Thẩm Dĩnh gật đầu, nâng tay đỡ lấy khăn lông quấn trên đầu mình.
Lục Hi thấy thế thì từ trên giường đứng dậy, kéo cổ tay cô tới trước bàn trang điểm, cắm máy sấy tóc xong rồi thay cô tỉ mỉ sấy khô từng sợi tóc.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông đứng sau lưng sấy tóc cho mình trong gương, lòng mềm mại: “Để em tự làm đi.”
“Anh giúp em.” Động tác người đàn ông không dừng lại, bình thường nhìn anh có vẻ là người không tỉ mỉ, làm chuyện này cũng có chút ngượng tay, vài lần để máy sấy quá gần da đầu Thẩm Dĩnh khiến cô hơi bị bỏng, có điều cô đều nhịn được không kêu tiếng nào.
Cũng không có gì không tốt, chứng minh ngoài cô ra anh chưa từng làm vậy với người con gái nào khác.
Nghĩ như vậy Thẩm Dĩnh không nhịn được bật cười, dáng vẻ cô mím môi cười trộm khiến mắt Lục Hi nóng lên, giọng nói trầm thấp: “Cười cái gì?”
Cô buồn cười: “Cười anh tay chân vụng về.”
Lục Hi nhíu mày, động tác trên tay dừng lại một chút: “Tay anh vụng về?”
Người đàn ông này không nghe lọt người khác nói mình không tốt, nhất là lúc này càng dễ ngượng ngùng, những điều này Thẩm Dĩnh đều nhìn ra được.
Cô cười hì hì, cầm lấy góc áo người đàn ông, đáy mắt dường như có ánh sáng loé lên: “Dù sao anh thế nào em đều thích.”
Lục Hi không nói gì, yên lặng tăng nhanh tốc độ động tác trong tay, dần dần sấy khô mái tóc mượt mà của cô.
“Hi, hôm nay lời anh Sinh Yên nói anh có nghe lọt không?” Bỗng nhiên cô hỏi.
Lục Hi vẫn không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhàn đáp: “Ừm.”
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
Anh hơi suy nghĩ một lát: “Công ty anh đã giao cho cậu ấy quản lý, anh đến can thiệp cũng không hay lắm.”
Nghe được đáp án này, lòng Thẩm Dĩnh có chút mất mát, nếu là bình thường cô sẽ không nói gì, nhưng hôm nay…
Cô nhìn người trong gương, vô cùng nghiêm túc nói từng từ từng chữ cho anh nghe: “Thật ra em biết vì sao anh lại từ bỏ công việc luật sư, nhưng Hi à, mọi chuyện đã qua rồi, trước đây chúng ta đều có lỗi, không thể chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Bây giờ chúng ta còn có Tiếu Tiếu, cuộc sống hạnh phúc biết bao, chuyện quá khứ mặc dù em không quên cũng không buông bỏ được, anh không cần vì em mà từ bỏ những thứ này.”
Trước đây cô cũng học luật, sau đó cũng thành lập một văn phòng luật sư riêng, cô biết đối với một người học luật mà nói, là có tín ngưỡng, có trách nhiệm, một khi lún sâu vào thì rất khó rời khỏi ngành này.
Lục Hi không nói gì, dáng vẻ thấp mi thuận mắt không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Dĩnh thấy anh không quá phản đối thì nói tiếp: “Bây giờ Tiếu Tiếu cũng lớn vậy rồi, nếu con biết ba cũng làm về luật như mẹ, thậm chí còn lợi hại hơn mẹ thì nhất định cũng rất vui.”
Cô đã nhìn thấy dáng vẻ khi Lục Hi làm việc, cực kỳ nghiêm cẩn, cực kỳ nghiêm túc, luật sư như vậy trong xã hội và đại chúng mà nói đều là một loại tài phú.
“Em không muốn anh vì em mà từ bỏ thứ gì, như vậy em sẽ áy náy mãi.”
Nói xong câu này, cuối cùng Lục Hi cũng chịu nhìn cô, hai người nhìn nhau trong gương, ánh mắt chạm nhau, trong lòng đều rất rõ đối phương đang nghĩ gì.
“Anh sẽ suy nghĩ.”
Thẩm Dĩnh sững sờ, sau đó cực kỳ mừng rỡ nhìn anh xác nhận: “Thật ạ?”
“Ừm.”
Khi nói thì tóc cũng đã được sấy khô, tắt máy sấy, Thẩm Dĩnh đang định đứng lên, còn chưa kịp đứng dậy thì sau lưng lại bị anh ôm lấy, một cánh tay có lực mạnh mẽ đưa xuống phía sau hai chân cô, giây tiếp theo cả người cô đều bị bế lên.
“A!” Thẩm Dĩnh không chút phòng bị, ngạc nhiên hô lên, hai tay theo bản năng vòng lên cổ người đàn ông, có chút hoảng sợ nhìn anh: “Anh doạ chết em rồi!”
Lục Hi bước nhanh đến giường, động tác nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường lớn, một đầu gối quỳ lên giường, nhìn dáng vẻ giật mình lúng túng của cô lúc này: “Bảo bối, em thật đẹp.”
Anh cảm thán một câu từ tận đáy lòng khiến Thẩm Dĩnh xấu hổ đỏ mặt, hai tay chống lên lồng ngực cứng rắn của anh nhưng lại không có bao nhiêu sức lực: “Anh sao thế…”
Đôi mắt đen nhánh không chút kiêng kỵ di chuyển trên mặt cô, trên người cô, hai xương quai xanh như cánh bướm, nhìn mãi nhìn mãi anh không nhịn được nữa cúi người xuống hôn: “Em mặc đồ màu đỏ thật gợi cảm.”
Mặt Thẩm Dĩnh đỏ bừng, cô biết sẽ xảy ra điều gì, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh tắt đèn đi~”
“Để đó đi, anh muốn nhìn em.” Anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, một đường đi xuống hôn lên từng tấc trên người cô.
Váy ngủ hai dây màu đỏ dưới ngón tay anh chỉ một lát đã bị cởi ra, nhăn nhúm biến thành các loại hình dạng, làn da trắng nõn dần dần lộ ra trong không khí, khiến mắt người khác đau nhức.
Lục Hi thích nhất nhìn dáng vẻ xấu hổ lại quyến rũ của cô, trăm nghìn cảm giác dụ hoặc chỉ một ánh mắt của cô cũng đủ đánh anh tan tác.
“Bảo bối, muốn nhìn dáng vẻ của em bây giờ không?”
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu không muốn nhin vào đôi mắt câu dẫn người khác của anh lúc này, răng cắn lên môi, trẻ con nói một tiếng: “Không muốn…”
“Thật đáng yêu.” Người đàn ông cười, tiếng cười khiến lồng ngực phập phồng, hai người dán chặt vào nhau, đồng thời cũng ma sát cơ thể Thẩm Dĩnh.
Cảm giác tê dại từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh truyền khắp toàn thân, trước khi mê ly, cô vẫn không quên nói: “Lời vừa nãy em nói với anh đừng quên đấy…”
Lục Hi thấy cô vẫn còn tâm trạng nghĩ tới lời vừa nãy, khuôn mặt tuấn tú có chút không nhịn được, hoài nghi năng lực của mình đồng thời bỗng không chút phòng bị xông vào cơ thể cô.
Tiếng ngân nga yêu kiều của cô gái truyền tới bên tai, mang theo chút bất ngờ: “A!”
Anh hài lòng cúi đầu tìm vành tai mượt mà xinh xắn của cô: “Còn phân tâm không, hử?”
Những lời phía sau Thẩm Dĩnh đã không còn nhớ nữa, anh nói gì, hỏi gì đã không còn quan trọng, cô chỉ nhớ cảm giác anh vùi vào trong cô.
Giường lớn mềm mại phát ra tiếng lắc lư “cót két” khiến lỗ tai người nghe nóng bỏng mà người đàn ông lại như còn dư sức không dùng hết không ngừng giày vò cô.
Tối nay anh uống chút rượu nên cực kỳ sảng khoái, ban đầu Thẩm Dĩnh còn có thể miễn cưỡng phối hợp, đến cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, đùi cô cũng run rẩy, chỉ có thể cầu xin anh mau kết thúc.
Lục Hi kéo cô tới bàn trang điểm, anh đặt cô đối diện gương còn mình đứng phía sau, biết cô không còn sức, bàn tay to đỡ bên eo nhỏ không bằng một vòng ôm để người cô có thể dựa vào trên.
Thẩm Dĩnh nhìn hai bóng người dán lên nhau trong gương, nhìn vào đôi mắt đen đầy tính chiếm hữu của anh, không dám tin người hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly chính là mình.
Cô chỉ nhìn một lát rồi không nhịn được cúi thấp đầu: “Em đứng không vững…”
“Em đứng được.” Lục Hi nhướn mày nở nụ cười xấu xa: “Đừng xấu hổ, em như này đẹp nhất.”
Anh càng nói Thẩm Dĩnh càng xấu hổ, cơ thể lại càng mẫn cảm, cả người như sắp phát điên dưới sự kích thích trong lời nói và hành động của anh.
Đêm nay Thẩm Dĩnh không biết anh muốn bao nhiêu lần, cũng không biết tới khi nào hai người mới ngủ, đến cuối cùng cô gần như mặc anh làm càn, có mấy lần suýt thì mê man.
Vì thế sáng hôm sau khi mặt trời chiếu tới tận mông cô mới tỉnh dậy, kết quả lần đầu tiên nhìn thấy chiếc ghế sofa nhỏ trước bàn trang điểm bị đè đến biến dạng…