Tốc độ hồi phục sức khỏe của Thẩm Tri Lịch còn nhanh hơn cả mong đợi, La Quyết Trình vốn cho rằng cần hai tuần, nhưng khoảng một tuần rưỡi trên cơ bản đã không có vấn đề rồi, nhưng Thẩm Dĩnh vì đảm bảo vẫn không định xuất viện trước.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày cuối cùng ở bệnh viện, sau khi kiểm tra đảm bảo không có sai sót, Đào Ly Hinh làm thủ tục xuất viện, Thẩm Tri Lịch đã có thể xuống giường đi lại, tuy chống gậy nhưng đi lại cũng xem như vững vàng.
“Bác sĩ La, mấy ngày nay làm phiền cậu rồi, tôi nghe Thẩm Dĩnh nói đều may mà có cậu và bác sĩ Hàn.” Thẩm Tri Lịch ở phòng bệnh cảm ơn La Quyết Trình, ông rất thích chàng trai giống La Quyết Trình, tuy nhìn qua không quá tuấn tú, nhiều hơn là dáng vẻ nhã nhặn quân tử, người học y thế này đáng được kính trọng.
La Quyết Trình vội vàng lắc đầu: “Bác trai đừng nói thế, đều là chuyện cháu phải làm mà, không có gì đâu.”
Thẩm Tri Lịch cười, trong lòng hiểu rất rõ, sau khi ông bị bệnh, La Quyết Trình là Viện trưởng của một bệnh viện, bao nhiêu ca phẫu thuật đợi anh ta làm, anh ta vốn đã sắp xếp xong không cần quan tâm quá nhiều, nhưng mỗi ngày đều sẽ đến xem tình huống hai ba lần, đây là tình nghĩa của người ta.
“Có thời gian thì đến nhà làm khách, bác với bác gái nấu cho cháu bữa cơm.” Thẩm Tri Lịch như một bề trên ấm áp vỗ vai anh ta.
La Quyết Trình vui vẻ đồng ý: “Có thời gian chắc chắn sẽ đến nhà hỏi thăm ạ!”
“Ba, đi thôi, lát nữa bác sĩ La còn phải phẫu thuật, chúng ta đừng thêm phiền phức nữa.” Thẩm Dĩnh đứng bên cạnh nhìn ngược lại hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng thúc giục.
Đào Ly Hinh tiến lên đỡ ông, bên cạnh còn có một nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp của bệnh viện đi theo, muốn đi cùng về nhà.
Một hàng mấy người đi thang máy thẳng tới tầng hầm, Lục Hi đã đợi ở đó, sức khỏe của anh không được tốt lắm, vì an toàn nên để tài xế lái xe, đặc biệt lái một chiếc SUV rộng rãi đến.
Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch ngồi ghế sau, nhân viên chăm sóc cũng ngồi cùng, Thẩm Dĩnh và Lục Hi ngồi phía sau hai người.
Trên đường, nhìn dòng người muôn màu muôn vẻ bên ngoài, Thẩm Tri Lịch thở phào: “Cuối cùng cũng xuất viện rồi, nằm trên giường đến đầu óc cũng choáng váng luôn.”
Mỗi ngày đối mặt với trần nhà trắng bóng, cho dù thỉnh thoảng xuống giường cũng không thể đi xa, thật sự là một loại tra tấn với Thẩm Tri Lịch cả đời cũng không rảnh rỗi.
“Ông còn choáng váng đầu óc à, vì chăm sóc ông, chúng tôi mới thật là choáng váng đầu óc này, sau này tuyệt đối đừng sơ ý nữa, nên kiểm tra thì kiểm tra, nên chú ý nhất định phải chú ý.” Đào Ly Hinh không nhịn được trách móc, lần này đột nhiên phát bệnh dọa bà sợ chết khiếp: “Dù vì con ông cũng phải chăm sóc tốt cho mình, đừng thêm phiền phức cho chúng nó, lần này Tiểu Lục cũng bận trước bận sau, cả thằng bé còn chưa khỏi bệnh hẳn đâu…”
“Cháu không sao, đã xem như khỏi hẳn rồi ạ.” Lục Hi đúng lúc lên tiếng, trong lòng rất ấm áp vì có người nhớ đến mình.
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh nâng tay nắm lấy bàn tay to lớn để trên đùi của người đàn ông, mới chạm vào đã bị anh nắm ngược lại, hai người nhìn nhau, đáy mắt cả hai đều là tình cảm không thể lay chuyển.
Xe chạy vững vàng dừng lại dưới lầu tiểu khu Hồng Uyển, Thẩm Dĩnh vốn muốn hai người cùng về Ngự Cảnh Viên, nhưng Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch không đồng ý, thấy bọn họ kiên trì nên đành thôi.
Khu dân cư kiểu cũ không có thang máy, vốn định đỡ Thẩm Tri Lịch đi rồi lại nghỉ, nhưng Lục Hi đi thẳng tới trước mặt Thẩm Tri Linh cúi người xuống, đưa tay vỗ lên lưng mình: “Cháu cõng bác đi lên.”
Ai cũng không ngờ anh muốn làm như vậy, trong lòng Đào Ly Hinh như có lông chim nhẹ nhàng phất qua, đột nhiên nhìn Lục Hi có nhiều hơn một vài cảm giác khác.
Thẩm Dĩnh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì hơi lo lắng đến gần: “Cơ thể anh ổn không? Bốn lầu cũng không thấp đâu.”
“Không thành vấn đề.” Lục Hi kiên trì muốn cõng Thẩm Tri Lịch đi lên, thật ra anh không cần tự mình làm, tài xế vẫn có thể giúp đỡ, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Thẩm Tri Lịch mất tự nhiên, dù sao vẫn cho rằng quan hệ với Lục Hi không thể nói là quá thân thiết, lần trước đã tạo ra ngăn cách rất sâu, nhưng bây giờ…
Nhìn bóng lưng vững chãi kia, ông chần chừ một lát nhưng vẫn leo lên.
Lục Hi cảm nhận được sức nặng phía sau, đối với anh lúc trước thật sự dễ như trở bàn tay, bây giờ thì hơi mất sức, nhưng anh vẫn có thể chịu được.
Thẩm Dĩnh và Đào Ly Hinh giúp đỡ ở phía sau, từ lầu một đến lầu hai chưa từng dừng lại một lần, đi thẳng đến cửa nhà.
Sau khi thả người xuống, Lục Hi cũng không nói gì, còn Thẩm Dĩnh thì hơi lo lắng: “Không sao chứ?”
Lục Hi thật sự bị cô hỏi đến hết cách, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói nhỏ bên tai cô: “Em cứ nghi ngờ năng lực người đàn ông của em trước mặt người khác như vậy sao?”
“Bây giờ không phải tình huống đặc biệt à…”
“Không có tình huống đặc biệt, ngốc.”
Hai người ở một bên nói nhỏ, Đào Ly Hinh nhìn thoáng qua, chuẩn bị đi rửa chút trái cây cắt ra, Thẩm Dĩnh vội vàng ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa, mau đi nghỉ ngơi với ba đi, bây giờ chúng con đi đây.”
“Gấp gáp cái gì, đợi tới trưa cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Không cần đâu.” Thẩm Dĩnh vội vàng từ chối, thật ra không đành lòng nhìn bà lại chuẩn bị này kia: “Mẹ chăm sóc tốt cho ba là được, hai ngày nữa ổn hơn con sẽ dẫn Tiếu Tiếu qua đây thăm ba mẹ.”
Vừa nghe thấy cháu ngoại, ánh mắt Thẩm Tri Lịch sáng lên: “Được, được!”
Thẩm Dĩnh lại dặn dò nhân viên chăm sóc mấy câu mới rời đi, tài xế còn đang đợi dưới lầu, sau khi lên xe, cô thở phào một hơi, đầu tựa lên lưng ghế hơi ngơ ngác: “Cuối cùng cũng xuất viện rồi…”
“Mệt sao?”
“Cổ hơi mỏi.” Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng còn phải canh đêm, cho nên xương cổ luôn không thoải mái lắm.
Vừa nói xong, Lục Hi nâng tay để lên sau gáy cô, ngón tay thon dài tìm đúng huyệt vị, ấn lên với sức lực vừa phải, cảm giác tê dại và mỏi nhừ truyền đến, Thẩm Dĩnh thoải mái than thở một tiết: “Anh biết mát xa lúc nào thế?”
“Học lúc trị liệu đấy.”
Nhắc tới trị liệu, trong lòng Thẩm Dĩnh thắt lại: “Khi đó thường xuyên có người ấn cho anh sao?”
Người đàn ông không ngẩng mặt lên, nhớ lại lần nữa cũng không có quá nhiều gợn sóng: “Ừm, vì thả lỏng cơ bắp, sợ hoại tử.”
Thẩm Dĩnh nhìn lại chỉ cảm thấy đau lòng, nghĩ đến lúc anh đau đớn như vậy mình lại không thể ở bên cạnh anh, lập tức tự trách không thôi: “Haiz, em nên bồi thường cho anh thế nào đây…”
“Bồi thường?” Lục Hi nâng mắt nhìn vào mắt cô, cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh cũng có chút dao động, anh cong môi, đầy tình thú nhưng cũng không quên còn có người ngoài, đến gần bên tai cô mới nói: “Buổi tối có cơ hội để em biểu hiện.”
“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh nghe thấy thì mặt đỏ tai hồng, đẩy anh ra: “Nói cái gì đó!”
“Vợ chồng già còn thẹn thùng cái gì.” Anh lại ra vẻ bình tĩnh không có cái gì không thể nói.
Thẩm Dĩnh tức giận ngăn lại bàn tay trên gáy: “Anh tự ấn cho anh đi!”
Thật ra không phải cô tức giận thật, hơn một nửa là hờn dỗi và thẹn thùng, Lục Hi biết, cũng không quan tâm chút nóng nảy đó của cô, trong mắt anh là một loại thú vị khác, chỉ có hai người bọn họ mới hiểu thôi.
Tâm trạng lập tức tốt lên: “Có thời gian em vẫn nên nghĩ đến chuyện hôn lễ đi.”