100 Cách Cưng Vợ

Chương 517: Chương 517: Tại sao lại bảo vệ cô




Thẩm Dĩnh bị nhốt vào trong căn nhà gỗ, bộ đồ cô mặc khi nãy rơi lại bên bờ hồ, trong cả căn phòng ngoại trừ tấm mền ra thì chỉ còn lại chiếc áo thun của người đàn ông ấy mà thôi, hết cách rồi, để che chắn cơ thể, cô chỉ đành mặc đại mà thôi.

Thẩm Dĩnh ngồi trên giường, trái tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng, vừa nghĩ đến hình ảnh máu bắn ra tung tóe từ trán của người đàn ông kia, cô không khỏi thầm run rẩy.

Cô sống trong xã hội pháp trị, cảnh tượng đáng sợ nhất từng gặp cũng chỉ là vác dao xách côn, tối đêm nay lại trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ bị súng bắn chết.

Chuyện này đã vượt qua nhận thức của Thẩm Dĩnh, đây không phải là những gì cô hiểu về cuộc sống.

Không ai có quyền làm như vậy cả, nhưng trước giờ nhóm người này đều không coi luật pháp ra gì, đáng sợ hơn nữa là, kế hoạch bỏ trốn của cô đã thất bại, không biết người đàn ông gần như biến thái giống Hawk sẽ làm gì cô nữa.

Vào lúc Thẩm Dĩnh thấp thỏm bất an, cánh cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra từ phía bên ngoài.

Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa gỗ va mạnh vào bức tường rồi đóng sập lại, vốn dĩ nó đã chẳng mấy chắc chắn, trải qua cú đạp này càng lỏng lẻo hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Cô sợ hết hồn, đứng bật dậy từ trên giường, đôi mắt to tròn đượm vẻ e dè ấy nhìn người đàn ông đứng trước cửa, tóc mái của anh ta đã dài hơn kha khá, lúc rũ xuống trước trán đủ để che khuất đôi mắt của anh ta, dáng người cao ráo, khỏe khoắc, phần thân trên cởi trần, để lộ những múi cơ bắp rắn chắn và những vết sẹo ngang dọc của anh ta.

Thẩm Dĩnh mấp máy môi, lúc định lên tiếng nói nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng, người nọ đã đi thẳng đến trước mặt cô.

“Á!” Cô thét lên trong vô thức, quay người muốn chạy về phía cửa sổ, lần này cô không còn sợ hãi nữa, cho dù có té thành ngươi tàn tật, cô cũng không muốn đối mặt với anh ta.

Nhưng mà rõ ràng là cô đã đánh giá thấp tốc độ của Hawk, không đợi cô sờ đến cửa sổ, cánh tay đã bị anh ta kéo mạnh về.

Năm ngón tay của người đàn ông ấy kẹp chặt ấy cô như chiếc kìm, Thẩm Dĩnh bị đau, bất an giãy giụa: “Đừng mà...anh bình tĩnh lại một chút.”

Dường như hành vi phản kháng của cô làm anh ta tức giận, bèn kéo phắt quần áo của cô ra, kẹp cô dưới cánh tay của mình, giống như cắp hoàng hóa vậy, khiến cho Thẩm Dĩnh ý thức được rằng, trước mặt người đàn ông này, cô nhỏ bé đến mức nào.

Ngoặc ngoặc rẽ rẽ mấy lần, anh ta đem cô đến một nhà gỗ khác, căn nhà này tương đối chật hẹp, phòng khách ở ngoài cửa toàn là người nước Y, đến bây giờ cô mới nhận ra đãi ngộ trước đó của mình tốt đến mức nào, ít nhất thì cũng được ở riêng một phòng.

Hawk chìa tay mở một căn phòng trong nhà gỗ ra, cùng lúc đó cũng đẩy cô vào trong.

Thẩm Dĩnh không kịp đứng vững, rồi ngã sấp xuống mặt đất, khuỷu tay và đầu gối bị va đập khiến cho cô đau buốt, cô lại không có thời gian rảnh quan tâm đến nó, mà dùng hết cả tay chân để bò dậy, rồi bị áp lên tường trong nháy mắt.

Anh ta không buồn quan tâm đến tiếng la và sự khước từ của cô, Hawk vẫn giữ im lặng, ép cô mở rộng hai chân, gác đôi chân thon thả của Thẩm Dĩnh lên vai mình, thoăn thoắt lột quần áo trên người cô ra.

Cơ thể mảnh mai bị cấn bởi bước tường gỗ, đỏ bừng một mảng da, Thẩm Dĩnh lại không cảm nhận được điều đó, cô chỉ hy vọng người đàn ông này tha cho mình mà thôi.

“Xin anh đừng làm vậy mà, nếu anh muốn đàn bà thì có thể tìm bất cứ lúc nào cũng được, sao anh cứ phải cưỡng ép tôi chứ...” Cô thật sự thấy sợ hãi, lần này, ngoại trừ sự tàn bạo ra, cô còn nhìn thấy ngọn lửa dục vọng cháy rực trong ánh mắt Hawk.

Anh ta muốn cô, muốn chiếm hữu cô.

Dục vọng nóng bỏng ấy khiến cho cô sợ hãi, cô thà rằng anh ta xé nát mình ra chứ không muốn bị vấy bẩn.

Chỉ tiếc là, lần này cô không được trả giá, rõ ràng Hawk đã quyết định rồi, anh ta hôn cô ngấu nghiến, vẫn né tránh bờ môi của cô như cũ, đầu lưỡi ẩm ướt và hàm răng sắc bén của anh ta lướt trên gáy cô, để lại dấu vết đáng sợ.

Đôi tay của anh ta thỏa thích vuốt ve người cô, anh ta bóp gò bồng đảo của Thẩm Dĩnh, ngang ngược làm nhục nơi ấy của cô, Thẩm Dĩnh không hề cảm thấy sướng, chỉ cảm thấy nhục nhã và tởm lợm vì bị cưỡng ép mà thôi.

“Kêu lên...” Bờ môi nóng bỏng của anh ta kề sát bên tai cô, thì thầm với Thẩm Dĩnh: “Để cho mọi người đều nghe thấy.”

Anh ta càng làm thế, cô càng cắn chặt răng không chịu kêu thành tiếng, gương mặt cô cứng đờ, trừng mắt nhìn anh: “Nằm mơ đi!”

Dáng vẻ đoan chính lạc vào trong hoàn cảnh dơ dáy này, chỉ khiến cho Hawk muốn nhanh chóng vấy bẩn cô mà thôi.

Lý Nhiên nói đúng, đúng là anh ta đối xử với cô gái này đặc biệt hơn người khác, trước giờ anh ta chưa từng quan tâm đến cảm nhận mà chỉ muốn thỏa mãn tình dục thôi, nhưng mỗi lần ở với cô, suy nghĩ này thường xuyên nảy sinh trong đầu anh ta.

Hawk không mảy may quan tâm đến thái độ của cô, bởi vì lúc anh ta chạm tay vào quần lót của cô, cô ta vẫn thét thất thanh: “Đừng mà.”

Giọng nói mềm mại, khẽ run rẩy phát ra từ cổ họng của cô là âm thanh vui tai nhất.

Hawk dứt khoát chọc tay vào đấy, gương mặt sắc sảo ấy nhuốm vẻ gợi cảm, một người đàn ông hung hãn như anh ta, mỗi khi nổi lửa tình cũng đủ để khiến cho lòng người rung động, đủ để khiến mọi cô gái đắm say.

Rồi lúc ngón tay bị dính dấp, anh ta chợt nhíu mày, rút tay về.

Giơ lên xem, đột nhiên nhìn thấy vết đỏ dính trên đầu ngón tay.

Thẩm Dĩnh không biết vì sao anh ta lại đột ngột buông mình ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô thở phào một hơi, tháng này cô đến ngày... đúng lúc thật!

Ở nước Y, trước giờ bọn họ chưa từng chạm đến phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt, không phải là vì vẫn còn lý trí, mà vì bọn họ tin tưởng vào một đạo lý, loại máu này tượng trưng cho những điều không lành, tuyệt đối không thể chạm vào được.

“Shit!” Hawk buột giọng quát lớn, giơ nắm tay đấm mạnh về đầu Thẩm Dĩnh.

Nắm tay mang theo cơn gió lạnh lẽo vút qua trước mắt Thẩm Dĩnh, cô rụt vai lại rồi nhắm nghiền mắt.

Vào lúc cô nghĩ bản thân mình không chết cũng bị hủy dung thì một tiếng động lớn vang lên, cơn đau trong tưởng tượng không dấy lên, mà chỉ cảm nhận được bước tường sau lưng rung động.

Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc ấy, cô chợt không hiểu nổi, rốt cuộc Hawk muốn làm gì kia chứ.

“Kêu đi.”

“Cái gì?” Hình ảnh Hawk dao động trong mắt cô, cứ nghĩ mình nghe lầm.

Hawk cúi người xuống, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy được: “Không muốn chết thì kêu lên.”

Vừa nói dứt lời, anh ta bèn nhéo eo Thẩm Dĩnh, cô la lên trong vô thức: “Á!”

“Tiếp tục.”

“...”

Cô liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, liên tưởng đến lời nói đầy ẩn ý của anh ta, Thẩm Dĩnh đột nhiên hiểu rõ ràng, rồi tiếp tục nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.

Anh ta muốn dùng cách này để cho những người bên ngoài biết được rằng, đây là hậu quả từ việc chạy trốn của cô, mặc dù không giết chết Thẩm Dĩnh, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho cô, để cho mọi người biết rằng cô là nô lệ, là con rối của anh ta.

Anh ta... tại sao anh ta phải bảo vệ mình?

Vào giây phút này, những cơn sóng cuồn cuộn dâng lên trong lòng Thẩm Dĩnh, cô không có thời gian để xóa tan những cảm xúc ấy đi, chỉ biết làm theo lời anh, kêu rên từng tiếng từng tiếng bằng chất giọng mềm mại và yểu điệu, với người ngoài, đây là sự cám dỗ, nhưng với bản thân cô lại là sự cứu rỗi.

Mà người đàn ông ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt anh ta tối tăm đến mức đáng sợ, con ngươi phản chiếu dáng vẻ của cô tựa như vực sâu thăm thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy cô.

Thẩm Dĩnh quay mặt đi, không nhìn anh ta nữa, mặc sức kêu to...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.