nhấc tay lên đỡ trên đầu cho cô, sợ sẽ đập trúng đầu cô.
Lên xe xong, anh trầm giọng căn dặn tài xế: “Về trường học.”
Tịch Giai Giai đang sững sờ, nghe thấy câu này xong thì mới tỉnh táo lại, nghĩ đến trường học có giờ giới nghiêm, cô nhỏ tiếng nói: “Ký túc xá có giờ giới nghiêm, không về được.”
Bùi Dục sững sờ, giống như là mới nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm rồi, hiếm khi không có cưỡng ép cô mà hỏi thăm ý kiến của cô: “Em muốn đi đâu?”
Bây giờ mà muốn đi nhà ăn hay tiệm cà phê ngồi thì cũng không khách quan cho lắm, bây giờ chỉ có quán bar mới mở cửa đón khách thôi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có đi khách sạn mới được thôi, dù sao cũng phải trải qua đêm nay trước đã.
Tịch Giai Giai cân nhắc một hồi rồi mới quyết định: “Anh đưa tôi đến gần trường học đi.”
“Đi đó làm gì?”
“Bên đó có rất nhiều khách sạn, tôi thuê phòng ở một đêm trước, sáng ngày mai rồi về.”
Trong đầu Bùi Dục lập tức hiện lên căn phòng khách sạn ở gần làng Đại học, trang trí đơn giản, hoàn cảnh bẩn thỉu, cho dù thế nào cũng không phải là nơi có thể ngủ ngon được.
“Đến khách sạn X đi.”
Tài xế lập tức khởi động xe: “Vâng.”
Khách sạn X là một khách sạn năm sao ở thành phố này, có rất nhiều chi nhánh ở trong và ngoài nước, thuộc chuỗi khách sạn cao cấp, là nơi mà rất nhiều người có tiền chọn để ngủ lại, tiền phòng một đêm ở đó còn cao hơn sinh hoạt phí một tháng của Tịch Giai Giai nữa.
Vừa nghe thấy Bùi Dục nói muốn đến khách sạn X, cô liền lập tức muốn từ chối, nhưng nghĩ đến những lời vừa nãy anh nói, cái câu ‘đừng có suốt ngày suy nghĩ đến tiền mà từ chối lòng tốt của người khác’, cô có chút không nói nên lời nữa.
Đấu tranh tư tưởng cả nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bỏ đi, dù sao anh cũng muốn đi rồi, cô có nói hay không thì cũng vậy thôi.
Bùi Dục đang đợi lời cự tuyệt của cô, không ngờ là đợi cả nửa ngày rồi mà cũng không thấy, anh liếc mắt nhìn một cái, cô gái nhỏ đang dựa đầu vào cửa sổ xe híp mắt lại gật gà gật gù.
Anh lặng lẽ nhếch khoé môi lên, lúc thu tầm mắt lại thì vô ý nhìn thấy lão tài xế đang nhìn trộm anh thông qua kính chiếu hậu ở trên ghế lái.
Bùi Dục sững sờ, nhìn thấy đối phương hoảng loạn thu lại tầm mắt có mang theo ý cười, anh vậy mà lại có chút…ngượng ngùng.
Anh lập tức thu cái ý cười đó lại, giả vờ như hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm im lìm, trong xe cực kỳ yên tĩnh, hai người đều đang dùng bộ dạng điềm tĩnh để che đậy đi hai trái tim đang nhảy điên cuồng của mình.
Hai mươi phút sau, chiếc xe lái đến trước cửa khách sạn, trước khi xuống xe Bùi Dục dặn dò giám đốc: “Trước 8 giờ sáng mai mang một bộ đồ thích hợp đến cho tôi.”
“Vâng thưa cậu Bùi.”
“Em.” Bùi Dục nhướng mày nhìn con người bé nhỏ đang ngồi yên bất động trên ghế: “Đừng ngẩn người nữa, xuống xe đi.”
“...” Tịch Giai Giai lúc này mới chậm chạp kéo cửa xe ra đi xuống, trên người cô còn đang mặc một chiếc quần vừa ngắn vừa rộng, đứng trước cửa của một khách sạn kim bích huy hoàng thế này trông có chút mất tự nhiên.
Sau khi hai người xuống xe, tài xế trực tiếp lái xe rời đi, Bùi Dục hai tay đút vào túi quần đi trước mặt cô: “Có đem chứng minh nhân dân không?”
“Hả?…Không, không đem.”
Bùi Dục gật gật đầu, hai tay túm lấy vai cô, xoay cô lại 180 độ: “Nhìn thấy hàng sofa đó rồi chứ, ngồi đó đợi tôi đi, đợi tôi thuê phòng xong rồi lên.”
“Ò.” Tịch Giai Giai nghe lời đi vào, vào giây phút mông ngồi xuống ghế rồi thì cô mới khẽ thả lỏng tâm trạng.
Bùi Dục đi thẳng đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng, anh móc chứng minh nhân dân từ trong túi quần ra đặt lên trên quầy, một tay chống ở bên cạnh, tư thái trông tuỳ ý nhưng không tuỳ tiện, khí chất quý công tử toát ra từ trong xương cốt khiến người ta không dám xem nhẹ.
Cho dù chiếc áo sơ mi trên người anh không được thích hợp lắm, nhưng anh đứng ở đó vẫn khiến người ta không thể nào phớt lờ được.
Khí phách của anh quá mạnh, Tịch Giai Giai nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bùi Dục, lúc bị người ta trói vào trong xe, nhìn thấy khuôn mặt này, cho dù không biết thân phận của anh nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, người đàn ông này tuyệt đối không phải hạng hiền lành, tuyệt đối không dễ chọc.
Có phải là vì bây giờ đã quen biết với anh lâu rồi cho nên cảm giác bức bách đó đã giảm đi một chút rồi không, hay là do anh chưa hoàn toàn phóng thích năng lượng của mình?
Trong khi đang suy nghĩ lung tung, người đó đã làm xong thủ tục nhận phòng và đang cùng với quản gia của khách sạn đi về phía sofa.
Còn chưa hoàn toàn đến gần, người đó đã giơ tay lên búng một tiếng: “Tịch Giai Giai, đi thôi.”
Lúc này cô mới hồi thần, vội vàng đứng dậy đi theo sau đến thang máy.
Quản gia của khách sạn ấn nút giùm cho bọn họ, không lâu sau thang máy đã đến, cô theo Bùi Dục đi vào, người đó hình như cũng muốn đi vào theo nhưng bị anh ngăn lại.
“Không cần qua đây nữa.”
Đối phương lập tức lùi bước chân, cung kính mà gật đầu: “Vâng thưa quý khách.”
Cửa thang máy đóng lại, Bùi Dục quẹt thẻ và ấn tầng 18, anh từ trong ngăn đựng thẻ hình chữ nhật bằng giấy lấy ra một thẻ phòng, đưa cho cô: “Cho em một tấm, để tránh em không an tâm.”
Tịch Giai Giai nhận lấy bỏ vào trong túi, mới đầu còn không cảm thấy có gì, đợi đến lúc cô hậu tri hậu giác phát hiện ra thì đã đến cửa phòng rồi.
“Anh, anh không về nhà sao?”
“Woa, em thật là nhẫn tâm.” Nghe thấy lời nghi vấn của cô, Bùi Dục cũng nhịn không được mà cảm thán: “Trễ như vậy rồi, tôi mặc ra như vậy mà em còn kêu tôi về nhà?”
Tịch Giai Giai nhỏ tiếng ‘nhắc nhở’: “Không phải anh ở một mình sao, về cũng đâu có sao…”
Người đàn ông híp mắt lại: “Em còn biết là tôi ở một mình nữa, thật biết nghĩ cho tôi a?”
“...Không phải.”
“Không phải thì im miệng.” Nói xong Bùi Dục trực tiếp nhấc tay lên quẹt thẻ mở cửa phòng, cánh tay dài đẩy cửa ra, tự mình đi vào trong, chả thèm quan tâm đến cô.
Tịch Giai Giai chỉ đành miễn cưỡng đi theo vào trong, vừa bước vào thì liền bị sự bố trí đẹp đẽ rộng rãi trước mắt làm kinh ngạc.
Trang trí tổng thể của khách sạn dựa trên hai gam màu vàng và trắng gốm, trong khi giấy dán tường là họa tiết tối màu của phong cách Bắc Âu, bàn ghế sofa đều được mạ vàng trông rất đắt tiền.
Tịch Giai Giai nhìn xung quanh một cái, ngoại trừ phòng khách khi bước vào thì còn có ba cánh cửa dẫn vào những căn phòng khác nhau, cái anh đặt là một căn hộ.
Cũng may, không phải là một cái giường.
Đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt khôi hài của người đàn ông đang nhìn qua đây.
Bùi Dục đã thu toàn bộ sự may mắn và thở phào loé qua trong đáy mắt cô vào mắt của mình, đúng là đã có quá nhiều sự thất bại trên người cô cho nên anh bây giờ đã sinh ra sự miễn dịch rồi, thậm chí còn cố ý trêu chọc cô nữa.
“Sao, không phải một chiếc giường nên rất thất vọng?”
Ở riêng với anh trong một căn phòng, cả người Tịch Giai Giai đều rất căng thẳng, nghe thấy lời cười đùa suồng sã của anh, cô càng không dám nhìn lung tung nữa: “Anh đừng có mà nói bậy.”