Edit + Beta: Tris
Đập vào mắt là lồng ngực trần trụi tinh tráng của nam tử, đang được bao trong hơi nước.
Nam nhân nhấc tay lên, dòng nước từ cổ chậm rãi chảy về phía “lồng ngực” săn chắc; dòng nước đi qua còn lưu lại trên lưng vài giọt nước khiến con người ta bị dụ hoặc.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, thanh âm này làm kinh động đến Mục Liên Sanh trong hồ nước.
Ngay khi Mục Liên Sanh vừa quay đầu lại, tấm bình phong cũng không chịu được sức nặng của nàng nữa liền nghiêng nghiêng ngả ngả lao về phía trước; đổ xuống.
Mục Liên Sanh khiếp sợ.
Nàng cũng thế.
Thẩm Lạc Lạc luống cuống tay chân; đến lúc nhớ tới mình phải chạy trốn thì chân lại vướng vào kệ bình phong khiến cả người lao về phía trước.
“Bùm” một tiếng, nàng rơi vào trong nước.
Thẩm Lạc Lạc vươn tay liều mạng giãy giụa ở trong hồ, theo bản năng bắt được một thứ gì đấy thật dài thật mềm mại.
Rắn?
Nàng hoảng loạn mở mắt ra, sau khi thấy rõ vật ở trong tay, nàng kinh sợ liền sặc mấy ngụm nước, thân thể cũng theo đó mà chìm xuống.
Ngay sau đó, nàng bị Mục Liên Sanh đá bay ra xa.
Nàng liều mạng giãy giụa trong nước, ánh mắt mơ hồ nhìn Mục Liên Sanh đứng bên hồ mặc trường bào vào, nàng hô lớn: “Khụ khụ...... Cứu mạng! Điện hạ...... Cứu mạng!”
Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn được trước khi chìm hẳn xuống là bóng lưng hắn càng ngày càng xa.
Xong rồi.
Cẩm Tâm, lão tử thành quỷ cũng không tha cho muội.
Ý thức nàng ngày càng mơ hồ, cảm giác nước ở bốn phía không ngừng tràn vào miệng và lỗ tai.
Càng giãy giụa càng vô lực.
Nàng thật sự phải chết sao?
Đã bắt đầu xin ra ảo giác rồi này, thế mà lại thấy người vừa vứt bỏ nàng - Mục Liên Sanh lại tự mình lội tới.
Giây tiếp theo, Mục Liên Sanh nâng nàng lên, vớt nàng từ trong nước ra rồi vứt sang bên cạnh hồ.
“Khụ khụ khụ...... Khụ khụ!”
Thẩm Lạc Lạc hiện tại không khác gì con gà rớt vào nồi canh, nằm liệt bên cạnh hồ; nàng đưa tay kéo khăn che trên mặt xuống rồi kho khan liên tục, hô hấp điên cuồng.
Hơi thở chưa kịp ổn định lại; Mục Liên Sanh đã từ trong hồ nhảy lên.
Hắn xanh mặt nhìn nàng, trường bào trắng ướt đẫm gắt gao dính trên lồng ngực rắn chắc.
Hắn để chân trần, từng bước từng bước đến gần Thẩm Lạc Lạc, trong tròng mắt hiện lên ảnh ngược của Thẩm Lạc Lạc với toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt nhưng lại toát lên một loại mỹ cảnh thê cảm.
“Điện hạ......” Thẩm Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Mục Liên Sanh đang mang theo hơi thở nguy hiểm lại gần, dù sức lực đã cạn nhưng nàng vẫn sợ tới mức phải lùi về phía sau..
Hắn nhẹ nhàng đỡ eo bế nàng lên, nàng hoảng loạn mà quên giãy giụa; định thần lại thì đã bị hắn ôm nhanh về phòng ngủ của mình.
Giây tiếp theo, toàn thân nàng đang ướt đẫm như thế bị ném lên giường.
Hắn áp thân mình lên, cánh tay rắn chắc bắt được búi tóc của Thẩm Lạc Lạc hậu đậu.
Thẩm Lạc Lạc chống tay lên ngực Mục Liên Sanh, hốt hoảng giải thích: “Thái tử điện hạ, ta không cố ý! Người buông tha ta đi! Ta thật sự không biết cái kia là cái gì! Ta không hề nhìn rõ!”
Hai tròng mắt Mục Liên Sanh sâu như động không đáy, khiến Thẩm Lạc Lạc cảm thấy vô cùng áp lực và sợ hãi.
“Sợ cái gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của nàng; mái tóc ướt đẫm dính trên làn da trơn bóng.
Một đôi mắt tuyệt mỹ lại tràn ngập sợ hãi; giọi nước trên lông mi run rẩy theo lời nàng nói: “Ta, ta chỉ muốn đến cảm ơn ngươi.”
Hắn cười, rõ ràng hắn khinh thường với đáp án của nàng, nhắc lại: “Cảm ơn?”
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: “Truyền thuyết nói không sai; công chúa Cẩm Thịnh có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành; ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử?”
Lòng bàn tay khô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, khiến nàng càng thêm run rẩy: “Ngươi, ngươi đừng như vậy...”
“Ta biết ngươi muốn cái gì.” Ánh mắt hắn dần dời đến mảnh da trắng bên dưới cổ áo, hô hấp trở nên dồn dập rõ ràng, thấp giọng nói: “Có phải ta thỏa mãn ngươi xong, ngươi sẽ không náo loạn nữa?”
Nói xong hắn duỗi tay kéo cổ áo nàng.
Mặt Thẩm Lạc Lạc bỗng đỏ lên.
Khinh người quá đáng!
Không thương lượng hòa bình được đúng không! Hừ.
Nàng duỗi tay dùng sức đẩy, đem Mục Liên Sanh từ trên giường trực tiếp đẩy ngã xuống đất.
Xoay người bước nhanh xuống giường muốn chạy trốn nhưng lại bị hắn bắt được.
“Đi đâu? Không muốn? Hay là gấp không chờ nổi?”
Thẩm Lạc Lạc quay đầu, nhìn thấy trên mặt hắn toàn là khinh thường và trào phúng.
Trong một khắc đó, nàng cảm thấy nhục nhã tới cực điểm.
Cuối cùng vẫn không thể kìm nén cảm xúc được nữa; Thẩm Lạc Lạc vươn tay, ấn thật mạnh vào bả vai Mục Liên Xanh.
Chỉ nghe được tiếng xương vang lên rồi ngay sau đó mặt Mục Liên Sanh biến sắc, trở nên trắng bệch.
Xong rồi.
Gãy xương?
Thẩm Lạc Lạc cũng bất chấp mọi thứ, nàng nắm chặt quần áo, cúi đầu nhanh chóng bỏ lại một câu: “Xin lỗi.” Rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng cứ nhằm hướng phòng ngủ mà chạy, vừa đúng lúc nhìn thấy Thanh Trúc từ bên ngoài tuần tra trở về.
Thẩm Lạc Lạc duỗi tay ngăn Thanh Trúc lại, thần sắc có chút khó coi nói: “Ngươi, Thái Tử nhà ngươi..., cánh tay có vẻ như gãy mất rồi.”
Thanh Trúc vừa nghe được động tĩnh bên này, lúc nãy đi qua cũng chưa phát hiện ra cái gì. Thế mà giờ lại nhận được một câu: tay thái tử nhà ngươi, gãy!
Hắn cả kinh.
Nhìn bộ dạng này của Thẩm Lạc Lạc rõ ràng đã cùng điện hạ xảy ra chuyện gì đó. Hắn lại càng kinh ngạc hơn.
Không phải bảo không động phòng sao?
Hắn hướng Thẩm Lạc Lạc hành lễ, rồi nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của Mục Liên Sanh.
Thẩm Lạc Lạc nhìn bóng dáng Thanh Trúc rời đi, lo lắng sốt ruột thở dài một hơi.
“Trước kia hắn có thể coi như mình không tồn tại. Bây giờ..., sợ là hắn không chơi chết mình thì sẽ không bỏ qua đâu.” Nàng nỉ non nói.
Dừng.
Nghĩ cũng vô dụng, nắm cũng đã nắm, bẻ cũng đã bẻ.
Chết thì chết đi.
****
“Công chúa......”
“Đừng nói chuyện với ta!”
Thẩm Lạc Lạc nằm ở trên giường đưa lưng về phía Cẩm Tâm đang áy náy.
Đã nói không là không đi rồi.
Giờ thì hay rồi.
Biến khéo thành vụng, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Những từ này dùng trên người Thẩm Lạc Lạc thực sự quá hợp rồi.
Cẩm Tâm quỳ gối bên mép giường, bám tay lên mép giường, vẻ mặt khát vọng nhìn Thẩm Lạc Lạc: “Công chúa......, người đừng giận muội nữa mà. Muội, muội sẽ nghĩ biện pháp, nhất định có thể làm cho Thái tử gia nguôi giận.”
Thẩm Lạc Lạc cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất Ngài đừng nghĩ. Ngài lại nghĩ, ta sợ ta không sống nổi quá.”
Cẩm Tâm dùng tay kéo chăn của Thẩm Lạc Lạc, lay qua lay lại, rồi làm nũng nói: “Công chúa...; cách này đảm bảo trăm lợi vô hại, ngài yên tâm.”
Thẩm Lạc Lạc không muốn nói chuyện, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Chuyện ngày mai, ngày mai lại nói.
“Công chúa, công chúa, tỉnh tỉnh.”
Thẩm Lạc Lạc có cảm giác mình mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy Cẩm Tâm dồn dập gọi bên tai.
Cái cảm giác này giống như lúc ngươi đang ngủ say lại có bọn muỗi không có mắt cứ cố tình lượn lờ bên tai 'vo ve' bay tới bay lui.
Nàng chẹp chẹp miệng, khua tay về phía âm thanh phát ra: “Đừng ồn,...đừng...ồn.”
Cẩm Tâm nhìn Thẩm Lạc Lạc không tỉnh, chỉ có thể đem bàn tay lạnh lẽo ápáp lên chỗ cổ ấm áp của Thẩm Lạc Lạc.
Trong giấc mơ, Thẩm Lạc Lạc trở lại hiện đại.
Ở đây đang là mùa đông, ngoài cửa sổ đầy những bông tuyết trắng xóa.
Nàng mặc quần bông, hì hục nướng khoai.
Ở bên lò sưởng nóng ấm áp trong phòng của bà gặm khoai.
Đột nhiên nhìn thấy Cẩm Tâm từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm quả cầu tuyết thật lớn. Không chút do dự nhét nó bỏ vào cổ áo nàng.
Trong nháy mắt, lạnh thấu tim.
“A ——!” Thẩm Lạc Lạc kêu lên một tiếng, sợ hãi ngồi dậy, theo bản năng di chuyển khiến “cầu tuyết” rơi vào trong người.
Chờ sau khi nàng phản ứng lại, nhìn ra ngoài cửa bầu trời vẫn một mảnh tối om mới phát hiện trời còn chưa sáng.
Mí nàng lại sụp xuống, vừa tỉnh vừa mơ nói: “Đại tỷ, cầu xin người, để ta ngủ ngon rất khó sao?”
Nói xong lại muốn xoay người nằm xuống.
Cẩm Tâm nhanh tay nhanh mắt bắt được cánh tay của Thẩm Lạc Lạc: “Công chúa, không thể ngủ tiếp nữa! Thái Tử gia đã dậy, ngài mau qua đó hầu hạ đi!Công chúa! Tỉnh tỉnh!!”
- -------------
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS