Nhận điện thoại trong trạng thái gật gù,
giọng nói chả có chút sức lực nào truyền đến tai Bắc Minh Dục: “Alo,
thiếu gia, anh giải quyết xong việc chưa?” Nói xong cô còn hắt xì hơi
một cái.
“Nói chuyện điện thoại với tôi mà buồn ngủ thế à?” giọng Bắc Minh Dục trách móc vang lên.
Lương Nặc đang muốn giải thích thì cô lại hắt xì, cô chỉ có thể oan ức nói: “Tôi cũng không biết tại sao nữa, gần đây rất hay buồn ngủ, mà buồn kinh khủng ấy, đến nỗi còn ngủ gật khi
lên lớp, lại còn bị thầy giáo gọi đứng dậy phê bình....”
“Lúc nào cũng thấy buồn ngủ?” Bắc Minh Dục thắc mắc: “Có thấy tăng cân không? Hay thấy có phản ứng gì bất thường không?”
Lương Nặc lắc lắc đầu, cắn cắn môi nói:
“Kể từ khi anh đi Hàn Quốc, phu nhân ngày nào cũng nhìn chằm chằm cái
bụng của tôi, còn nói sao không thấy béo lên hay không thấy bụng
đâu....thuốc an thai bác sỹ cắt lần này còn đắng hơn cả những lần
trước....ngày nào tôi cũng bắt buộc phải uống....”
Ánh mắt Bắc Minh Dục thấy nhẹ nhàng hơn
nhiều, mới đầu anh cứ tưởng cô làm sao, lại nói với giọng đùa cợt: “Nói
như vậy có nghĩa là tôi ở nhà tốt hơn là đi nhỉ?”
“....Ừm.” Lương Nặc trả lời cụt lủn, rồi hỏi: “Vậy khi nào anh mới giải quyết xong công việc bên đó để về nhà?”
“Nhớ tôi lắm à?”
“Tôi...ai thèm nhớ anh chứ! Tôi chỉ là
không muốn sự chú ý của phu nhân ngày nào cũng dồn hết vào tôi, nếu như
anh về thì Cô nhất định sẽ dành thời gian quan tâm anh, như vậy thì tôi
cũng không bị giám sát chặt thế này nữa.”
Lương Nặc nói với giọng đáng thương.
Cô từ trên giường ngồi dậy, đi ra mở cửa
sổ, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào phả vào mặt cô, đứng một lúc là cô
thấy lạnh nên cũng không dám đứng lâu quá.
Bắc Minh Dục đánh tiếng hức một cái rồi
quay ra cười đổi đề câu chuyện: “Cô đoán xem, sau khi tôi tới Hàn Quốc,
bên cạnh có bao nhiêu người phụ nữ?”
“Anh...” Lương Nặc chỉ cắn chặt lấy môi không thèm nói gì.
“Nặc Nặc, cô đem hết quần áo của tôi từ
áo khoác tới quần dài đều cắt tơi tả ra, đến cái quần mặc ở trong cũng
bị cắt như cái rẻ lau ấy, bộ nội y duy nhất có thể mặc là bộ tôi mặc đi
trước hôm lên máy bay, cô được lắm, có phải cô sẽ rất hận nếu tôi ra
ngoài tìm người phụ nữ khác?”
Sự việc như vậy mà chỉ bị anh nói bằng
cái giọng rất bình thường kèm chút trêu chọc, Lương Nặc cảm thấy có chút xấu hổ, hai tai đỏ hết lên.
“Ai...ai bảo anh trước đây toàn bắt nạt
tôi thôi? Tôi....mà tôi nhớ hình như tôi chỉ cắt hỏng của anh có một bộ
vest , đồ lót của anh tôi không có động vào đâu nhé...sao có thể toàn bộ đều bị cắt được?”
“Cô thừa nhận là cô làm rồi nhé?” Bắc Minh Dục khẽ cười, cũng không biết là cười giễu cợt cô hay thế nào.
Lương Nặc đột nhiên phản ứng từ trạng
thái xấu hổ đến tức giận: “Anh đúng là đồ lừa đảo! Hức, những thứ đó đều do tôi cắt nát đấy, tôi mang bầu khổ sở lắm anh biết không? Còn anh thì ở Hàn Quốc ăn chơi sung sướng, tôi cũng phải làm gì để anh bớt rảnh
chứ...”
Bắc Minh Dục nghe những lời cô nói cùng
với giọng điệu đó, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh cô đang tức giận
mà không biết làm thế nào như vẫn thường thể hiện trước mặt anh.
“Thôi được rồi, ngoang ngoãn đừng có làm
bừa nữa, những người phụ nữ đó đều là công ty phía Hàn Quốc bố trí cho
tôi, nhưng yên tâm, tôi không đụng tới họ đâu, bảo toàn thân thể trở
về...mà trước đó ai nói là tin chắc tôi sẽ không tìm tới phụ nữ?”
“Anh....anh....có thật là anh không đụng vào họ không?”
“Có cần tôi gửi số điện thoại phòng thư ký Tôn cho cô không, bà chủ, để bà chủ đích thân tra hỏi.”
Lương Nặc nghe thấy anh nói thế vừa vui
vừa ngượng, hai má đỏ ửng, cô cười nói: “Hức Hức, thư ký Tôn là người
của anh, kể cả tôi có hỏi thì chú ấy cũng chắc chắn không nói, anh biết
thừa vậy rồi nên mới cố ý nói vậy chứ gì?”
“Ghen thật rồi à?”
“Ai thèm!”
“Công việc của tôi bên này có thể sẽ phải gián đoạn một thời gian, tôi sẽ bảo thư ký Tôn đặt vé máy bay, cô qua
bên này với tôi vài hôm, tiện thể trốn uống thuốc dưỡng thai vài ngày,
cô vốn dĩ đã ngốc thế rồi, giờ uống lắm thuốc thế nhỡ lại càng ngốc hơn
thì làm thế nào!”
Lương Nặc suy nghĩ một lát cuối cùng từ
chối: “Không được! Phu nhân nhất định sẽ không để tôi đi đâu, hơn
nữa...thuốc dưỡng thai tuy là có hơi đắng nhưng tốt cho em bé.”
“Cô quên mất tuần sau là ngày gì à?”
“Ngày gì thế?”
Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: “Mọi người
đều hễ mang thai là sẽ ngốc ba năm, tôi thì thấy cô có mà ngốc ba cái
lần ba năm ấy đấy! Tuần sau là đêm trăng tròn, cô nói xem Cô tôi sẽ để
cô đi không? Kể cả tôi không nói bảo để cô qua đây, Cô tôi nhất định
đích thân tiễn cô đi.”
“Đúng rồi...” Lương Nặc đột nhiên lớn tiếng: “Tôi quên mất đấy....”
“Cứ yên tâm ở nhà đợi đấy, tuần sau thư ký Tôn sẽ về đón cô, thế nhé, cúp máy đây.”
Bắc Minh Dục nói tắt máy là tắt máy,
Lương Nặc nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia, có chút tức giận nhưng
vẫn nở nụ cười rất tươi, ôm lấy chiếc điện thoại lăn đi lăn lại trên
giường mấy vòng, rồi lại cầm lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn.
Một lúc lâu sau Bắc Minh Dục mới trả lời tin nhắn của cô.
Lương Nặc ngủ thiếp đi nhưng vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, khi tin nhắn của anh đến cô bừng tỉnh rồi lại
nhắn tin qua cho anh.
Hai người cứ như vậy gửi tin nhắn qua lại cho nhau.
Do thời gian chênh lệch giữa Hải Thành và thành phố bên Hàn Quốc, nên đúng lúc nhắn tin với cô là lúc anh đang
họp, trong phòng họp bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh mà từ trước tới
nay chưa bao giờ có, ông chủ vốn dĩ không biết cười hôm nay trong lúc
đang nghe các giám đốc, trưởng phòng bộ phận báo cáo thì đột nhiên cầm
lấy điện thoại khi có tin nhắn đến rồi ngồi cười tủm tỉm, trả lời tin
nhắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giả vờ nghe, rồi nói hai từ “tiếp tục”
cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, điều này làm tất cả mọi người đều
rất ngạc nhiên nhưng không ai dám phản ứng gì.
Bọn họ đều đang đoán, người đang nhắn tin với ông chủ của họ rốt cuộc là ai?
*
Nghĩ tới việc sẽ đi Hàn Quốc, Lương Nặc
liền lôi Kỷ Sênh đi lượn lòng vòng, muốn mua ít quần áo, tiện
thể....chọn cho Bắc Minh Dục một bộ vest.
Cô tự nghĩ ngày hôm đó là do cô nóng vội và hơi tức giận, cô không nên cắt nát quần áo của anh ra như thế.
Kỷ Sênh như được khôi phục về cuộc sống
trước đây, cô lôi Lương Nặc đi lượn một vòng hết các cửa hàng ở trung
tâm mua sắm: “Quẹt thẻ đúng là cảm giác thích thật đấy! Lâu lắm rồi chưa được sướng thế này, có điều cũng phải cảm ơn cậu, nhờ phúc phần của cậu mà tớ được hưởng lây, nhân viên cửa hàng cũng giảm giá cho tới tới 50%
như Bắc Minh thái thái.”
Lương Nặc cười cười rồi sau đó dắt tay Kỷ Sênh vào một cửa hàng đồ nam.
“Cậu vào đây làm gì hả? Không phải là....à, tớ hiểu rồi, mua đồ cho ông xã hả?”
“Ừm.” Lương Nặc có chút hơi xấu hổ gật
gật đầu: “Lần trước tớ không cẩn thận đã làm hỏng của anh ấy mấy bộ đồ,
ngại thật đấy nên...”
Ánh mắt Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc như muốn
nói : thôi không phải trình bày tôi hiểu hết rồi. Lương Nặc ngại ngùng
không thèm khoác tay cô nữa, một mình đi tới khu vực bày đồ vest xem,
chỉ là vừa bước vào tới khu vực đó liền nhìn thấy Thẩm Ưu đang đi cùng
Đổng Hàn Thanh, anh ta đang thử đồ.
Thái độ của Đổng Hàn Thanh rất nhẹ nhàng
và nhẫn nại, không kể Thẩm Ưu thích bộ nào bảo anh ta đi thử anh ta đều
đem vào thử hết.
Kỷ Sênh đuổi kịp theo cô, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi: “Cậu nói cái áo này nhìn được không?”
Lời Kỷ Sênh vừa buông xuống, Đổng Hàn
Thanh và Thẩm Ưu theo phản xạ liền quay ra, đúng lúc đó liền bắt gặp ánh mắt Lương Nặc đang giả vờ nhìn đi hướng khác nhưng cô vẫn rõ ràng cảm
nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Ưu.
“Lương tiểu thư! Trùng hợp thật đấy, cô đây là....”
Đổng Hàn Thanh liền đặt bộ quần áo đang
cầm trên tay xuống, đi về phía Lương Nặc, Lương Nặc không kịp bước đi
tránh mặt anh ta, chỉ có thể giới thiệu: “Đây là bạn học của tôi, Kỷ
Sênh, đây là Đổng Hàn Thanh, công tử nhà chủ tịch thành phố.”
Lương Nặc khi giới thiệu về Đổng Hàn Thanh nói với giọng rất nhấn mạnh.
Kỷ Sênh bất ngờ nhìn Đổng Hàn Thanh: “Đẹp trai thật đấy! Tôi cứ tưởng những người làm quan sẽ béo ịch, đầy bụng
bia đấy! Ha ha....Anh Đổng đừng để bụng nhé, tôi phải cái tính cứ nghĩ
gì nói đấy.”
Đổng Hàn Thanh nhìn như không nghe thấy
gì vậy, nhưng vẫn khiêm tốn: “Đâu có, tôi rất thích kết bạn với những
người tính tình ngay thẳng bộc trực.”