100 Cách Cưng Vợ

Chương 636: Chương 636: Ở lại vì tiền




Từ sau đám cưới ngày hôm đó, Bùi Dục đưa bé thỏ trắng Tịch Giai Giai trở về nhà cũng không làm khó cô ở Hồng Đỉnh.

Loại khó xử này bao gồm việc sẽ không để cô ta phục vụ trong phòng riêng của mình mọi lúc, cũng sẽ không thỉnh thoảng làm khó dễ hay gấy rắc rối cho cô, tiền lương cũng sẽ được giải quyết theo cách tương tự như những người khác.

Khi Tịch Giai Giai nhìn thấy số tiền hai mươi tư triệu trong thẻ, cô sợ ngây người, nghĩ thế nào cũng không ngờ mình ở câu lạc bộ Hồng Đỉnh làm một nhân viên phục vụ bình thường cũng có thể nhận được thu nhập cao như vậy.

Trước đó cô làm ở cửa hàng thực phẩm Nhật, một ngày 12 giờ, một tháng cũng chỉ được mười triệu năm trăm nghìn, khi đó cô đã rất thỏa mãn, cô thuê phòng ở rất cũ kỹ, một tháng cũng đã ba triệu sáu trăm nghìn, bao gồm cả tiền điện nước, còn lại sáu triệu chín trăm nghìn cũng đủ để cô chi tiêu hằng ngày.

Về phần tại sao không ở trường học, mặc dù phí ăn ở của trường học rất rẻ nhưng lại không tiện cho công việc làm thêm của cô, kiểu gì cũng sẽ đóng cửa ký túc xá không thể quay về, cô dứt khoát ở một căn phòng nhỏ ở bên ngoài, bình thường ngoại trừ ăn uống ở nhà ăn thì đều tự mình làm một chút, chi phí cũng không lớn.

Bây giờ nhận được hai mươi tư triệu này, Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như đang phát tài vậy.

Cuối cùng cũng có một món không để cho cô phải phiền muộn như vậy.

Cô đang tính toán làm thế nào để sắp xếp ‘món hời ngoài ý muốn’ này một cách hợp lý. Cô vẫn chưa kịp nghĩ kỹ thì giám đốc câu lạc bộ bỗng nhiên gọi tới: “Tiểu Tịch, cô qua đây một chút!”

Tịch Giai Giai lập tức cất thẻ ngân hàng đi, vui vẻ đi qua: “Giám đốc, anh tìm em?”

"Ừm, cô vừa được phát tiền lương đúng không?”

"Đúng vậy, cám ơn giám đốc."

"Không cần cám ơn tôi." giám đốc xua tay, anh ta thật sự thích cô gái nhỏ này, không nói đến những cái khác nhưng tối thiểu cô là người rất lễ phép: “Cô đã làm việc ở đây cũng khoảng một tháng, trước đó tôi cũng được biết là tổng giám đốc Bùi yêu cầu cô tới đây, bây giờ phía bên tổng giám đốc Bùi đã không có yêu cầu, cô muốn tiếp tục ở lại hay là…?”

Quản lý nói đến đây thì dừng lại, Tịch Giai Giai sửng sốt một chút liền hiểu được ý của anh ta, đây có nghĩa là Bùi Dục nói rằng cô có thể đi?

Phản ứng đầu tiên của Tịch Giai Giai là vui vẻ, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến số tiền hai mươi tư triệu trong thẻ của mình.

Cô không còn vui vẻ như vậy.

Bởi vì suy nghĩ của cô nói cho cô biết rằng rốt cuộc cô có thể cách thật xa người đàn ông nguy hiểm kia, nhưng thực tế lại là, ở đây làm việc thu nhập vô cùng lớn, cô có chút… đi không được.

Cô rất cần tiền, không nhiều, khoảng sáu mươi triệu là đủ rồi, như vậy cô cũng không cần phiền não vì tiền học phí và phí sinh hoạt của mình trong học kỳ tiếp theo.

Rời khỏi Hồng Đỉnh sau đó muốn tìm được một công việc có thu nhập cao như vậy đối với một sinh viên đại học mà nói thì quá khó khăn.

Tịch Giai Giai cũng cảm thấy vì tiền ở lại thì mình rất không có tiền đồ, nhưng thực tế thì cô căn bản không có cách nào để lựa chọn.

Suy nghĩ một lát, cô có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "giám đốc, em muốn tiếp tục làm việc.”

giám đốc không ngờ cô sẽ nói như vậy, dù sao những chuyện giữa Tịch Giai Giai và Bùi Dục, lớp giám đốc ở Hồng Đỉnh bọn họ ít nhiều đều đã nghe qua, không ai có thể hiểu làm thế nào mà tổng giám đốc Bùi từ trước đến nay luôn mạnh mẽ vang dội sao lại có thể gây khó dễ cho cô nhóc này.

Mà cô nhóc này, thái độ với tổng giám đốc Bùi cũng vô cùng gay gắt, cho nên sau khi giám đốc nhận được tin tức thì phản ứng đầu tiên chính là chắc chắn rằng cô gái này sẽ đi, đồng thời sẽ đi thật xa.

Nhưng sự thật chứng minh, cô gái này không những không đi, mà còn muốn ở lại.

Câu trả lời này không nằm trong dự đoán của anh ta, để đảm bảo an toàn, anh ta cảm thấy mình vẫn nên thông báo một chút đến cho tổng giám đốc Bùi, cho nên nói một cách khéo léo: "Cô muốn ở lại đúng không? Nếu như vậy tôi trở về bàn bạc một chút, tình huống cụ thể sẽ thông báo lại cho cô, trước tiên cô cứ làm việc bình thường đi.”

Tịch Giai Giai cảm kích gật đầu: "Cám ơn giám đốc."

"Không có gì, cô bận gì thì làm đi!”

Sau khi giám đốc quay người rời đi, trực tiếp bấm thang máy đến cửa phòng làm việc của Bùi Dục, gõ cửa đi vào, thấy ông chủ nhà mình đang ngồi sau bàn làm việc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, anh ta cung kính mở miệng: “Tổng giám đốc Bùi, vừa rồi tôi đã nói qua với cô Tịch.”

Sau khi nghe được anh ta nói câu này, sắc mặt Bùi Dục có chút khó coi, trong tiềm thức nghĩ rằng khi cô nghe nói như vậy chắc chắn sẽ vô cùng kích động và hưng phấn.

Khinh thường xùy một tiếng: "Nói cũng đã nói rồi, không cần phải lên đây thuyết minh riêng với tôi, cô ta là ai? Một nhân viên phục vụ quèn cũng muốn tôi phải quan tâm?”

giám đốc bị lửa giận khó hiểu của anh dọa cho toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Không phải như vậy tổng giám đốc Bùi, vừa rồi sau khi tôi nói chuyện với cô Tịch, cô ấy muốn ở lại tiếp tục làm việc, tôi muốn báo cáo lại với anh một tiếng…”

"Cái gì?!"

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Bùi Dục kinh hãi trợn mắt: “Tiếp tục ở lại…”

"Vâng, đúng..." Quản lý thấy anh phản ứng mạnh như vậy, cũng không biết mình chọc tới anh hay là tin tức này chọc tới anh, nói cũng không nói được lưu loát.

Nhưng Bùi Dục cũng rất nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh ta: “Thật sự?”

"Thật sự..." Dù có cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám lừa gạt ông chủ nha!

Một giây sau, chỉ thấy gương mặt kia vừa rồi còn rất bình tĩnh đã chậm rãi câu lên một nụ cười quỷ dị, Bùi Dục cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.

"Không ngờ, khóc hô hào muốn đi, thật sự cho cô ta cơ hội lại không đi?” Bùi Dục nói: "Khẩu thị tâm phi."

Suy nghĩ trong lòng giám đốc: Sao anh ta lại có cảm giác người khẩu thị tâm phi lại chính là Bùi Dục vậy!

"Cô ta nói như vậy, anh trả lời như thế nào?"

"Tôi nói phải bàn bạc một chút, trước đó vẫn để cô Tịch làm việc như bình thường!”

"Trả lời rất tốt!" Người đàn ông nâng cánh tay lên không trung dùng sức vẫy: “Cứ nói như vậy với cô ta, hai ngày này đừng cho cô ta biết đáp án, tôi sẽ nói cho anh biết lúc nào anh nên nói.”

"Vâng."

Bùi Dục mặc dù nhíu mày nhưng không khó để nhận ra rằng tâm trạng của anh đang vô cùng tốt, dường như mất kiên nhẫn phất tay: "Được rồi được rồi, đi xuống đi."

giám đốc khẽ gật đầu, quay người đi ra ngoài, người còn chưa đi tới cửa, người đàn ông phía sau lại gọi anh ta lại: “Chờ một chút!”

giám đốc lập tức lấy lại tinh thần, dừng lại quay đầu nhìn về phía Bùi Dục: “Tổng giám đốc Bùi còn có điều gì dặn dò ạ?”

Chỉ thấy người nào đó cực kỳ rắm thúi nói: “Sau này những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không cần báo cáo lại cho tôi, tôi bận rộn như vậy không có rảnh quan tâm cô ta!”

"... Được, tôi đã biết." Sau này anh ta nhất định phải báo cáo tất cả mọi chuyện liên quan đến cô Tịch, dù sao ông chủ cũng là một người nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bất kể anh nói điều gì, căn bản là chắc chắn vô cùng muốn nghe được thông tin về cô Tịch.

Anh ta đã nhận ra rằng, sau này cũng không thể gọi Tịch Giai Giai là Tiểu Tịch nữa, phải đường đường chính chính gọi một câu cô Tịch.

Tránh cho sau này ngộ nhỡ cô Tịch và tổng giám đốc Bùi phát sinh chuyện gì, anh ta lại thành kẻ bị thi hành án tử.

Ở bên kia, sau khi Tịch Giai Giai và giám đốc nói chuyện liền trở về phòng nghỉ của nhân viên, vì cô là nhân viên tạm thời, lại cũng chỉ là một nhân viên phục vụ nên chỉ ở trong một gian phòng nghỉ chung với rất nhiều người, tố chất của tất cả nhân viên ở Hồng Đỉnh đều rất cao, nhưng trong đó cũng không thiếu một số người không có tố chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.