100 Loại Kế Sách Thu Phục Cẩu Thái Tử

Chương 3: Chương 3: Cần phải cố gắng




Edit + Beta: Tris

Thanh Trúc dẫn Thẩm Lạc Lạc xuyên qua một đoạn đường nhỏ trong rừng.

Đi qua đường nhỏ này, một thế giới khác đầy cảnh đẹp tiến mắt Thẩm Lạc lạc.

Ngọn đèn dầu huy hoàng, đình đài lầu các, nước chảy róc rách hữu tình.

Nàng bước lên những bậc thang bằng ngọc, trên bậc thang là những cánh hoa hải đường rơi xuống.

Giữa hồ có tỳ nữ đang chuyên tâm thắp đèn, hồ nước được ánh đèn chiếu rọi in hình đóa sen lên trên mặt hồ chậm rãi đung đưa.

Nơi đài các xa xa có tiếng đàn phiêu đãng.

Bốn phía phủ bằng lớp sa mỏng, cẩn thận quan sát có thể thấy vũ cơ đang múa những điệu múa uyển chuyển như tiên nữ thoắt ẩn thoắt hiện.

Nhìn từ xa như lạc đến một thế giới khác, Thẩm Lạc Lạc không khỏi cảm thán một câu.

Thái tử này, chắc không phải tham ô chứ?

Nàng cứ đi theo Thanh Trúc về phía trước, càng đi càng xa, càng đi càng thấy không thích hợp.

Nàng muốn kéo hảo cảm của Mục Liên Sanh nhưng hắn cố ý xếp cho mình một chỗ xa xôi như vậy thì biết bao giờ mới gặp được nhau?

Kiếp sau à?

Bỗng nhiên nàng dừng bước, hướng về phía Thanh Trúc hô: “Ta không đi nữa.”

Thanh Trúc xoay người nhìn Thẩm Lạc lạc, vẻ mặt khó hiểu, “Nương nương, ngài còn chưa tới nơi.”

“Ta biết. Nên ta mới nói ta không đi nữa, ta không tới nơi đó.”

“Đây là mệnh lệnh của điện hạ, ngài ——”

“Thái tử phi ra lệnh cho ngươi dẫn đường hồi phủ, tìm cho ta một gian gần nơi điện hạ ở.”

Thanh Trúc: “......”

Thẩm Lạc Lạc tiến lên một bước, cười cười, nâng lên tay muốn vỗ vai Thanh Trúc, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh ra.

Nàng hậm hực thu tay lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ: “Không phải ngươi nghe lời lắm sao? Nghe lệnh ai mà chả là nghe. Mục Liên Sanh chỉ là Thái tử Nam Hạ nhưng ta vừa là Thái tử phi của Nam Hạ vừa là công chúa của Cẩm Thịnh đó!”

Thanh Trúc nhìn người trước mặt dù bị che khuất nửa khuôn mặt nhưng hắn lại có thể nhìn ra thần sắc kiêu ngạo của Thẩm Lạc Lạc.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: Chưa từng thấy qua người nào lại vì cái thân phận này mà tự hào.

Hắn đột ngột rút kiếm, dọa Thẩm Lạc Lạc sợ giật mình lùi lại phía sau một bước.

Nàng tưởng hắn định làm gì mình nhưng hóa ra hắn chỉ kề kiếm lên cổ nói: “Nếu thái tử phi khăng khăng làm thuộc hạ kháng lệnh; dựa theo quy củ của phủ Thái tử. Kháng lệnh. Chết.”

“Ngươi ——”

Thẩm Lạc Lạc trừng mắt nhìn biểu tình quyết liệt của Thanh Trúc; nàng nhấc làn váy, bước nhanh chạy về phía cầu: “Ngày đại hôn đó, Thái Tử Nam Hạ vũ nhục ta như thế. Cẩm Thịnh ta mặc dù là tiểu quốc, cũng không để yên cho các ngươi khinh nhục như vậy! Đã thế ta chết cho xong việc!”

Thẩm Lạc Lạc vừa nói vừa đưa một chân qua cầu.

Nàng cúi đầu nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy dưới chân, trong nháy mắt cả đầu choáng váng, hai chân run run.

Má ơi, hối hận.

Nàng nhìn dòng nước cuồn cuộn kia, dòng sông vọt lên như muốn bọc nàng lại hòa vào làn nước, thân thể lúc này như bị đoạt hết sức lực, cả người mềm nhũn, nàng cứ nghĩ mình sẽ ngã xuống.

Bỗng nhiên bên trái có một cỗ lực lượng bay tới, một đôi tay vòng qua eo nàng, nâng nàng từ trên cầu lên.

Nàng theo bản năng gắt gao ôm lấy cổ người nọ, sợ tới mức chôn sâu đầu trong lòng ngực hắn, không dám ngẩng lên.

Đợi tới khi trở về mặt đất, chân Thẩm Lạc Lạc vẫn mềm nhũn như cũ, hoa dung thất sắc nhìn về phía người bên cạnh.

Mục Liên Sanh?

Hắn vẫn mặc bộ hỉ phục kia; gió đêm thổi qua, vạt áo cùng sợi tóc nhẹ nhàng tung bay.

Hắn chăm chú nhìn Thẩm Lạc Lạc - vẫn chưa định thần lại; chán ghét trên mặt hiện rõ không chút dấu diếm.

Hắn nói: “Bổn vương thật sự không biết đấy, đường đường là công chúa của một quốc gia, lại giống như phu nhân ngoài phố, cũng không biết nói lý, đanh đá chua ngoa vậy sao.”

Thẩm Lạc Lạc sau khi hồi phục tinh thần, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt chán ghét của Mục Liên Sanh, trong lòng ủy khuất không nói ra được.

Rõ ràng nàng là người bị hại, còn phải nhẫn nhục nghĩ biện pháp lấy lòng hắn. Nhưng hắn lại còn tức giận trước cả nàng.

Nàng tự giễu mà cười khẽ một tiếng: “Có những lời này ta muốn hỏi ngược lại ngươi một chút.”

Mục Liên Sanh khó hiểu.

Nàng ngửa đầu, nghẹn ngào, biểu tình quật cường lại ẩn ẩn lộ ra chút ủy khuất: “Nếu ngươi không chào mừng ta, tại sao lúc trước khi hòa thân không từ chối chuyện này. Hiện tại cưới ta là muốn đem ta ném ở nơi xa xôi này, bỏ mặc không để ý; trong khi không phải là tự ta muốn tới?”

“......”

“Ngươi biết những người khác bàn tán gì sao? Nói ta đêm động phòng hoa chúc bị bỏ mặc, không được phu quân để ý. Chưa nói đến người khác, nói ngay đến tỳ nữ, hạ nhân trong phủ ngươi; có ai coi ta như chủ mẫu của phủ không?”

“......”

“Ta ngàn dặm xa xôi đến đây, không cầu xin ngươi cho vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực cung phụng ta. Chỉ xin được ở gần ngươi một chút để ít nhất cũng nhận được che chở. Cẩm Thịnh chúng ta chưa từng làm sai điều gì, chỉ cầu đại quốc các người cho hai chữ an bình, như vậy cũng là ta sai rồi sao?”

Liên tiếp phản kích xong.

Thẩm Lạc Lạc nhìn mặt Mục Liên Sanh càng ngày càng lạnh, trong lòng càng căng thẳng bồn chồn.

Tuy sốt ruột nhưng cũng là do nàng bị buộc a.

Chỉ có thể cầu xin ông trời cho nàng chút mặt mũi, đừng lập tức chặt đứt đường lui của nàng là được.

Mục Liên Sanh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “Gian thứ hai bên trái là phòng ngủ của ngươi, vừa lòng chưa?”

Tim Thẩm Lạc Lạc đang bị nắm chặt, cũng theo lời hắn nói mà buông xuống.

Nàng nhẹ nhàng tiến lên hành lễ với Mục Liên Sanh, nhìn hắn nở cười má lúm đồng tiền như hoa, nói: “Tạ điện hạ.”

Thẩm Lạc Lạc nhảy nhót rời đi.

Thanh Trúc tiến lên, muốn nói rồi lại thôi: “Điện hạ, không phải ngài nói không cần cho nàng cái gì sao......”

Mục Liên Sanh xua tay, lãnh đạm nói: “Chỉ thiếu bước gọi nàng là tiểu nhân. Ta với nàng ở chung, là đại diện cho Nam Hạ cùng Cẩm Thịnh. Sau này theo lễ mà đối xử là được, tránh để lại chủ đề bàn tán.”

***

“Tới nằm một lát.” Thẩm Lạc Lạc gối lên cánh tay, liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ê ẩm - Cẩm Tâm, rồi dùng tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Cẩm Tâm dẩu miệng, ngồi bên mép giường nói: “Công chúa người còn chưa thể cùng phòng với Thái tử, sao người lại cao hứng như thế...”

Thẩm Lạc Lạc trở mình, thở dài, “Hắn không chào đón ta, ta biết làm sao được.”

“Công chúa, người đã quên lời nói trước khi đến đây rồi sao?”

“Ta không quên! Nhưng không ai có khả năng vừa thấy mặt liền yêu luôn được, cái này cũng quá vớ vẩn rồi, không phải sao?”

“Vậy người thực sự đã nghĩ biện pháp sao; gia có từng gặp qua mặt công chúa chưa? Trên đời này không có một nam nhân nào sau khi gặp qua dung mạo của người lại có thể quên được!”

“......”

“Công chúa, đi thôi. Tìm một cái cớ, để cho Thái tử trông thấy dung nhan của người, khẳng định gia sẽ luân hãm trong đó.”

“Không được. Một ngày tìm người ta nhiều lần như vậy, là ai cũng đều thấy phiền.”

“Công chúa, người phải nghĩ đến phụ vương cùng vương hậu, còn có bá tánh Cẩm Thịnh ——”

“Dừng dừng dừng! Đừng nói nữa! Đi! Ta đi còn không được sao?!”



Thẩm Lạc Lạc đứng ở ngoài cửa, gió lạnh thổi qua, nàng sờ sờ bả vai đã có chút lạnh.

Khẳng định là nàng bị nha đầu Cẩm Tâm kia nói nhiều thành ngốc rồi.

Nàng lẩm bẩm: “Dong dong dài dài, sao trước kia không phát hiện ra muội ấy là người phiền phức như vậy.”

Vừa dứt lời, từ bên trong liền truyền đến âm thanh vừa giống như nữ quỷ ai oán, vừa hỗn loạn như tiếng khóc nức nở: “Công chúa..., muội là vì người mà suy nghĩ thôi....”

Thẩm Lạc Lạc không chút do dự, cũng không quay đầu lại, liền cất bước chạy thẳng.

Nàng thăm dò, nghiêng đầu ngó ngó phòng ngủ của Thái tử, vừa rồi bên ngoài có Thanh Trúc canh giữ mà giờ lại không thấy đâu.

Nàng âm thầm tính toán, có lẽ đây là một cơ hội tốt, lấy chuyện hắn vừa cứu mình làm cái cớ, nói mình đến cảm ơn là được.

Được rồi, cứ như vậy đi!

Thẩm Lạc Lạc có được quyết định, nhanh chân bước đến trước cửa phòng ngủ Mục Liên Sanh rồi nhẹ nhàng gõ gõ.

Không nhận được bất cứ một phản hồi nào, nàng lại áp sát mặt vào cửa nhưng cũng không nghe được động tĩnh gì ở bên trong.

Không có ở đây sao?

“Điện hạ. Ngài có ở đây không?” Nàng nằm bò lên khe cửa, nhỏ giọng hỏi.

Ngủ rồi?

Thẩm Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng trống rỗng.

Phía cuối còn có một cánh cửa.

Nàng đẩy tấm cửa đó ra, mới phát hiện căn phòng này nối thẳng ra bên ngoài, cách đó năm bước là một cái hồ được xây bằng đá cuội.”

“Cái tên này, thật là xa xỉ nha, lại còn có bể bơi cơ à.” Thẩm Lạc Lạc cảm khái nói.

Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Mục Liên Sanh đâu.

Phía trước bị bình phong cản trở, Thẩm Lạc Lạc nhón chân dùng tay bám lên bình phong.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài bình phong, nàng trợn tròn đôi mắt.

Hít!

Quá kích thích rồi!

- -----------

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.