Ngày thứ mười kể từ lúc Thẩm Dĩnh mất tích, rốt cuộc, cuối cùng thì cuộc điều tra đã đem được tin tức về.
“Thưa sếp! Bọn tôi đã tìm thấy một cái chai ở hạ lưu dòng sông!”
“Cái gì?”
“Chai nước! Chai nước nhựa!”
Cảnh sát trưởng lập tức gọi: “Mang qua đây xem xem.”
Cảnh sát trưởng cầm chai nước suối rỗng từ trong bao ra, cái chai đã nhuốm vàng, quảng cáo và logo đã mờ, không nhìn rõ nữa, nhưng dựa vào hình dáng và kiểu mẫu có thể nhận ra, đây là chai nước suối rất phổ biến ở nước Y.
Cảnh sát trưởng đeo găng tay trắng, cẩn thận quan sát, không thấy có gì khác biệt, mặc dù nói khu vực ấy dân cư thưa thớt, đồng thời cũng có ít người qua lại, nhưng cũng không không thiếu nhà mạo hiểm thích đến đó thám hiểm, mang theo chai nước này lên đường, uống hết thì ném đi cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.
Chai nước này chỉ có thể chứng tỏ có người đi đâu gần đó mà thôi.
“Tìm được ở khúc sông nào?”
“Ở hạ lưu sông dưới khu rừng rậm.”
Từ vùng hạ du ở mảnh rừng đi lên trên sẽ gặp một khoảnh rừng um tùm, trên khoảnh rừng vẫn còn khu vực sông rộng lớn, đi thêm vài km nữa mới bắt đầu gặp nhà dân, nếu chỉ dựa vào mỗi chai nước này để xác định mục tiêu thì quá khó khăn, hơn nữa, tiến hành điều tra vì một chai nước thì đúng là hoang phí, không ai tin chắc rằng mình có thể tìm được cái gì.
Bây giờ mà còn làm chuyện dư thừa, có nghĩa là sẽ phí hoài tính mạng con tin.
Vào lúc cảnh sát trưởng cởi găng tay, chuẩn bị bảo cấp dưới ném chai nước đi thì đột nhiên Lục Hi đeo găng tay lên.
Cảnh sát trưởng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh Lục?”
Anh không nói một câu nào, chỉ tập trung quan sát chai nước, rõ ràng đây chỉ là chai nước khoáng rỗng hết sức bình thường mà thôi, nhưng anh lại cảm thấy dường như chai nước này vương hương vị của Thẩm Dĩnh!
Tất thảy mọi người đều im lặng chờ đợi, mỗi giây mỗi phút dần trôi qua, từ đáy cho đến thân, rồi đến nắp chai, lúc mọi người cứ nghĩ sẽ phải ra về trong thất vọng thì đột nhiên bàn tay của anh khựng lại.
Anh bỏ thân chai vào trong túi vật chứng, rồi tiếp tục quan sát màu xanh bám trên nắp chai một cách kỹ lưỡng, ở dưới nắp chai vốn mịn màng có hai đường nét nhẹ, phải đặt dưới ánh đèn mới nhìn thấy rõ được.
Một nét ngang, một nét dọc, ghép lại với nhau sẽ thành chữ “T”
Vết dọc sâu hơn một chút, có thể nhận thấy rằng lúc khắc chữ này, người ấy vô cùng sốt ruột, bởi vậy mới để lại nét chữ đậm nhạt khác nhau.
“Anh Lục, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Thẩm Dĩnh.” Anh chợt cất tiếng, bàn tay cầm nắp chai hơi run rẩy: “TD, T là chữ viết tắt họ của cô ấy.”
Nghe thấy thế, cảnh sát trưởng bèn sấn lại quan sát, hai nét chữ rất lộn xộn, phải nhìn thật kỹ, tỉ mỉ quan sát mới thấy được đại khái, nhưng cho dù có khắc gì đi chăng nữa, không có ai rảnh rỗi đến nỗi để lại vết tích này, trừ phi bị hoàn cảnh bức ép.
“Đúng vậy! Cảnh sát chìa tay, gọi anh cảnh sát đã phát hiện ra cái chai này: “Lập tức khám xét, bảo nhân viên kỹ thuật vẽ bản đồ địa hình vùng núi ấy, cử hai đội canh chừng dưới chân núi, cẩn thận sắp xếp, cách xa một chút cũng không sao, ngoài ra, sử dụng thêm máy bay không người lái đi thám thính, phải nhớ rằng, nhất định phải cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện, bứt dây động rừng.”
“Dạ!”
Lục Hi nhìn nắp chai nhỏ nhắn và tinh xảo trong tay mình, đôi mắt đỏ gay, lúc mở miệng giọng nói đã khản đặc: “Nắp chai này đưa cho tôi đi.”
Quy định trong cục cảnh sát không cho phép làm thế, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta, cảnh sát trưởng thấy thương xót bèn gật đầu: “Nếu cậu giữ mà thấy yên tâm thì cứ giữ đi.”
Ông ta làm cảnh nhiều năm, đã thấu hiểu rõ ràng cảm giác như thế này rồi.
Trong mắt người ngoài, đây chỉ là một nắp chai bình thường mà thôi, nhưng với bản thân Lục Hi, đây là vật chứng tỏ rằng Thẩm Dĩnh vẫn còn sống, còn đang tích cực tìm mọi cách gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài.
Việc đến nước này, anh không hy vọng điều gì khác, chỉ mong cô bình an vô sự, được cứu khỏi nơi ấy mà thôi, còn những điều khác anh không hề để ý, cũng sẽ không để ý.
Tại anh làm lạc mất cô, khiến cho cô bị ngược đãi và làm nhục, nếu như có một ngày anh tìm được gã đàn ông ấy, chắc chắn sẽ lóc da lóc thịt của hắn ta ra.
...
Trong căn nhà gỗ, qua một màn diễn xuất “kịch liệt” với Hawk ở đêm hôm ấy, Thẩm Dĩnh cảm thấy thái độ của người nước Y với mình thay đổi rất nhiều.
Trước đây, bọn họ chỉ coi cô như là con tin, là tù binh, nhốt cô trong phòng như súc vật, nhìn cô với ánh mắt tê dại và trống rỗng.
Nhưng từ đêm hôm ấy, ánh mắt bọn họ nhìn cô đã trở nên trần trụi, pha lẫn vẻ tham lam, thèm thuồng, nhiều nhất là sự khao khát dơ bẩn.
Có những lúc cô đi vệ sinh, thường có kẻ ở dọc dường nở nụ cười gian, nụ cười nham hiểm nở rộ trên mặt hắn làm cô cảm thấy buồn nôn.
Xem như Thẩm Dĩnh đã biết câu nói “một khi vượt qua ranh giới thì sẽ khác” của Hawk có nghĩa là gì rồi.
Trong mắt bọn họ, cô đã trở thành nô lệ cho người đàn ông như Hawk, có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh ta, kể cả chuyện giường chiếu.
Bọn họ cảm thấy cô là người có thể tùy tiện giẫm đạp và làm nhục, ở trong rừng sâu nào có trò vui gì khác, mà bọn họ lại là đàn ông có nhu cầu cao, đợi đến khi Hawk chơi chán rồi ném đi, bọn họ có thể nhặt lên ăn.
Đối diện với những người đàn ông nhìn cô lom lom như hổ đói rình mồi, Hawk trở thành tán dù bảo vệ duy nhất của cô, đây cũng là lý do tại sao anh ta lại làm như thế, ngoại trừ bảo vệ tính mạng bé nhỏ của cô ra, còn có thể khiến cho cô không dám chạy lung tung ra ngoài.
Bởi vì không để cô kịp chạy ra khỏi căn nhà gỗ thì sẽ bị đám đàn ông kia kéo ra ngoài làm nhục.
Tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Dĩnh đã tắt ngóm, một lần bỏ trốn thất bại sẽ khiến cho bọn họ canh gác kỹ lưỡng hơn, cô không còn cơ hội khác để trốn chạy nữa.
Ở trong khu rừng nguyên thủy từ ngày này qua ngày nọ khiến cho tâm trạng của cô sốt ruột, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu như Lục Hi không tìm được mình thì phải làm sao đây.
Ý chí của con người luôn yếu đuối như thế, một khi nghĩ đến mấy chuyện tương tự như vầy thì sẽ càng lúc càng cảm thấy bất an mà thôi, mà cô chỉ có thể ráng dằn sự bấn an ấy xuống, không để người khác nhìn thấu tâm trạng của mình.
Vào một buổi tối nọ, cô trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, trong giây phút mơ màng, cánh cửa phòng chợt mở ra, cô lập tức mở bừng mắt, nằm im thin thít lắng nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cô nghe thấy có người đi đến cạnh giá treo đồ bên cạnh cửa sổ, vài giây sau, nhớ đến tiếng nước và tiếng nốc đáng sợ.
Là Hawk, ở đây chỉ có mỗi mình anh ta có thể tùy tiện ra vào mà thôi.
Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, đến cô cũng không biết vì sao mình lại như thế, vào lúc biết được rằng người vào là anh ta lại thầm thấy hơi may mắn.
“Cô tỉnh rồi.” Đột nhiên anh ta mở miệng, giọng nói có vẻ chắc chắn.
Thẩm Dĩnh lại cứng đờ người, biết rằng mình không qua mắt anh ta được bèn dứt khoát ngồi dậy, nép mình vào đầu giường, nhìn anh ta với đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi nói rồi, dáng vẻ sợ hãi của cô sẽ khiến tôi rung động.” Chung sống với nhau vài ngày, càng lúc anh ta càng không buồn che giấu dục vọng của mình.
Thẩm Dĩnh nghe thấy tiếng cười của anh ta, da gà da vịt nổi đầy người cô: “Anh lại muốn làm gì?”
Hawk cầm chai rượu đi đến bên giường, nhìn cô với vẻ cao cao tại thượng một lúc, rồi rũ đầu cong lưng ngồi lên giường, chống tay ra sau, ngẩng đầu nhìn vách tường gỗ trống rỗng: “Tôi sẽ không làm gì cả.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, chẳng buồn tin tưởng dăm ba lời nói của anh ta, nhưng rồi cô nhận được câu trả lời đầy bất ngờ trong chớp mắt.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”