100 Cách Cưng Vợ

Chương 574: Chương 574: Thua dưới tay một người phụ nữ




Lúc Đường Uyển tỉnh lại một lần nữa, trước mắt chỉ có một mảng đen như mực, trong đầu hiện lên những gì xảy ra trước đó, cơ thể rất nhanh trở nên căng cứng. Cô thử động đậy chân, nhưng không ngờ chân đã bị dây thừng buộc chặt.

Mắt cô dần dần thích ứng với bóng đen, cô dần nhận ra đây là một căn phòng không có cửa sổ, toàn bộ đã bị che kín. Không gian căn phòng vào khoảng mười mét vuông, rất chật chội. Có lẽ là do không có bất kỳ đồ dùng bàn ghế nào trong nhà nên cô mới có chút khoảng không để thở.

Căn phòng yên tĩnh, miệng cô cũng bị dính băng dính. Trước giờ đều chỉ thấy cảnh này qua phim truyền hình, nhưng giờ đây chuyện này lại xảy ra với cô.

Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

Thẩm Tiếu đâu?

Đứa bé an toàn chưa?

Khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu cũng là lúc cánh cửa trước mắt được người từ bên ngoài mở ra. Ánh đèn sáng chói ngoài hành lang rọi vào, chiếu thẳng vào mặt cô chói mắt khiến cô cảm thấy như muốn khóc.

Nhắm chặt mắt, đợi đến khi thích ứng hơn một chút cô mới mở mắt.

Người đàn ông cầm đầu cao khoảng 1m72 đi tới. Vì nằm trên mặt đất nên Đường Uyển phải tốn rất nhiều sức để ngẩng đầu mới có thể thấy rõ mặt. của người này.

Lần đầu nhìn qua cô phát hiện một vết sẹo đi ngang qua trán và một vết sẹo bên trái khuôn mặt. Dường như vết thương kia mới có chưa lâu, nhìn vẫn có chút tấy đỏ, làm cho khuôn mặt vốn hung ác của ông ta càng thêm dữ tợn.

Da của ông ta rất xấu, đã đen lại còn rỗ, mặt rất to, còn to hơn một cái đĩa. Đầu tròn ngắn, mày trộm mắt chuột. Tướng của ông ta đều là tướng của một kẻ độc ác, hèn mọn.

Điều này khiến Đường Uyển nhớ tới ảnh của những tên tội phạm giết người cô thấy trên mạng trước đó. Mặt mũi ai cũng u ám, khiến người khác không rét mà run.

“Tỉnh rồi sao?” Người đàn ông ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô lên, dùng sức như một con voi muốn đem nghiền nát xương cô vậy. “Tôi nhớ cô, người phụ nữ đã đỡ thay Mã Thiên Xích một viên đạn.”

Đường Uyển trừng to mắt, lúc này mới liên tưởng hai chuyện với nhau.

Thì ra đám người này chính là đám người lần trước muốn ám sát Mã Thiên Xích sao?

Vừa nghĩ tới viên đạn xuyên qua máu thịt kia, cơ thể cô không kìm được run nhẹ lên. Cuối cùng ở tuổi hai mươi hai lại phải sợ hãi trước đám người hung ác này.

Người đàn ông quay lưng đi liếc mắt ra hiệu cho một tên đàn em, người đó ngay lập tức tiến đến xé miếng băng dính trên miệng cô.

“Xoẹt” một cái, miệng và hai bên mặt cô đau rát.

“Các người là ai?” Đường Uyển cảnh giác nhìn bọn họ, ánh mắt vừa khiếp đảm vừa cảnh giác.

“Không hổ danh là người phụ nữ Mã Thiên Xích coi trọng. Nói chứ, tố chất cũng không đến nỗi tồi, ha ha ha ha!” Tiếng cười thô kệch của người đàn ông vang lên trong gian phòng đùa cợt đánh giá cô. “Chỉ tiếc, cô đã lọt vào tay tôi rồi......”

“Ai nói tôi là người phụ nữ của anh ta.” Đường Uyển thấy rõ mục đích đối phó đằng sau ánh mắt của những người kia, lập tức giải vây cho mình: “Tôi vốn chẳng có quan hệ gì với anh ta.”

Nụ cười nham hiểm trên mặt ông ta vì cô mà trở nên cứng đờ giây lát. Nhưng ông ta lắc đầu. “Muốn lừa tôi sao? Lúc tôi bắt cô chính miệng cô nói qua, cô là người của hắn...”

“Lời nói đó mà ông cũng tin ư?” Không đợi ông ta nói hết, Đường Uyển kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh nhìn đôi mắt nhỏ hẹp kia. “Tôi nói như vậy là vì tôi là mẹ nuôi của đứa bé. Không muốn cho các ngươi mang đứa bé đi. Chỉ vậy thôi.”

Đường Uyển thấy được nụ cười trên khuôn mặt sẹo của người đàn ông kia dần dần thu nhỏ lại. Đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt béo dày của ông ta. Ông ta còn đang lắc đầu, nhưng lời nói và cử chỉ không còn chắc chắn như lúc đầu. “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?”

“Ông sẽ không tin, nhưng…” Nói đến đây, cô cố ý dừng lại. Ngay cả cô cũng không nghĩ tới cô biết diễn kịch. “Mã Thiên Xích trước giờ chưa từng yêu bất kỳ một người phụ nữ nào. Không phải sao?”

Cô không nói gì khẳng định. Thậm chí còn hỏi ngược lại một câu hỏi thú vị. Nhưng câu nói này lại làm cho trong lòng mỗi người đều trở nên u sầu ảm đạm.

Bởi bọn họ biết, Mã Thiên Xích kia đúng như vậy. Cho tới giờ họ vẫn chưa thấy anh ta để ý tới bất kì ai. Chỉ có duy nhất người phụ nữ sáu năm về trước. Chỉ là bọn họ không dám động vào người phụ nữ kia. Đó là vợ của Lục Hi. Ông ta cũng không muốn vì ân oán cá nhân lại gây chuyện với một Đại Phật khác.

Còn Thẩm Tiếu cũng chỉ là đi một bước cờ dở khi cùng đường. Có thể trói bắt Đường Uyển là việc ngoài ý muốn. Nhưng bọn họ cũng đã điều tra qua người phụ nữ này, cô ta đã ở bên Mã Thiên Xích một thời gian ngắn rồi, hơn nữa khi ở thành phố Q Thị bọn họ cũng cho người theo dõi. Đúng là quan hệ của họ hoàn toàn không tầm thường.

Chỉ là bây giờ cô nói như vậy, lại là cho lòng người náo động bất an.

Tên mặt xẹo xì miệng, đứng dậy nói với hai người đàn ông sau lưng. “Không thừa nhận phải không, đánh cho tao!”

Lời nói vừa dứt, những nắm đấm và cú đá của hai người đàn ông kia như những hạt mưa trút xuống cơ thể Đường Uyển. Ngực, phía sau lưng, bả vai, eo... Toàn thân trên dưới đâu đâu cũng bị chà đạp một cách tàn bạo.

Trước giờ Đường Uyển không biết, thì ra một người đàn ông dốc hết sức đánh người sẽ đau như vậy. Những nắm đấm giương cao rồi rơi xuống kia như những chiếc búa vậy. Bị hành hạ đến thậm chí cô còn cảm thấy mặt mũi mình đều méo lệnh hẳn đi.

Suy cho cùng một cô gái khỏe mạnh bình an lớn lên, căn bản là không chịu đựng những đòn đánh tơi bời này.Chưa được mười phút, Đường Uyển đã muốn đau đến ngất đi.

Tên mặt xẹo lúc này mới bảo hai người kia dừng tay lại, từ cao nhìn xuống cô: “Không thừa nhận cũng không sao. Tôi có cách chứng minh. Không lâu nữa, Mã Thiên Xích sẽ chủ động liên lạc chúng tôi. Đến lúc đó cô có phủ nhận cũng vô dụng!”

Để lại câu nói đó xong, tên mặt xẹo quay người rời khỏi căn phòng nhỏ.

Tiếng bước chân vang lên bên tai, từ lớn đến nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Còn cửa phòng kia lại một lần nữa đóng lại, ngăn cách tất cả ánh sáng và âm thanh.

Tất cả lại trở nên tĩnh mịch, nhưng Đường Uyển lại không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Lúc nguy nan, người đầu tiên có thể nghĩ đến lại là anh.

Biết cô mất tích, anh có nôn nóng có lo lắng không? Nên xử lý thế nào đây? Có tìm cô hay không? Hay là báo cảnh sát?

Đường Uyển nghĩ đến ánh mắt kiên quyết của anh khi ở thành phố Q đã từng tức giận tới mức trở nên lạnh lùng tuyệt tình. Nhưng giờ phút này lại hi vọng anh lạnh lùng hơn một chút mới không bị những người kia uy hiếp, dắt mũi.

......

Người của cảnh sát vẫn duy trì theo dõi tung tích của Đường Uyển. Chỉ có điều đối phương rõ ràng cũng rất cao tay. Trong khoảng thời gian đó có rất nhiều xe giống nhau xuất hiện ở khu vực điểm mù của camera. Bọn họ bắt buộc phải đi dò tìm từng tuyến đường một.

Chỉ là một lần gặp mặt bình thường, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Đến Lục Hi cũng không kịp trở tay.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, thời gian chờ đợi trở nên dài đằng đẵng. Mã Thiên Xích tự nhốt mình trong phòng tiếp tân ở cục cảnh sát. Đến bảy giờ tối, vẫn là không có chút tin tức gì.

Anh đứng dậy, hoạt động một chút cơ thể dường như bị tê cứng. Vừa đẩy cửa ra lại gặp ngay Thẩm Dĩnh đang giơ tay muốn gõ cửa.

Người đàn ông dừng chân lại, mùi khói thuốc nồng nặc bay ra sau lưng. Anh ta còn kiêng dè đứa bé, tiện tay mang theo.

“Em đưa Tiếu Tiếu về trước, Lục Hi ở đây hỗ trợ cảnh sát xử lý, đợi sáng sớm ngày mai tôi lại tới. Thẩm Dĩnh hạ giọng, sợ sẽ làm phiền đến người đàn ông đang cố gắng đè nén mình trước mắt.

“Ừm.” Mã Thiên Xích lên tiếng. Lần đầu tiên đối mặt với Thẩm Dĩnh mà trong đầu nghĩ lại tới một người khác.

Anh nghiêng người lách qua hai người muốn rời đi, bị đứa bé Thẩm Dĩnh dắt theo đột nhiên mở miệng gọi: “Chú! Lúc cô Đường bị bọn người xấu đưa đi, có bảo cháu nói cho chú một câu.”

Mã Thiên Xích như bị đóng đinh trên sàn vậy, anh quay đầu nhìn về phía đứa bé đầu củ cải, như ý thức họng có chút khô chát “...... cái gì?”

“Cô ấy nói, cô rất thích chú. Cho dù là làm những điều này vì người mà chú để ý cũng đáng.”

Uỳnh một tiếng, không phải cái gì đó phát nổ, cũng không phải chỗ nào đó bị hư hỏng, mà là tiếng đáy lòng anh sụp đổ.

Thân hình cao lớn của người đàn ông nghiêng ngả. Trước mắt chớp hiện khuôn mặt nhỏ xinh kia, sau đó trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Môi anh giật giật, vì khô nên bị rách hơi chảy máu.

Xong rồi, Mã Thiên Xích.

Mày nhất định sẽ thua dưới tay người phụ nữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.