Thẩm Dĩnh xấu hổ đến đến không còn mặt mũi, lại lần nữa trùm chăn lên che mặt đến ngộp chết, không biết có phải là động tác quá lớn hay không, đánh thức người đàn ông bên cạnh, cánh tay dài đưa qua kéo cô vào trong ngực: "Tỉnh?"
Cả người Thẩm Dĩnh đều đau nhức, không muốn nói chuyện với anh, cả mặt vùi vào trong chăn, khó chịu ngột ngạt đáp một tiếng: "Ừ."
Lục Hi nhìn người phụ nữ giống như "đà điểu" này, tâm trạng vô cùng tốt: "Đừng che lại nữa, một chốc lại không thở được."
Anh càng nói như vậy Thẩm Dĩnh càng không muốn phản ứng lại với anh, vừa tỉnh lại đầu còn có chút lẫn lẫn loạn loạn, đột nhiên nhớ đến hôm nay Thẩm Tiếu ở trường có lịch học, cô vừa mới nhìn đồng hồ đã sắp mười giờ rưỡi, lập tức hoảng sợ, cũng chẳng quan tâm thẹn thùng, ló đầu ra: "Xong rồi."
Cô kêu lên một tiếng, dọa Lục Hi nhảy dựng lên, vô thức lo lắng không biết cô có chỗ nào không khỏe: "Làm sao thế?"
"Em quên hôm nay Thẩm Tiếu phải đi học!"
"..."
Thì ra là chuyện này?
Lục Hi bị cô làm sợ đến mức tim đập lệch vài nhịp, nhưng vẫn nhẹ giọng trấn an cô: "Đừng hoảng, buổi sáng anh lái xe đưa thằng bé đi rồi, thím Lâm cũng đi cùng."
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh thở phào một hơi: "Cũng may cũng may..."
Nói xong, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó: "Tiếu Tiếu có tiết lúc tám giờ, anh sớm như vậy đã dậy?"
"Bảy giờ dậy."
Thẩm Dĩnh tính toán chút thời gian, đêm qua dè dặt ước chừng cũng phải lăn qua lăn lại đến ba giờ, nếu người này hơn bảy giờ sáng đã dậy thì chỉ ngủ bốn tiếng, đây là thể lực gì chứ...
Giống như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của cô, Lục Hi vô cùng lạnh nhạt lại hết sức kiêu ngạo mở miệng: "Đàn ông với phụ nữ khác nhau, trên loại chuyện này, đàn ông chỉ biết càng lúc càng phấn khích."
Thẩm Dĩnh giận dữ trừng mắt nhìn anh: "Anh có chừng có mực cho em!"
Lại nói tối hôm qua, Lục Hi vẫn nhịn không được nhớ lại, rất nhiều hình ảnh không thể miêu tả bay qua trước mặt, thần sắc ở đáy mắt biến thành lửa rực lên: "Không phải em cũng rất thích sao."
"Ai thích!?" Thẩm Dĩnh không thể nhịn được nửa, đưa tay ra che cái miệng không kiêng nể gì kia: "Bây giờ em, em còn đang đau đấy..."
Lục Hi khẽ hôn nhẹ lên lòng bàn tay của cô, người phụ nữ nhỏ giống như bị điện giật rút ra, lời nói làm anh cũng có chút đau lòng: "Rất đau? Bôi thuốc giúp em?"
Bôi thuốc.. Thẩm Dĩnh không tin được anh chỉ đơn thuần bôi thuốc cho mình, lập tức cảnh giác lắc đầu: "Không cần không cần, cũng không nghiêm trọng như vậy, em nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi."
"Giữa trưa muốn ăn cái gì?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, thiếu chút nữa Thẩm Dĩnh không đuổi kịp, nhớ đến một đống lẩu hôm qua, bây giờ muốn gì đó thanh đạm: "Muốn uống cháo."
Ai ngờ anh lại đồng ý: "Được, anh nấu cho em."
"Anh nấu?" Thẩm Dĩnh có chút hoài nghi, mặc dù đã từng nếm qua cơm anh làm, nhưng dù sao lâu vậy cũng không có nấu ăn lại, hẳn là không còn quen tay nữa: "Để thím Lâm làm đi."
Lục Hi nhìn ra được sự lo lắng của cô, nặng nề hôn lên môi cô, vén chăn xuống giường: "Em cứ đợi ăn đi."
...
Dưới lầu, thím Lâm vốn đang muốn chuẩn bị đồ ăn trưa hôm nay, chợt thấy ông chủ mặc một bộ đồ ngủ xuống lầu, trên tóc còn nhỏ nước, rõ ràng cho thấy vừa mới rửa mặt xong.
Bà tưởng ông chủ đói bụng, lập tức giải thích: "Ông chủ, cơm trưa phải đợi một lát nữa mới làm xong được, tôi cho rằng ngài sẽ ăn trễ một chút, cho nên chuẩn bị muộn..."
Lục Hi đưa tay ngắt lời bà: "Gạo trong nhà ở đâu?"
"A?" thím Lâm sợ run lên, không biết người gần đây không vào phòng bếp sao đột nhiên lại hỏi cái này, chỉ chỉ cái hộp màu trắng sữa ở góc: "Ở bên trong."
Lục Hi đi qua, ấn mở nắp đậy ra, vén tay áo lên múc hai muỗng lớn, lại quay đầu hỏi: "Cá đều đang cấp đông trong tủ lạnh sao?"
"Đúng." thím Lâm nhìn anh mở tủ lạnh ra muốn lấy cá, lập tức tiến lên: "Ông chủ tôi làm cho."
"Không cần, bà ra ngoài nghỉ ngơi một lúc đi, tôi chỉ nấu nồi cháo." Lục Hi không chút nghĩ ngợi từ chối, mí mặt cũng không nhấc lên hạ xuống, rõ ràng chính là tư thế muốn tự mình làm cơm.
thím Lâm mặc dù rất muốn ở bên cạnh nhắc nhở anh, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kiên định tự tin thì cũng không nói gì, vẫn là nghe lời ra khỏi phòng bếp.
Cửa phòng bếp đóng lại, Lục Hi lấy cá ra rã đông, gạo vẫn để trong chậu, lâu không xuống bếp thật sự có chút ngượng tay, nhưng mà chỉ cần nhớ một chút là có thể nhớ ra.
Sau khi anh dùng nước ấm rã đông cá thì dùng lưỡi dao thái lát, thịt cá khá mềm dễ nát nên nhất định phải nhanh, chuẩn, mắt thấy đã chuẩn bị xong, đột nhiên tay không vững một chút, lưỡi dao sắc bén trượt đến đầu ngón trỏ lưu lại một vết mảu mảnh dài.
Anh nhíu mày, mở vòi nước ra rửa một chút, thấy không có tiếp tục chảy máu cũng không quá mức chú ý.
Lòng trắng trứng gà, bột tiêu, dầu ô liu phết lên trên miếng cá, cuối cùng đổ thêm một lượng bột năng vừa đủ quấy đều, trong lúc đợi gia vị ngấm anh vo sạch gạo, cắt gừng bỏ vào, chậm rãi hầm ở lửa vừa.
Mười lăm phút sau, dần dần có mùi gạo thơm tản ra, Lục Hi lấy chén cá thái lát đã ướp sẵn đến, dùng đũa gắp lên cẩn thận bỏ vào trong cháo nóng.
Hai phút sau, tắt bếp, thêm gia vị, anh nêm nếm hương vị cũng không tệ lắm, mặc dù không ngon như ngoài hàng, nhưng cũng có quy củ.
Người đàn ông thỏa mãn gật nhẹ đầu, múc vào trong bát lại cảm thấy thiếu gì đó, cầm lấy hành lá bên cạnh thái nhỏ rắc lên trang trí.
Sau khi làm xong việc, anh bưng cháo lên bàn cơm, thím Lâm từ xa ngửi được mùi thơm, đi đến xem qua cũng không tệ, có chút không ngờ: "Ông chủ, thì ra tay nghề của ngài tốt như vậy!"
Lục Hi nghe xong trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã không kiềm chế được, để thím Lâm lên lầu gọi Thẩm Dĩnh xuống.
Mười phút sau, Thẩm Dĩnh thay xong quần áo đi xuống, mới vừa vào phòng ăn đã ngửi thấy một mùi thơm xông lên mũi, cô nhanh chân bước qua, nhìn thấy trên bàn cơm đặt hai bát cháo cá, còn có một chút rau trộn, lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không giấu được mong chờ sự khen ngợi.
Cô ngồi xuống, cố ý khoa trương nói: "Oa, đây là anh làm sao?!"
Ai không muốn bữa cơm cực cực khổ khổ làm ra được đối phương thích chứ, Lục Hi cũng không ngoại lệ, nghe cô nói như vậy lập tức cảm thấy sự vất vả lúc nấu cơm cũng biến mất, đến bên miệng chỉ còn nhẹ nhàng một câu: "Ừ, anh làm."
Anh không phải đang làm giá, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào, nhưng trong lòng cũng rất hy vọng được người khác coi trọng, Thẩm Dĩnh biết rõ.
Cô cầm lấy cái muỗng sứ màu trắng bên cạnh nếm thử, hương vị cũng rất ổn, gạo trắng nấu vừa đủ, nấu ra được một lớp hồ sền sệt, nhưng cũng không quá nhừ, cháo ấm bao lấy lát cả mỏng đã được ướp sẵn, mặn nhạt vừa phải.
"Thật là quá ngon, anh học ở đâu vậy?" Thẩm Dĩnh không dừng muỗng được, một muỗng lại một muỗng đưa vào trong miệng, nhanh chóng ăn hết non nửa chén.
Lục Hi thấy cô ăn vui vẻ như vậy mới động đũa: "Ông chủ quán ăn món Quảng lần trước đưa em và Tiếu Tiếu đi đưa công thức cho anh, không phải toàn bộ nhưng cũng đủ dùng."
thím Lâm đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng thế, đây đều là ông chủ tự mình làm, tôi muốn giúp ông chủ cũng không cho, bảo là muốn tự mình làm cho cô ăn."