Thẩm Tiếu dường như không biết câu nói này sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào với Mã Thiên Xích. Đứa bé không hiểu nhưng Thẩm Dĩnh lại rất rõ. Mặc dù không biết cô Đường tình nghĩa đến thế nào với Mã Thiên Xích. Nhưng đến cô nghe câu nói đó cũng còn cảm thấy rung động.
Một người phải yêu tới cỡ nào mới có thể vô tư hạ thấp mình đưa ra quyết định như vậy?
Hôm nay gặp được cô Đường đó, cô thậm chí còn chưa kịp nói mấy câu, cô ấy đã lại một lần nữa cứu Thẩm Tiếu.
Không cần biết là Mã Thiên Xích yêu ai yêu cả đường đi cũng tốt, hay là bản thân thương tiếc đứa bé cũng được. Đối với cô mà nói, rốt cuộc đây chỉ là một ân tình.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đờ đẫn trước mặt, nhẹ giọng trấn an nói: “Yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu.”
Đôi mắt đang nhắm khẽ của người đàn ông một lần nữa mở ra, mắt hơi động đậy, kiên định.
Anh cũng sẽ không để cô có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không.
......
Lục Hi đang ở văn phòng phối hợp cảnh sát điều tra camera giám sát dọc đường. Đối phương rất xảo trá, nhưng thành phố J là trung tâm kinh tế, không thể khinh thường sự kiểm soát của cảnh sát, rất nhanh đã chốt được hai chiếc xe tình nghi.
Dựa vào phương hướng và đường đi của xe, họ xác định được trong đó có một chiếc xe chính chở Đường Uyển rời đi. Xác định được mục tiêu rồi cũng dễ dàng có thể truy ra. Cuối cùng chiếc xe dừng ở một chỗ vùng quê xa xôi, xe đỗ lại ở một mặt núi khúc nửa dưới sườn, camera giám sát không theo được tiếp. Nhưng có thể khẳng định nhóm người này không thể đi xa hơn. Nhất định chỉ ở gần đó.
“Anh Lục, chúng ta còn cần một chút thời gian để xác định danh tính của bọn bắt cóc...”
Lời nói còn chưa dứt, cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đẩy vào. Mã Thiên Xích bước bước lớn nhanh chóng đi tới, khuôn mặt lạnh lùng. Cảm giác sức kiềm chế của người đàn ông đó đã đạt tới cực điểm.
Lục Hi liếc mắt nhìn sang, rất nhanh anh đến cái bàn trước mặt, vứt một con chip nho nhỏ màu đen lên mặt bàn. “Gần đây nhất có hai người có tranh với tôi, lần này chủ mưu bắt cóc hẳn là một trong hai bọn họ. Tôi cho các cậu nửa giờ, để chốt đó là ai, OK?”
Một câu nói cất lên, bốn phía im lặng.
Cho tới giờ không có ai lại ngạo mạn như vậy. Dám ở cục cảnh sát quy định cho họ phải trong một thời gian nhất định hoàn thành cái gì đó.
Thái độ như vậy ít nhiều cũng cho người ta cảm giác không thoải mái. Nhưng không thoải mái thì làm được gì? Anh ta đang hỗ trợ phá án, bọn họ cũng không nói được gì.
Đội trưởng phụ trách vụ bắt cóc lần này cầm con chip, bỏ vào máy tính. Một người tên Ngô Quốc Lỗi, là Hoa Kiều ở Anh, trường kỳ xử lí kỳ hạn giao dịch, là một nhân vật lợi hại. Nửa năm trước vì một lần chơi cổ phiếu kết thù với Mã Thiên Xích, bên trên có hiển thị Ngô Quốc Lỗi tổn thất cao tới hàng chục nghìn tỷ.
Chỉ là người có thân phận địa vị như vậy, hẳn sẽ không dùng thủ đoạn nhiều lỗ hổng như thế để trả thù. Làm thương đối thủ một nghìn tự mình tổn thương tám trăm, không có lời.
Vậy nên đội trưởng đem ánh mắt hoàn toàn chú ý đến người thứ hai.
Đỗ Kiến Nghiệp, 43 Tuổi, người thành phố J, ly dị, không có công việc ổn định. Từng là một nhà thầu vật liệu xây dựng. Một năm trước ly hôn, con gái được giao cho vợ trước. Từ đó tới giờ thất nghiệp. Tài liệu cho thấy nửa năm trước anh ta đi đến Anh, đi theo đoàn du lịch nhưng là ở lại quá thời hạn nên sau đó bị trục xuất về nước, không được nhập cảnh.
“Điều tra kĩ Đỗ Kiến Nghiệp này, dùng thời gian nhanh nhất định vị chỗ hắn.” Đội trưởng xem xong hết tư liệu là xác định được đối tượng nhất định có liên quan đến vụ án bắt cóc, lập tức cho người đi điều tra.
“Anh Mã, tin này rất có ích cho chúng tôi. Cảm ơn.” Đội trưởng lấy chip ra đưa trả cho Mã Thiên Xích. “Nhưng có một vấn đề tôi muốn biết. Thân phận anh đặc biệt, sao lại có khúc mắc với Đỗ Kiến Nghiệp?
Mã Thiên Xích nhận lại chip, hơi cau mày, đầu ngón tay hơi dùng sức bẻ gãy tấm thẻ. Nhìn cũng không thèm nhìn ném thẳng vào thùng rác, một loạt động tác khiến người khác cảm thấy căng thẳng.
Lại một lần nữa ngước mắt, đôi mắt sâu máu lạnh, anh không trả lời đội trưởng, mà là hỏi lại anh ta: “Anh định tìm đến Đỗ Kiến Nghiệp rồi thương lượng với hắn thế nào?”
Từ nhỏ, anh có không ít liên hệ với cảnh sát. Nói chung cũng bước chuẩn bị tiếp theo của bọn họ. Anh chậm rãi nói: “Khóa chặt mục tiêu cùng vị trí, cho người xuất phát, đem nghi phạm vây ba vòng trong ba vòng ngoài, đàm phán, kêu gọi. Nếu như không được thì cưỡng chế tấn công?”
Đội trưởng bị anh nói đến sửng sốt, từ giọng của người đàn ông anh nghe ra được sự khinh thường, không khỏi có chút tức giận: “Anh Mã, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ. Nhưng là mỗi lần hành động chúng tôi đều sẽ ra kế hoạch rất cẩn thận, cho nên...”
“Nếu như người ở bên Đỗ Kiến Nghiệp chính là Đường Uyển, cưỡng chế tấn công ngược lại sẽ làm hắn làm tổn thương cô ấy không phải sao?” Mã Thiên Xích nói, mỗi một chữ đều giống như bắn ra vụn băng.
Sự sống còn của Đỗ Kiến Nghiệp, còn sự sống còn của đám tòng phạm bên cạnh anh ta. Anh không thèm để ý, anh chỉ quan tâm đến Đường Uyển.
Bầu không khí trong văn phòng trở nên hơi khẩn trương. Lục Hi ngẩng đầu lên, vừa muốn khuyên can vài câu chợt nghe thấy tiếng người nói: “Tôi nhớ Đỗ Kiến Nghiệp có một đứa con gái đang học cấp 2?”
......
Cảnh sát hành động rất nhanh, người bên Đỗ Kiến Nghiệp không có chút phát giác. Từ khi bắt cóc Đường Uyển đến giờ đã hơn hai giờ, bọn họ toàn vẹn không biết hành động của đối phương, còn đang mong chờ Mã Thiên Xích chủ động liên hệ.
Còn Đường Uyển vẫn bị giam trong gian phòng nhỏ. Bọn chúng cũng không làm gì cô, chỉ giam cô như vậy. Đồng thời cũng không cho cô ăn uống gì.
“Người phụ nữ không sao chứ? Làm sao không có động tĩnh gì vậy, đừng có bị làm sao, chết ở trong!” Thấy trời đã tối, một người trong số đó có chút lo lắng.
Thật sự là người phụ nữ kia quá yên tĩnh, yên tĩnh đến giống như không tồn tại vậy.
Đỗ Kiến Nghiệp cười khẩy một tiếng: “Không chết được, người này sống dai hơn so với mày nghĩ nhiều.”
“Nhưng cô ta...” Người đàn ông dáng vẻ chừng hai mươi, đưa tay gãi gãi cái gáy, có chút bất an. “Sao có thể không có chút động tĩnh gì chứ?”
Nói trắng ra là, anh ta chỉ là người Đỗ Kiến Nghiệp bỏ tiền ra thuê đến “làm việc”, chỉ là phụ trách trông coi người phụ nữ trong gian phòng kia. Anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà liên quan đến một mạng người, đến lúc đó chính anh ta cũng nợ một mạng người. Như vậy cũng không tốt.
“Anh Đỗ, hay là chúng ta đi qua xem một chút đi?”
Có vẻ bị anh ta thúc giục đến phiền phức, Đỗ Kiến Nghiệp cuối cùng đứng dậy, tức giận mắng một câu gì, quay lưng đi tới căn phòng xi măng phía sau.
Bọn chúng dừng chân ở sau một ngọn núi, cách ngôi làng gần nhất cũng năm sáu cây số, xung quanh không có người ở. Chỉ có gian nhà tranh này, sau phòng có một cái trần nhà, bên trong vốn là chuồng heo, bị ông ta dùng xi măng xây thành một gian phòng.
Còn Đường Uyển bị giam ở bên trong.
Để đề phòng cô chạy trốn hoặc nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, Đỗ Kiến Nghiệp cố tình làm thành theo kiểu phòng trong phòng. Sải bước đi tới kéo cửa mở ra, đi vài bước lại là một cánh cửa nữa. Cánh cửa này mở ra mới thấy rõ một người phụ nữ cuộn người, nằm trên mặt đất.
Bộ dáng nhỏ yếu kia khiến Đỗ Kiến Nghiệp nảy sinh khoái cảm. Ông ta dùng mũi chân đá đá phía sau lưng cô, giọng trầm đục hét lên: “Dậy đi!”