Giống như là bất lực, trong thanh âm cũng có mang theo những sự sủng nịch và dung túng mà ngay cả anh cũng không phát giác ra được: “Em muốn thế nào đây?”
Tịch Giai Giai sụt sịt, không có nói gì.
Nói cô muốn thế nào đây là sao? Từ đầu đến cuối là anh không nói đạo lý, anh đang làm khó người khác đó được chưa?!
Bùi Dục bị tiếng khóc hu hu hu của cô làm cho tâm phiền ý loạn, anh không thốt ra được lời an ủi, chỉ biết cất giọng dữ dằn mà uy hiếp: “Còn khóc nữa có tin tôi hôn em không?”
Tịch Giai Giai mặc kệ, tiếp tục khóc.
“Được, đây mới là mục đích thật sự của em đúng không?”
“...Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Giống như là sợ anh sẽ hôn thật sự, Tịch Giai Giai cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm mềm mại nghe rất dễ bắt nạt: “Anh đi đi.”
“Em nín khóc trước đã.”
“Anh đi đi thì tôi sẽ không khóc nữa.”
“...”
Bùi Dục cảm thấy mình thật là thất bại, từ trước đến giờ chưa hề có lúc nào lúng túng không biết nên làm gì như vậy trước bất kỳ ai.
Bây giờ anh giống như là bị treo lơ lửng trên không trung vậy, không lên không xuống, ngay cả bậc thềm để đi xuống cũng không có nữa.
Thật nhục nhã.
“Không phải chỉ là một cái vòng tay thôi sao, không muốn đeo thì không đeo, có cần phải vừa ném vừa khóc thế không, em để người ta nhìn thấy thì ra cái giống gì đây, tôi ức hiếp em sao?”
Tịch Giai Giai ngước mắt lên trừng anh một cái với đầy sự ai oán: “Anh chính là đang ức hiếp tôi.”
Đôi mắt hạnh đào ngấn lệ, nhìn thấy mà thương xót, không những không có chút khí thế hung hăng nào, mà còn có thể trừng đến trái tim của Bùi Dục cũng phải mềm nhũn.
“Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi.” Người đàn ông nghiến răng thốt ra nửa câu sau: “Tôi xin lỗi em.”
Phải biết, sống đến từng tuổi này rồi, ngoại trừ xin lỗi vị Thái sơn ở trong nhà ra, thì Bùi Dục anh chưa hề nhân nhượng ở trước mặt của ai hết, chứ đừng nói đến là với phụ nữ.
Hiển nhiên, Tịch Giai Giai ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh, nghe thấy anh nói xin lỗi thì cũng có chút bất ngờ, nhưng không định tha thứ như vậy: “Tôi phải về rồi, anh đừng có đi theo tôi.”
“Trễ như vậy rồi, em về thế nào?” Bùi Dục không thể để cho một mình cô khóc lóc thút thít mà đi được: “Lên xe, tôi đưa em về.”
“Không cần.” Tịch Giai Giai chả hề suy nghĩ mà trực tiếp từ chối, căn bản là không muốn ở cùng một không gian với anh.
Cái thái độ như vậy khiến cho Bùi Dục vô cùng phiền loạn, nhưng tiểu cô nương đã khóc rồi, anh không thể tiếp tục bức ép được, bất đắc dĩ mà phải làm dịu ngữ khí lại: “Như vậy đi, em lên xe, tôi tự mình đi bộ về.”
Anh đột nhiên nhường bước như vậy, khiến cho Tịch Giai Giai càng thêm bất an: “Không cần, tôi tự mình về là được.”
“Em có thể khiến cho tôi bớt lo một chút có được không?” Bùi Dục bị cô từ chối nên cũng có chút phát hoả: “Hay là nói làm thế nào thì em mới lên xe đây?”
Cô…đây không phải là đang từ chối lên xe sao?
Nhưng mà đối diện với đôi con ngươi rõ ràng là đang trở nên âm trầm kia, Tịch Giai Giai lại không dám nói gì, cô quay đầu lại nhìn chiếc xe đang đậu ở sau lưng, nghĩ đến cái vòng tay đó, cô sắp xếp lại lời nói một hồi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Có phải anh cảm thấy tôi náo loạn vô lý không? Tôi không phải là giận anh tặng đồ cho tôi, mà là tôi không thích cái hành động vứt đi của anh, tôi biết nó đối với anh chỉ là một thứ nhỏ nhoi không đáng tiền, nhưng đối với tôi mà nói, đối với một học sinh nghèo như tôi mà nói thì cho dù tôi không cần, tôi cũng không thể nào nhìn anh vứt đi được, nó đối với tôi mà nói là một món trang sức vô cùng quý giá, tôi không nhận nổi, cho dù là nhìn thôi cũng phải cẩn thận dè dặt, anh vứt cái vòng tay đó đi giống như là đang vứt trên lòng tự tôn của tôi vậy…”
Cô càng nói thì thanh âm càng nhỏ, nhưng Bùi Dục đã hiểu rồi, cô ấy đang tố cáo hành vi của mình đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, tuy rằng chút lòng tự tôn này đối với anh rất không cần thiết.
“Tịch Giai Giai.” Bùi Dục nhìn cô nữ sinh bé nhỏ đang cúi đầu đứng trước mặt mình, một lời nói nhưng đã lưỡng lự ở nơi khoé miệng đến mấy lần mới dùng một cách không gây đau lòng cho người khác để nói ra: “Lòng tự tôn của em mạnh, không tham hư vinh là chuyện tốt, nhưng mà em phải phân biệt cho rõ, em là thật sự có cốt khí, hay là đang dùng cách như vậy để che giấu đi sự tự ti của mình.”
Câu nói này giống như là cục đá đập vào đuôi của Tịch Giai Giai vậy, khiến cho cảm xúc của cô lập tức trở nên kích động: “Tôi không có tự ti, là tự anh có phức cảm tự tôn, xa hoa lãng phí!”
“Tôi xa hoa đồ của tôi, em khó chịu cái gì?”
“Tôi…”
“Em cảm thấy sự xa hoa của tôi là sự mỉa mai đối với em, nhưng mà em vốn không hề biết, cái vòng tay này đối với tôi mà nói chỉ là một chiếc vòng tay, lúc tôi nhìn thấy nó chỉ cảm thấy là nó rất hợp với em cho nên mới muốn tặng cho em, chưa hề nghĩ đến vấn đề tiền bạc, cho nên em không cần thì tôi đem vứt, em không nhìn thấy được tâm tư của tôi khi tặng quà cho em, cái em có thể nhìn thấy chỉ là nó đại diện cho bao nhiêu tiền thôi.”
“Tôi không có!”
“Em không có?”
“Không có!” Tịch Giai Giai lớn tiếng phản bác lại anh, nhưng khi dùng sức gào thét ra cô lại cảm thấy dưới đáy lòng mình là một mảnh hư không.
Cô không có tự tin, cho nên mới phản bác lại Bùi Dục trong cảm xúc kịch liệt như vậy, bởi vì chỗ mà cô không muốn bị người ta làm đau nhất trong tiềm thức của bản thân mình đã bị anh ấy chọt trúng rồi.
Sự nghiêm túc này khiến Tịch Giai Giai cảm thấy vô cùng bất lực, cô thậm chí có thể cảm thấy khuôn mặt của mình đang từ từ đỏ bừng.
Thật sự là tự ti sao, cho nên từ trước đến giờ mới có ai oán lớn như vậy đối với anh.
Tịch Giai Giai không muốn truy cứu hơn nữa, cô không muốn tìm hiểu sâu hơn suy nghĩ trong nội tâm mình, bởi vì cô sợ kết quả sẽ thật sự như anh nói.
Bùi Dục nhìn đôi mắt mới vừa ngừng rơi lệ nay lại ửng đỏ lên lần nữa, trái tim đột nhiên thắt lại, cũng biết là lời nói của mình vừa nãy đã quá thẳng thừng rồi, cô có thể là không chịu nổi.
Cuộc sống chính là như vậy, nếu như bạn không có gì cả, vậy thì chỉ có thể không có mặt mũi mà sống thôi, Bùi Dục chỉ là muốn cô hiểu, bản thân mình không có ý muốn làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, không muốn cho cô đả kích lớn hơn.
Nhưng anh không hối hận khi đã nói như vậy, suy cho cùng là vẫn phải học cách đối diện với nội tâm của mình, chứ không phải là luôn luôn ẩn nấp và né tránh.
Chỉ là bây giờ đã nói xong rồi, người lại khóc nữa, làm sao đây?
Nhìn đôi mắt to to đang dần dần nhuốm đầy hơi nước, hàm răng của người đàn ông nghiến chặt lại, trước khi giọt nước mắt long lanh đó rơi xuống, anh đưa tay đặt lên gáy cô kéo cô đến trước người mình, khom lưng, cúi đầu, chuẩn xác mà hôn lên đôi môi hồng hào đó.
Tịch Giai Giai bị động tác đột ngột của anh làm giật bắn mình, lập tức giãy dụa muốn thoát ra, chỉ tiếc là Bùi Dục không cho cô cơ hội để từ chối, năm ngón tay giữ chặt sau gáy cô giống hệt như là những gông xiềng vững chắc nhất, khống chế cô thật vững vàng, nhưng lại không làm đau cô.
Bùi Dục không có nhắm mắt, đôi môi mỏng có hơi lạnh dán vào môi cô, đôi mắt híp lại nhìn cô, anh không có tiến thêm một bước mà chỉ dán chặt như vậy mà thôi.
Mãi cho đến khi anh không tìm thấy được một tia khóc lóc nào từ trong đôi mắt đó nữa, mà là bị thay thế bởi sự tức giận và xấu hổ, anh mới buông người ra.
Tịch Giai Giai lập tức bịch bịch lui về phía sau mấy bước, đưa tay lên che miệng của mình, nhìn thẳng vào anh: “Anh…”
“Tôi đã nói rồi, còn khóc nữa thì tôi sẽ hôn em.”
Ngữ khí vẫn đầy sự hờ hững, nhưng cái thần sắc đó rõ ràng là đang để ý.
Rõ ràng chỉ là một câu nói giống nhau, nhưng lần này nghe lại có cảm giác không giống với lần trước, Tịch Giai Giai không nói ra được là chỗ nào khác, nhưng mà có chỗ nào đó không giống nhau nữa rồi…
“Em tự ti cũng được, tự tin cũng được, cho dù như thế nào thì tôi cũng không quan tâm, nhưng mà em là bạn gái của tôi, tôi sẽ không để cho em bị những cảm xúc khó hiểu này chi phối, Tịch Giai Giai em chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, cái vòng này chỉ là bắt đầu thôi, em cần phải học cách chấp nhận sự đối tốt của người khác dành cho em.” Nói xong, anh không cho cô thời gian do dự nữa mà sải bước lớn đi đến trước mặt cô, không nói không rằng mà nắm lấy bàn tay ấm nóng nhỏ nhắn đó trong lòng bàn tay mình, quay người đi về phía chiếc xe đằng sau.