1001 Đêm Tân Hôn

Chương 103: Chương 103: Những Người Đàn Ông Lưng Trần




Thẩm Ưu chẳng vui vẻ gì bỏ bộ đồ trên tay xuống cùng đi ra, Kỷ Sênh nhìn cô ta chớp chớp mắt: “Tôi thấy cô nhìn rất quen.” “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.” Thẩm Ưu vừa nói vừa lấy tay khoác vào tay Đổng Hàn Thanh, ngả đầu vào vai anh ta, tỏ ra hết sức tình cảm, rồi cười tươi như hoa nói: “Cô là bạn học của Lương tiểu thư đúng không? Hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức nửa tháng nữa, tiện thể mời cô hôm đó cùng đến chung vui, cô thấy thế nào?!” “Nhanh như vậy á?” Lương Nặc bất ngờ hỏi. Thẩm Ưu liếc nhìn Lương Nặc không mấy thiện cảm: “Nhanh á? Thế mà tôi lại cảm thấy chậm quá đấy! Nếu không phải lần trước Hàn Thanh bị thương ở chân thì tôi sợ bây giờ hai người chúng tôi khéo đã kết hôn rồi ấy chứ.” Lương Nặc không hiểu tại sao cô ta bỗng nhiên coi mình như kẻ thù như vậy. Lương Nặc có chút bối rồi chưa biết nói gì thì Kỷ Sênh đột nhiên tiến lên phía trước một bước: “À, tôi nhớ ra rồi, cô chính là người phụ nữ lần trước đến cả trường tôi để tìm Nặc Nặc.” “Lần trước là vô tình gặp thì ngồi nói chuyện vài câu chứ cũng không hẳn tôi cố ý đi tìm cô ấy.” Thẩm Ưu nói với Kỷ Sênh nhưng mục đích chính là để giải thích với Đổng Hàn Thanh. Đổng Hàn Thanh khẽ cười xoa xoa đầu cô ta: “Ừm, anh biết rồi.” Kỷ Sênh cười nhạt nhìn người phụ nữ cô cảm thấy chẳng tốt đẹp gì đang đứng trước mặt mình: “Đi đến nhà ăn trường đại học để chơi gì à mà cô lại còn nói là tình cờ!” Nói rồi, cô liền ngắm ngắm Đổng Hàn Thanh, cố tình nói: “Nặc Nặc, tớ thấy dáng chồng cậu và anh Đổng đây cũng gần giống nhau đấy, hay là cậu nhờ anh Đổng thử giúp đồ cậu muốn mua cho ông xã xem thế nào!” “Thế này...thế này không được hay cho lắm?” Sắc mặt Thẩm Ưu tối sầm lại tức giận. “Có gì mà không hay cho lắm, Anh Đổng, anh là công tử con chủ tịch thành phố, chúng tôi thì lại là con dân của chủ tịch, anh sẽ rất vui lòng giúp chúng tôi đúng không?” Kỷ Sênh cười tươi, không thèm để ý tới khuôn mặt đang tức điên lên của Thẩm Ưu. Đổng Hàn Thanh cười cười nhìn Thẩm Ưu, an ủi cô ta: “Ngoan, anh đi thử đồ một lát, chút nữa lại ra với em nhé!” Thẩm Ưu không can tâm cắn cắn môi, nhưng cũng bất lực không biết làm thế nào, ánh mắt nhìn Lương Nặc càng lúc càng lạnh nhạt, cô ta cứ nghĩ rằng Lương Nặc và Bắc Minh Dục kết hôn rồi thì Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh sẽ không thể có quan hệ gì để cô ta phải lo lắng, nhưng ai biết được.... Có một đêm Đổng Hàn Thanh uống rượu say, nằm bên cô mà lại gọi tên Lương Nặc và Bắc Minh Dục! Gia đình cô ta - Thẩm gia cũng được coi là có máu mặt trong giới thương gia, cô ta lại là con gái rượu của Thẩm gia, hôn nhân của cô ta và Đổng Hàn Thanh thực ra chỉ là một cuộc giao dịch giữa hai dòng họ để tăng cường thêm thế lực, nhưng không ngờ được rằng, bản thân cô ta lại thua một con bé vô danh tiểu tốt. Lương Nặc rốt cuộc thì có gì tốt đẹp chứ? Sau khi Đổng Hàn Thanh giúp cô thử đồ xong, hai người họ rời đi, Lương Nặc quẹt thẻ mua hai bộ vest, tuy là không muốn qua lại gì với Đổng Hàn Thanh nữa nhưng bản thân cô cũng phải công nhận, anh ta và chồng cô có dáng người nhìn rất tương đồng nhau, anh ta mặc đồ vào đúng là càng nhìn càng thấy hoàn hảo. Cô nhìn anh ta mặc nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới hình ảnh đẹp trai khí chất phong độ của Bắc Minh Dục khi mặc những bộ đồ này. Kỷ Sênh ghé sát vào tai cô nói: “Người phụ nữ kia đúng là chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vừa gặp đã biết, mà cậu không biết đâu, lúc cậu và Đổng Hàn Thanh đem đồ đi thử, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu như kiểu hận không nhìn thủng được người cậu ấy!” Lương Nặc vỗ vỗ vào tay Kỷ Sênh, nói với giọng rất nghiêm túc: “Từ lần sau cậu đừng làm thế nữa, Bắc Minh Dục không muốn tớ thân với Đổng Hàn Thanh, hơn nữa, tớ cũng chuẩn bị sẽ cắt đứt mọi liên lạc với anh ta rồi.” “Hả?” Kỷ Sênh cười lúng túng vội vàng giải thích: “Tớ thật sự không biêt quan hệ giữa cậu và anh ta lại không tốt tới mức ấy, lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa!” “Ừm, lần này thôi bỏ đi, ít nhất cũng mua được hai bộ vest mà tớ thích.” Nhưng không biết Bắc Minh Dục có thích hay không? * Khi thư ký Tôn gọi điện đến rằng sẽ qua đón cô, Bắc Minh phu nhân dặn đi dặn lại nhất định làm gì thì làm cũng phải để ý tới đứa bé trong bụng, đồng thời cũng phải chú ý tới sức khỏe của Bắc Minh Dục, không được để anh tham công tiếc việc, làm việc quá sức. Lương Nặc gật gật đầu nhớ kỹ từng lời bà ta dặn. Sau khi tới khách sạn ở Hàn Quốc, Lương Nặc thấy vẫn còn sớm, cô liền tắm qua một cái rồi mặc đồ vào muốn đi tìm Bắc Minh Dục nhưng thư ký Tôn nói với cô rằng Bắc Minh thiếu gia giờ này vẫn đang ở công trường. Do đây là công ty bất động sản, nên việc phải đi công trường kiểm tra cũng là việc không có gì lạ. Vốn dĩ công ty này ở Hải Thành cũng được coi là một công ty nổi tiếng về bất động sản, từ trước tới này đều đảm nhận rất nhiều hạng mục nổi tiếng, bao gồm cả hạng mục hiện nay đang thu hút sự quan tâm chú ý của các lãnh đạo cấp cao của Hải Thành, đó được coi là một khi tổ hợp mang tính đại biểu mới nhất, hiện đại nhất cho thành phố Hải Thành. “Thư ký Tôn, chú có thể nói rốt cuộc vấn đề công ty gặp phải là gì không?” “Cái này....” thư ký Tôn có chút khó nói, từ trước tới nay ông không bao giờ nói chuyện công ty với người ngoài, thế nhưng Lương Nặc cũng không được tính là người ngoài, người trong công ty thì cũng không hẳn, ông chỉ có thể khẽ cúi đầu e ngại không nói lời nào. Lương Nặc khẽ hắng giọng, nói: “Trước khi đi, phu nhân có đặc biệt dặn dò cháu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của thiếu gia, không được để anh ấy thức đêm, thực ra cháu chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như vậy sẽ tiện để chăm sóc thiếu gia hơn thôi.” “Đó là một công trình vừa mới hoàn thành, loạt phòng ốc đầu tiên sau khi hoàn thành thì lượng bán ra rất tốt, nhưng người mua vừa mới chuyển đến ở không lâu liền đồn thổi những thôn tin không hay, sau đó lại có một chủ căn hộ đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện do công trình sử dụng nguyên liệu không đảm bảo chất lượng dẫn tới hiện tượng fooc – man – đê – hít hóa, ben zen cùng với một số chất hóa học độc hại khác dẫn tới việc người bị hại rất có thể bị bệnh thần kinh, lúc đó người phụ trách công trình vì muốn bịt miệng họ mà đã bí mật cho gia đình người bị hại một khoản tiền, sự việc đó coi như đã tạm lắng xuống, nhưng sau đó không lâu, có rất nhiều hộ cũng có hiện tượng phát bệnh như vậy, bộ phận kiểm định chất lượng công trình đã tạm giữ người phụ trách – người mà đã dùng tiền để mua chuộc hộ gia đình đầu tiên kia.....vậy nên, người dùng đang tẩy chay phòng ốc của công ty chúng ta.” “Nhưng vấn đề xây dựng không phải do công ty chúng ta chịu trách nhiệm, sao họ lại tìm đến công ty gây rắc rối? ” “Ôi dào....” thư ký Tôn thở dài, nói: “Vì công ty chịu trách nhiệm xây dựng là do em trai người phụ trách công ty chúng ta mở, trong đó tồn tại những giao dịch liên quan tới lợi ích của cả hai bên.” Lương Nặc: “......Bắc Minh Dục hiện nay giải quyết tới đâu rồi?” Thiếu gia đã liên hệ với giới truyền thông rồi, cùng với một số thế lực lãnh đạo cao cấp có liên quan cũng có mời cơm tiếp đãi nhờ vả họ, nhiệm vụ lớn nhất lúc này đó là lấy lại lòng tin của khách hàng để họ yên tâm trở lại sử dụng sản phẩm của chúng ta, thiếu gia hôm nay đích thân đi kiểm tra công trình thứ hai đang được tiến hành.” “Vậy chú cũng đưa cháu qua đó đi, hôm nay ngồi trên máy bay cháu ngủ nhiều lắm rồi, hơn nữa giờ cháu cũng không thấy mệt.” “Trên công trường bụi bặm ô nhiễm lắm, thiếu phu nhân làm thế này là làm khó tôi rồi.” Thư ký Tôn cũng không suy nghĩ hay đắn đo do dự gì mà từ chối thẳng cô. Lương Nặc vẫn kiên quyết: “Nếu hôm nay chú không đưa cháu đi, lát nữa cháu sẽ tự bắt xe đi, để mà nói thì chú đưa cháu đi chú còn yên tâm hơn là để cháu tự bắt xe đi ấy, cháu không biết đâu, hôm nay nhất định cháu phải đi.” Lúc thư ký Tôn đưa Lương Nặc tới công trường thì vừa hay đó là thời gian ăn trưa. Mùa hè ở Hàn Quốc dài hơn so với ở Hải Thành, cho dù thời gian đã là mùa thu nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, Lương Nặc vừa tới nơi đã nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Dục, anh đứng ở vị trí trung tâm, một đám người bao quanh anh, cho dù đứng trên công trường đầy bụm bặm bẩn thỉu nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, không tỏ ra chê bai ghê sợ và vẫn cười nói vui vẻ với mọi người. Người nhận thầu công trình đang đứng nói chuyện cùng anh với giọng nịnh hót, Lương Nặc khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần chỗ anh hơn. Trên công trường đa số đều là đàn ông, thỉnh thoảng mới có một người phụ nữ làm những việc linh tinh nhỏ nhặt, bởi vì đúng lúc này là thời gian nghỉ trưa ăn cơm nên những người công nhân đang ngồi nghỉ cùng nhau ăn cơm, đa số những người công nhân nam đều cởi trần, trên vai chỉ vắt một chiếc khăn mặt dài. Lương Nặc từ trước tới nay chưa bao giờ đi tới những công trường như thế này, vượt qua từng đám đông những người đàn ông đang cởi trần cô cảm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.