Ví dụ như người ngồi ở giữa ghế sô pha mặc váy ngắn bó sát màu bạc, Liễu Nhân Nhân, là một nghệ sĩ trẻ mới được một công ty giải trí ký hợp đồng, đến Hồng Đỉnh cùng ông chủ uống rượu, chính là để bợ đỡ một người đàn ông có tài nguyên, đưa mình trở nên nổi tiếng, vang danh thiên hạ.
Mà mục tiêu hàng đầu của cô ta chính là Bùi Dục.
Chuyện của Tịch Giai Giai, cô ta cũng đã từng nghe được một chút tin đồn, nên hiển nhiên là nhìn cô không vừa mắt, chỉ có điều vẫn không mò ra được tình hình nên không dám tự ý kiếm chuyện.
Vừa rồi nghe nói quản lý hẹn cô để bàn về vấn đề công việc, cô ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, chờ khi cô vừa bước vào cửa liền bắt đầu châm chọc khiêu khích: "Nha, đây không phải người theo đuôi cậu Bùi, cô Tịch Giai Giai sao?”
Mặc dù Tịch Giai Giai là người tương đối là đơn thuần, nhưng có thể nhận ra ai thích mình, ai không thích mình, vị trước mắt này rõ ràng không thích mình, cho nên cũng không muốn rước khó chịu đến cho mình, chỉ ngẩng đầu nhìn cô ta một chút, cũng không nhiều lời.
Đi ra bên ngoài, ít gây chuyện thị phi, đây là sự giáo dục mà Tịch Giai Giai nhận được từ nhỏ. Không cần tranh luận với những người như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể nhịn được thì nhịn.
Huống chi mình vốn không phải người địa phương, ở đây cô đều không có người thân thích, chỉ có một mình, nhất định phải cẩn thận trong tất cả mọi việc.
Vì vậy nên dù Liễu Nhân Nhân nói thế cô vẫn có thể coi như không nghe thấy gì.
Nhưng cô không biết là thái độ càng như vậy lại càng khiến Liễu Nhân Nhân tức giận không có chỗ phát tiết, luôn cảm giác con nhóc miệng còn hôi sữa này rõ ràng không có gì lại dám coi thường mình.
Cô ta đứng dậy đi đến trước mặt Tịch Giai Giai, vênh vang đắc ý nói: "Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy à?”
Tịch Giai Giai thuận theo đôi giày cao gót trong tầm mắt hướng nhìn lên trên, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt trang điểm rất khoa trương của người phụ nữ, rõ ràng là một khuôn mặt không tệ, nhưng con người lại ngang ngược vô lý như vậy.
Trong lòng cô bất đắc dĩ thở dài, đành phải ôn hòa nói: “Có nghe thấy!”
"Nghe thấy mà cô không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng lỗ tai cô không dùng được cơ!” Liễu Nhân Nhân tức giận trợn mắt nhìn cô một cái, lại nói: “Vừa rồi cô đi nói chuyện cùng giám đốc?”
Tịch Giai Giai không phải một người biết nói dối, mặc dù cô rất không thích Liễu Nhân Nhân nhưng lại không có ý định giấu diếm: “Ừm!”
"Tôi đoán chắc chắn là không cho cô làm nha!”
Nghe vậy, trái tim đang bình tĩnh của Tịch Giai Giai vẫn bị kích động, cô không ngờ rằng Liễu Nhân Nhân có thể đoán được lý do: “Chị…”
Thấy ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên và bất ngờ, Liễu Nhân Nhân liền biết tin tức mình nghe được là không sai, lại càng đắc ý hơn: "Ai nha, tôi nói này, cô gái nhỏ này đừng có tâm tư quá nặng, nếu không sẽ mất cả chì lần chài nha!”
Tịch Giai Giai căn bản không hiểu những lời nói của cô ta là có ý gì, chẳng qua cảm thấy địch ý của Liễu Nhân Nhân này với mình thật sự là quá lớn.
Liễu Nhân Nhân thấy biểu cảm buồn buồn của cô, cũng không thấy cảm giác thành tựu gì cả, uốn éo đi ra khỏi phòng.
Ngay khi Tịch Giai Giai tường rằng chuyện này cứ như vậy lắng xuống, bên phía giám đốc vẫn chưa có tin tức, buổi tối hôm đó, Liễu Nhân Nhân bỗng nhiên đem việc phụ trách phòng giao cho Tịch Giai Giai.
"Dù sao cô ta cũng sẽ phải đi, có gì mà không tốt, tôi còn có việc khác, anh để cô ta đi đi.” Liễu Nhân Nhân không quan tâm đến lời thuyết phục của người quản lý cô ta, khăng khăng muốn cô đi.
Lúc người quản lý tìm tới Tịch Giai Giai, Tịch Giai Giai cũng không suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy cũng đều là công việc, có gì để kén chọn, cũng không từ chối liền đồng ý.
Cô mặc quần áo nhân viên phục vụ đi vào, trong tay bưng một cái khay tròn, giống như ngày thường đi đến trước mặt cầm lấy chai rượu đã được mở sẵn và rót vào trong ly của khách.
Cô ngồi xổm ở bên cạnh bàn, đổ đầy từng chén, động tác không nhanh không chậm, cổ tay vô cùng ổn định, không chảy ra ngoài chút nào.
Ngay khi Tịch Giai Giai rót xong toàn bộ rượu, lúc chuẩn bị đứng dậy, một người đàn ông ngồi trên ghế salon bỗng nhiên mở miệng gọi cô lại: “Tại sao cô lại tới, Liễu Nhân Nhân đâu?"
Tịch Giai Giai sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy vô cùng kính cẩn nói: “Xin chào ông chủ, hôm nay là tôi phục vụ cho ngài, Liễu Nhân Nhân bị điều động đi làm việc khác.”
"Điều động?" Người đàn ông giống như nghe được chuyện cười: “Chúng tôi cũng bởi vì cô ta mới tới, cô nói cô ta bị điều động, cô đùa tôi à?”
Người đàn ông vừa lên tiếng, trong mồm đã có mùi rượu, những người đàn ông đến đây chơi phần lớn đều là tăng hai, lúc này hắn ta cao giọng, Tịch Giai Giai vô thức rụt cổ một cái: "Thật ngại quá thưa ngài, không thông báo trước lại cho ngài, ngài nhất định phải để Liễu Nhân Nhân phục vụ sao?”
"Này, tôi đã nói, người phục vụ này, cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Một người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên giơ chân, đứng lên chỉ vào mặt cô và bắt đầu điền cuồng nhục mạ: "Tôi không nói với cô, hôm nay tôi vì Liễu Nhân Nhân nên mới tới, cái gì gọi là chúng tôi phải nhất định, là do các người nhẫm lẫn đi.”
Người đàn ông vừa nói như vậy, cô lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, chẳng trách hôm nay cô ta nhất định phải để mình đến phục vụ, hóa ra là đã tính toán kỹ.
Nhưng tại sao cô ta lại chán ghét cô vậy, thậm chí còn phí tâm tư để hãm hại cô?
Tịch Giai Giai bị chửi trong lòng hoảng loạn không thôi, không có thời gian để cân nhắc cẩn thận, đến Hồng Đỉnh làm việc một tháng, thật ra thời gian đều ở bên người Bùi Dục, người đàn ông kia vừa có chuyện gì liền gọi cho cô, vì vậy khiến cô không quen thuộc với những công việc ở phòng khác.
Bây giờ là lần đầu tiên bị chỉ thẳng vào mũi mắng như vậy, lúc này Tịch Giai Giai liền trấn an sự xúc động của người đàn ông: “Thật xin lỗi, tôi, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho ngài…”
Nói xong, cô cuống quít muốn rời khỏi phòng đi tìm Liễu Nhân Nhân, chỉ có điều người đàn ông ngồi giữa cũng không có ý như cô.
"Không cần." Người đàn ông trầm giọng nói, ánh mắt và giọng điệu trái ngược nhau, hắn ta vô cùng ngả ngớn nhìn lên người cô, ánh mắt đó sáng rực giống như muốn lột hết quần áo trên người cô: “Là cô đi.”
Đột nhiên nói một câu như vậy, Tịch Giai Giai có chút vội vàng không kịp chuẩn bị: "Cái... cái gì?"
"Cô ở trong phòng này, thay Liễu Nhân Nhân phục vụ chúng tôi đi.”
Tịch Giai Giai muốn đi, đáng tiếc là đối phương không hề có ý muốn để cô đi, cô chỉ có thể ỡm ờ đứng trong phòng, thay Liễu Nhân Nhân phục vụ đám đại gia này.
Công việc chủ yếu của cô chính là đứng ở bên cạnh xem ly rượu của ai rỗng thì chủ động đến rót thêm vào, mới bắt đầu còn giống như bình thường nhưng dần dần, theo từng ly rượu vào trong bụng, tư duy của những người đàn ông ở đây cũng bắt đầu lay động.
Tịch Giai Giai đã cố gắng đứng ở một góc hẻo lánh, cuối cùng vẫn bị xách ra.
"Nhân viên phục vụ nhỏ kia, cô qua đây.”
Nhu cầu công việc, cô không thể không lập tức đi đến trước mặt: “Xin chào, ngài cần….A!”
Cô đang khom người nói chuyện bên tai người đàn ông, không ngờ không đợi hắn ta nói xong, bên hông bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay mạnh mẽ trực tiếp kéo cả người cô xuống.
Cô vốn đang khom người, lúc này bỗng nhiên dùng sức, cả người đều bất ngờ ngã xuống.