Đường Uyển bị đau, mày nhăn lại: “Tôi chỉ là nhân viên kiêm chức ở quán bar thôi!”
“Tốt lắm.” Mã Thiên Xích cong môi, bỗng nhiên thả lỏng hơn một chút.
Vào lúc Đường Uyển vừa thở phào, cho rằng anh muốn bỏ qua cho mình, cổ áo dệt kim đột nhiên bị anh kéo lấy, vải vóc đè lên sau cổ khiến da thịt rất đau, vì tiết kiệm tiền, chất lượng của quần áo mua từ chợ đêm tới cũng không tốt, không chịu nỗi sức lực như vậy, “rẹt” một tiếng rách ra một đường ở chỗ trước ngực.
Áo lót tơ tắm màu hồng nhạt lộ ra, Đường Uyển sợ hãi muốn đưa tay che đi, nhưng bất đắc dĩ là hai tay đều bị anh đè chặt, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không thể làm nên chuyện gì, cả người đều như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâm lược.
“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!” Cô hoảng hốt kêu lên, nhưng không có cách nào ngăn cản động tác của người đàn ông trên người.
Mã Thiên Xích kéo quần áo cô ra một nữa, làn da trắng nõn như Dương Chi thượng hạng, dáng người cô rất tốt cũng rất có vốn liếng, chỉ là những thứ này không thể dẫn đến hứng thú của anh, ánh mắt người đàn ông như tia sáng quét qua trên người cô, như muốn tìm ra cái gì đó.
Mã Thiên Xích vốn không phải một người kiên nhẫn, người phụ nữ dưới người lại rất không chịu yên, thân thể né tránh qua lại khiến trong tâm trạng mất kiên nhẫn của anh nhiều thêm một chút cảm giác khó nói thành lời.
Bỗng nhiên, bàn tay to đè cô chợt buông ra, Đường Uyển lập tức đưa tay đẩy lồng ngực anh, giây tiếp theo, một cái họng súng màu đen nhắm chính xác vào trán cô.
“…”
Như có một con rắn độc lạnh lẽo quấn quanh cổ và thân thể cô, cái lưỡi rắn màu đỏ thè ra và cái răng độc khiến Đường Uyển không rét mà run, thứ lạnh lùng vô tình bình thường chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lại xuất hiện ngay trước mắt, lúc này cô mới nhận ra cái gì là nguy hiểm thật sự.
Thật đáng sợ.
Cây súng lục nhỏ nhắn tinh xảo bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cô.
Sống chết của cô là do một suy nghĩ của người đàn ông này.
Cuối cùng... anh là ai?
Mã Thiên Xích tiếp tục kiểm tra hai chân cô, bàn tay to vuốt ve qua lại trên quần cô, ngay cả giày cũng không bỏ qua, sau khi xác nhận không có gì cả, anh thẳng người dậy, đưa mắt nhìn da thịt để lộ ngoài không khí của người phụ nữ.
Có lẽ vì căng thẳng, lồng ngực cô không ngừng phập phồng, mang theo đường cong gợi cảm thuộc về phụ nữ, động đậy cao thấp.
Mã Thiên Xích đối diện với đôi mắt hoảng hốt của cô, vốn vô ý làm gì đó, nhưng đôi mắt này lại dần dần chồng lên một đôi mắt quen thuộc khác.
Anh còn nhớ lần đầu tiên khi tỏ tình với Thẩm Dĩnh, bày tỏ tấm lòng mình với cô, cô cũng nhìn mình bằng ánh mắt này…
Đã qua lâu như thế rồi, hình ảnh vẫn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
Có lẽ vì rượu cồn quấy phá, có lẽ là hình ảnh Thẩm Dĩnh và Lục Hi đứng cùng nhau khiến trong lòng anh khó chịu, Mã Thiên Xích chỉ cảm thấy mình như bị hút vào trong đôi mắt đã từng quen biết.
Một lần duy nhất sau nhiều năm qua, anh có chút không thể khống chế.
Đường Uyển không có cách nào biết suy nghĩ trong lòng anh, chỉ nhìn thấy người đàn ông này để súng lên bàn, lấy băng đạn ra cho vào túi, sau đó lập tức nhào về phía mình.
Cô bị đè chặt, trước mắt là đèn treo bằng thủy tinh trên trần phòng bao, một thứ ấm áp đột nhiên dán lên mí mắt cô, Đường Uyển nhắm mắt lại theo bản năng, là môi của người đàn ông.
Cảm xúc ẩm ướt mềm mại truyền khắp cả người, Đường Uyển không hề thấy hưởng thụ hay động lòng, chỉ cảm thấy thân thể của mình lập tức cứng đờ như hóa đá.
Anh không dừng lại quá lâu, cũng không có hôn cô, cúi đầu hôn xuống cổ cô, động tác của anh không tính là dịu dàng, thậm chí có thể nói là thô lỗ, mỗi lần đều khiến Đường Uyển đau đến nhíu mày.
Cô cắn răng chịu đựng, hy vọng người này phát tiết một chút sẽ buông mình ra, sự thật chứng minh cô quá ngốc rồi, mãi đến khi Mã Thiên Xích đưa tay kéo đồ lót của cô, cô mới cảm giác nhận ra người này muốn làm gì.
“Đừng!” Đường Uyển như con mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức trở nên cảnh giác, nắm lấy cổ tay người đàn ông, giọng nói run rẩy khàn khàn: “Van xin ngài đừng làm như thế…”
Cô đau khổ cầu xin, yếu ớt như vậy, đổi lấy là người đàn ông để lại dấu răng sâu trên ngực mình…
“A!” Đường Uyển đau đến vô thức ưỡn ngực, sự đau đớn truyền tới từ trước ngực chân thực lại mãnh liệt đến thế, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã rách da rồi.
Cô chỉ là tình cờ gặp anh ta, chưa từng đắc tội người đàn ông này một chút nào, vì sao phải đối xử với cô như thế?
Chẳng lẽ ông trời nhất định muốn áp đặt tất cả bất hạnh và tai họa cho cô sao?
Đường Uyển nghĩ đến mẹ già trong bệnh viện đợi phí phẫu thuật chữa bệnh, nghỉ đến em trai trong nhà sắp thi đại học, nghĩ đến mình bị cuộc sống chèn ép nên lưu lạc đến tận đây.
Đau đớn, khiến người ta tỉnh táo, cũng sẽ khiến người ta sụp đổ.
Vào lúc này Đường Uyển đang chìm trong đau đớn như thế cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, nước mắt tràn mi, chảy ra theo khóe mắt, rơi vào trong hai bên tóc mai, nghẹn ngào cất tiếng: “Tôi tên Đường Uyển, năm nay hai mươi hai tuổi, tôi tới đây làm việc là vì tôi thiếu tiền, trong nhà tôi cần… cần tiền, tôi không biết sẽ đắc tội đến anh…”
Cô nói từng câu từng chữ, trả lời vấn đề của Mã Thiên Xích khi nãy, nói với anh cô là ai.
Đối mặt với một người đàn ông nguy hiểm đáng sợ như vậy, cô không dám chọc giận anh ta cái gì.
“Van xin ngài bỏ qua cho tôi đi, ở đây có rất nhiều cô gái có thể để ngài chọn, tôi không phải làm cái này, tôi từ bệnh viện qua đây, rất xui xẻo, thật đấy…”
Tiếng cầu xin nức nở của người phụ nữ truyền vào tai, đầu óc vốn hỗn độn của Mã Thiên Xích bỗng nhiên trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Thẩm Dĩnh sẽ không cầu xin anh như vậy, cô mãi mãi đều rất cứng cỏi, cô rất ít khi khóc, cho dù khóc cũng sẽ không cho người khác nhìn thấy, người này không phải Thẩm Dĩnh.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tất cả nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt xông tới đỉnh đầu đều lạnh đi.
Mã Thiên Xích dừng động tác, đợi khi anh ngẩng đầu mới phát hiện cơ thể này đã phủ kín màu sắc anh để lại, dấu hôn sâu sâu cạn cạn như sự châm chọc với anh, châm chọc anh là một người yếu đuối, cần mượn cái này để trút ra sự thất bại.
Anh đứng dậy khỏi sofa, người phụ nữ dưới người lập tức nâng tay dùng quần áo miễn cưỡng che đi cơ thể của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, khuôn mặt đầy nước mắt kia là đang im lặng lên án anh.
Mã Thiên Xích bực bội nói không nên rời, nhìn xuống cô từ trên cao: “Thiếu tiền?”
Đường Uyển gật đầu, cơ thể không nhịn được trở nên run rẩy, vì quá sợ hãi nên nói ra hết tất cả: “Mẹ tôi bị bệnh nặng cần tiền phẫu thuật.”
“Bao nhiêu?”
“…”
Không nghe thấy câu trả lời, người đàn ông đang khó chịu cao giọng hơn: “Đang hỏi cô đó.”
Đường Uyển run run, nhỏ giọng ấp úng: “…Một… một tỷ hai.”
“Bệnh viện nào?”
Anh hỏi quá chi tiết, Đường Uyển không muốn trả lời lắm, nhưng nghĩ đến mọi chuyện xảy ra khi nãy, cuối cùng vẫn nói: “Bệnh viện nhân dân số 1.”
Vào lúc trong lòng cô lo sợ bất an không rõ cuối cùng Mã Thiên Xích muốn gì, anh nói thẳng một chữ…
“Cút.”
Đường Uyển suýt cho rằng mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo cô lập tức dùng cả tay lẫn chân đứng dậy khỏi sofa, bức từng bước tới trước cửa, sau khi đi qua bên người Mã Thiên Xích thì tăng nhanh bước chân gần như chạy ra khỏi phòng bao.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bao bị đóng lại lần nữa, Mã Thiên Xích lấy điện thoại ra đi tới quầy bar độc lập trong phòng ngồi xuống, không muốn đối mặt với đống lộn xộn trên sofa kia.
Anh gọi cho trợ lý Stefan: “Điều tra một người giúp tôi, người bệnh ở Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố J, người thân của Đường Uyển, sau khi tìm thấy nộp hết chi phí phẫu thuật cần thiết giúp cô ta, gửi tiền bằng tài khoản trống, đừng để đối phương điều tra ra.”