Trong giây phút đó, cô cảm nhận như có tiếng sét đánh ngang tai, cảm giác như nghe được tiếng reo hò của một bầy ma quỷ.
Không biết là quá ngạc nhiên hay sợ hãi,
cô theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, như không tin vào mắt mình, cô cắn móng tay mình.
Cô không tin, cô không tin vào cảnh tượng này, cô nam quả nữ ở với nhau chỉ đắp chăn nói chuyện, thế nhưng, Bắc
Minh Dục rõ ràng là ghét phụ nữ mà....
Cô không nói gì mà muốn thử đi vào trong
muốn gọi Bắc Minh Dục dậy, nhưng chỉ đứng ở cửa phòng, đập vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc.
Lẽ nào là sau khi uống rượu mà anh ấy....
Nhất thời, trong đầu Lương Nặc xuất hiện
bao nhiêu là suy nghĩ, nhưng đúng lúc cô đang định tiến vào thì người
phụ nữ kia nhanh tay đã kéo cửa phòng ngủ lại.
Cô ta vội vàng giải thích: “Xin lỗi Lương tiểu thư, sự việc không phải như cô nhìn thấy đâu, Minh Dục uống rượu
say nên tôi chỉ là đưa anh ấy về thôi, hơn nữa tối qua anh ấy đã rất mệt rồi, cô đừng đánh thức anh ấy nữa, đợi tới sáng mai anh ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho anh ấy biết cô đã tới đây.”
Minh Dục?
Tối qua đã rất mệt
Mỗi câu cô ta nói như thể không có gì
vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì người phụ nữ này đang ám chỉ điều gì đó, đặc
biệt là ngữ khí của cô ta, nghe như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây,
còn bản thân cũng chỉ là một người khách mà thôi.
Lương Nặc tức giận nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không thể gọi anh ấy dậy? Cô đi ra....”
Người phụ nữ không chịu nghe lời mà còn
tiến lên: “Tôi nói rồi chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, sao cô không nói lí lẽ thế nhỉ? Cô đừng hiểu lầm, để Minh Dục nghỉ ngơi một tối có
được không? Nếu cô cảm thấy tôi không nên ở đây thì tôi sẽ đi ngay lập
tức, chỉ cần cô đừng làm phiền anh ấy.....”
Cô ta với bộ dạng như Lương Nặc không biết điều, bắt nạt một cô gái đáng thương như cô ta vậy.
Xoạc.
Trong lúc giằng co, Lương Nặc không cẩn
thận đã kéo xoạc áo cô ta ra, để lộ một làn da trắng nõn, trên da còn là những vết tím bầm lờ mờ hiện ra, vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được
dấu tích do các nụ hôn lỗ mãng để lại.
Lương Nặc lập tức dừng lại mọi hành động, cô cắn chặt môi.
Mắt cô đỏ ngầu lên.
“Hai người....các người....”
Cô không biết nên nói gì, ánh mắt nhòa đi vì nước mắt, cô lùi về phía sau mấy bước suýt chút nữa thì ngã cả xuống đất.
Người phụ nữ vẫn cố nói những lời vô
nghĩa: “Những vết tích trên người tôi không phải do Minh Dục để lại, đây đều là do tôi vừa rồi không cẩn thận bị ngã.”
Lương Nặc giơ tay giáng cho cô ta một cái tát, rồi quay người chạy ra khỏi căn phòng rời ngự cảnh viên.
Vết tích do những nụ hôn lỗ mãng sao có thể là do ngã để lại chứ?
Cô ta thực sự nghĩ Lương Nặc là đồ ngốc à?
Lương Nặc sau khi rời đi, An Tử Đan đưa tay xoa xoa bên má vừa bị tát, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh bỉ.
Cô ta uể oải ngáp dài một cái, từ từ
hướng ánh nhìn vào những đồ lừa rơi ra khỏi chiếc va li, liếc nhìn những bộ nội y, cô ta cười chế giễu.
“Con ngốc, đàn ông nếu không còn yêu cô nữa thì kể cả cô có mặc những đồ gợi cảm hơn thế cũng chẳng có tác dụng gì.”
Nói xong, cô ta quay ra mở cửa phòng, một mùi hôi bẩn xộc lên mũi, cô ta đưa một tay lên bịt mũi lại một tay nhặt quần áo dưới sàn nhà cầm vào phòng tắm.
Cứ nghĩ tối nay thực sự có thể cùng Bắc
Minh Dục lên giường, ai ngờ anh ta say quá nôn ra mấy bãi ròi ngáy khò
khò đi ngủ, để lại một đống bừa bộn cô ta phải dọn dẹp.
.......
Lương Nặc không biết cô đã rời khỏi ngự
cảnh viên như thế nào, cô một mình lõng thõng đi trên đường lớn, nhìn
những chiếc xe trên đường càng lúc càng ít đi, bóng đêm càng lúc càng
sâu hơn, cô dựa mình vào một chiếc cột đèn đường, bất lực dựa đầu vào
hai đầu gối, mắt đỏ ngầu.
Khi mà Kỷ Sênh gọi điện cho cô hỏi xem cô đã tới nơi chưa, Lương Nặc toàn thân thấy ớn lạnh, cô máy móc rút điện
thoại ra trả lời, nói trong nước mắt: “Kỷ Sênh...tớ....tớ trở về nhầm
rồi!”
“Cậu khóc đấy à? Rôt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Đừng khóc nữa.”
Lương Nặc vốn dĩ muốn giải thích, nhưng
khi vừa nghĩ tới bộ dạng người phụ nữ đó cùng với hình ảnh Bắc Minh Dục
đang nằm trên giường, mũi cô lại cay sè, chẳng biết nói gì ngoài khóc.
Cuối cùng hai người hẹn gặp nhau ở câu lạc bộ Giang Nam.
Khi Kỷ Sênh tới nơi, lúc đó cũng đã gần
12 giờ rồi, Kỷ Sênh sôi máu đẩy cánh cửa phòng bước vào, hỏi: “Nặc Nặc , đừng khóc nữa, nói cho tớ biết, rốt cuộc làm sao? Có phải anh ta phản
bội cậu không? Chết tiệt!.....”
Lương Nặc chạy đến ôm lấy Kỷ Sênh, mếu
máo nói không thành lời: “Trong phòng ở ngự cảnh viên...trong đó...có
người phụ nữ khác, tớ còn nhìn thấy bọn họ lên giường rồi, hu hu.... tớ
lẽ ra không nên trở về, nếu tớ không về tớ sẽ không nhìn thấy những cảnh đó, tớ còn có thể tự lừa bản thân mình....”
“cậu chắc chắn những gì cậu nhìn thấy đều là sự thật?” Kỷ Sênh hỏi lại: “Thám tử tư nói với tớ, tuy là Bắc Minh
Dục gặp rất nhiều phụ nữ khác nhau nhưng đều rất nguyên tắc, không hề
đụng vào bọn họ.”
“Là sự thật,...quần áo của bọn họ....”
Lương Nặc nấc lên từng tiếng, mãi mới nói hết một câu: “đều vứt hết dưới sàn nhà, hơn nữa người phụ nữ đó còn mặc đồ ngủ của tớ nữa, nếu không
có sự cho phép của thiếu gia thì chắc chắn cô ta không dám mặc.”
Càng nói Lương Nặc khóc càng to hơn.
Kỷ Sênh an ủi cô một lúc, hai người cuối
cùng cũng ở lại cả đêm trong câu lạc bọ Giang Nam, sáng sớm ngày hôm
sau, mắt Lương Nặc sưng húp, đỏ ngầu.
“Nặc Nặc, tớ sẽ thuê thêm một tên thám tử nữa điều tra về người phụ nữ cậu nói, tớ không tin, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Bắc Minh Dục đã thích người phụ nữ khác.”
Lương Nặc khóc mờ cả mắt đi, nhìn thứ gì cũng mờ mờ ảo ảo.
“Ừm ừm!” cô không dám khóc thêm nữa, chỉ có thể nói: “Tớ cũng rất muốn tin thiếu gia, thế nhưng người phụ nữ đó....”
Cảnh tượng đó đã đánh vào tim cô một đòn chí mạng.
Bây giờ nghĩ lại, cô thậm chí còn không
dám đi chất vấn Bắc Minh Dục xem có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi
không, có thật là anh đã thích người phụ nữ khác rồi không.
“Nói không chừng Bắc Minh phu nhân sớm đã biết cậu sẽ về nước nên cố ý để cậu nhìn thấy thì sao? Thôi trước mắt
không nghĩ nhiều nữa, tất cả đều phải hỏi Bắc Minh Dục mới được, hai
người ở bên nhau, điều cấm kị nhất chính là hết hiểu lầm này tới hiểu
lầm khác.”
Lương Nặc nắm chặt bàn tay: “Tớ muốn yên lặng.”
Hai người ở câu lạc bộ Giang Nam vệ sinh
cá nhân xong, điện thoại của Kỷ Sênh liền đổ chuông, cô vô cùng áy náy
nói rằng phải về, nhưng Lương Nặc thấy mình mắt sưng húp thật khó coi
nên cô kiên quyết không ra ngoài: “Tớ đợi mắt bớt sưng thì sẽ ra ngoài,
cậu về trước đi.”
“Một mình cậu ở đây không sao chứ?”
“Yên tâm đi, tớ tới đây mấy lần rồi, không sao cả!”
Kỷ Sênh bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn phải rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam vì điện thoại thúc giục.
Lương Nặc nhận lấy nước nóng, dùng nước
nóng chườm lên mắt, làm đi làm lại cả chục lần như vậy cuối cùng cô cũng có thể mở mắt to ra, chườm lâu như vậy, bọng mắt cũng từ từ bớt sưng.
Tầm khoảng hơn 10 giờ, Lương Nặc cảm thấy đói, cô muốn đi ra ngoài gọi đồ ăn.
Câu lạc bộ Giang Nam với tính chất là một nơi ăn chơi, ban ngày khá yên tĩnh, cô đưa mắt nhìn bốn phía muốn tìm
nơi nào có cửa hàng ăn, một người mặc bộ vest đen tiến lại gần cô. Hỏi:
“Cô gái, sao cô lại một mình ở đây? Có thể nhân viên không?”
Lương Nặc cúi đầu tự nhìn quần áo trên người, có chút màu mè, cho nên bị người khác hiểu nhầm cô lại gái.
“Không...không có.” Lương Nặc thật thà trả lời.
“Thế cô ở đây làm cái gì?” người đàn ông lại nheo mày chất vấn: “Bên tôi ban ngày rất ít làm việc, cô tới để xin việc à?”