Màn đêm dần buông xuống.
Sau khi tan làm, tâm trạng Bắc Minh Dục
không được tốt cho lắn, anh kéo Lý Tranh Diễn tới câu lạc bộ Gian Nam
uống rượu, đa số là anh uống còn Lý Tranh Diễn thì ngồi cạnh khuyên:
“Thôi đủ rồi đấy! Cậu uống say ra đấy là không ai đưa cậu về đâu!”
“Tài xế đang đợi ở bên ngoài kia!” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói.
“Đúng rồi, hình như cậu đổi tài xế trước đây rồi à?”
“Chú Trương nhiều tuổi rồi, nên về nghỉ
ngơi rồi!” ánh mắt Bắc Minh Dục lóe qua sự tức giận và căm giận, lại mở
một chai rượu mới ra, từng cốc từng cốc đưa lên miệng, Lý Tranh Diễn
cười: “Có phải thái hậu nhà cậu lại bắt cậu đi xem mặt không?”
“Lần này thì không phải.” Bắc Minh Dục
lắc đầu: “Cô tôi nói có một người cháu họ hàng xa gần đây có người thân
mất nên đến nhờ cậy bà ấy!”
“Phụt!”
Lý Tranh Diễn không nhịn được liền phụt
cả rượu trong mồm ra: “Ha ha....đúng là nhà có một người già như là có
báu vật ấy nhỉ, sao đầu bà ấy lại nghĩ ra những thủ đoạn như vậy chứ?”
Bắc Minh Dục nhìn anh ta vẻ đáng ghét: “Vậy có cần để hai vật báu nhà cậu cũng giở thủ đoạn với cậu không?”
“Ôi thôi không cần.” Lý Tranh Diễn kiên
quyết: “Kể cả bọn họ biết thì làm sao chứ? Tôi mà đã quyết định làm gì
thì không ai có thể thay đổi được.”
“Thôi bỏ đi, uống rượu.”
Bắc Minh Dục nheo mày, không muốn nhắc
đến chủ đề đau đầu này nữa, hai người cứ chai một chạm nhau uống, tới
đêm muộn, Bắc Minh Dục say bí tỉ không còn biết gì nữa, Lý Tranh Diễn
thì khá khẩm hơn một chút, anh ta đột nhiên nhận một cuộc điện thoại,
sắc mặt bỗng nghiêm khắc, anh ta lắc lắc đầu như tỉnh cả rượu.
Lý Tranh Diễn dùng chân đá vào chân Bắc
Minh Dục: “Này, tôi có một khách hàng quan trọng vừa mới tới, tôi phải
ra sân bay đón người, cậu tự uống rồi lát nữa về nhà đi nhé, tôi đi
trước đây.”
“Biến đi!” Bắc Minh Dục nói không vui vẻ gì.
Sau khi Lý Tranh Diễn rời khỏi câu lạc
bộ, Bắc Minh Dục vẫn uống thêm được hai chai nữa, chỉ tới khi bụng sôi
lên ùng ục khó chịu, anh mới ngả người nằm ra ghế sô pha, không muốn
động đậy.
Trong giây phút đó, cánh cửa căn phòng bị ai đó đẩy vào.
Bắc Minh Dục nheo mắt, dường như nhìn
thấy hình bóng của Lương Nặc, chỉ nhìn thấy cô từ từ tiến lại gần mình
hơn, rồi bên cạnh tai anh thổi ra hơi ấm, nói những lời mật ngọt, anh
nghe không được rõ ràng cho lắm, miệng chỉ mấp máy nói không tròn lời:
“Nặc Nặc, em về rồi đấy à....”
*
Lương Nặc sau khi xuống khỏi máy bay, cảm nhận đầu tiên của cô là một cơn gió lạnh tạt vào cơ thể bé nhỏ, cô lấy
tay siết chặt lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người, hắt xì hơi một
cái.
Trở về Hải Thành, nhìn thấy những cảnh
tượng vô cùng quen thuộc, cô tự động viên mình, không được sợ lão phu
nhân, không được sợ hãi, phải một lần vì tình cảm của bản thân mà dũng
cảm.
“Tiểu Nặc Nặc?” Một âm thanh quen thuộc
truyền đến tai, Lương Nặc vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy Lý Tranh
Diễn, cô vừa ngạc nhiên vừa xúc động nói: “Lý thiếu gia, sao anh lại ở
đây vậy?”
Lý Tranh DIễn hắt xì một cái vì lạnh,
nói: “Anh tới đón một khách hàng, có điều hình như máy bay bị muộn giờ
ấy, cũng không biết khi nào mới đón được.”
“Ồ Ồ!” Lương Nặc gật gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy anh có biết thiếu gia đang ở đâu không?”
“Em giấu cậu ấy quay về hả?” Lý Tranh
Diễn cười cười chỉ tay vào cô như đã bắt đúng thóp, điệu mắt hồ li nói:
“Chẳng trách, tối nay hắn lôi bằng được anh tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam uống rượu, lại còn nói cái gì mà tâm trạng không tốt, nếu sớm biết
em về thế này thì còn uống gì nữa!”
Hai tai Lương Nặc nóng đỏ lên, gật gật đầu hơi ngượng.
“Tôi muốn dành cho anh ấy một sự bất ngờ!”
“Em đã gọi xe chưa?” Lý Tranh Diễn ngó
trước ngó sau, nheo mày cùng đôi mắt tinh anh đi tìm gì đó rồi nói: “Dù
sao thì khách hàng của anh cũng không biết khi nào mới tới, anh đưa em
đi gặp cậu ấy trước hãy.”
“Thật hả?” Lương Nặc cảm thấy biết ơn anh ta vô cùng: “Cảm ơn Lý thiếu gia! Tôi đang nghĩ xem về bằng cách nào!”
Trong đêm tối, đường phố của Hải Thành rất ít xe cộ.
Lý Tranh Diễn lái xe một mạch như bay về
câu lạc bộ Giang Nam, nhưng vào tới phòng thì không nhìn thấy Bắc Minh
Dục đâu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, hơi béo một chút
nhưng vẫn có thân hình vừa mắt, đặc biệt là da hầu như không có nếp
nhăn.
Ông ta mặc một bộ đồ màu nâu, mái tóc được chải vuốt rất tỉ mỉ, không hề có một sợ ngoài nếp.
“Diệp Thành Minh?” Lý Tranh Diễn có chút hồ nghi nhìn ông ta, hỏi: “Bắc thiếu gia đâu?”
“Hóa ra là Lý thiếu gia, chào thiếu gia.” Diệp Thành Minh khi nhìn thấy Lý Tranh Diễn, ông ta liền nở nụ cười,
cung kính nói: “Thiếu gia uống say rồi, đúng lúc đó tôi cũng ở đây nên
đã bảo lái xe đưa thiếu gia về rồi ạ.”
“Về đâu rồi?” Lương Nặc vội vàng hỏi.
Diệp Thành Minh lúc mày mới chú ý tới Lương Nặc, nhìn lướt qua cô rồi tò mò hỏi: “Vị này là...?”
“Anh không biết cô ấy!” Lý Tranh DIễn khẽ cười như lấy lệ: “Đây là vợ trước của ông chủ anh, Lương Nặc.”
“Hóa ra là thiếu phu nhân!” Diệp Thành
Minh cười, cúi đầu chào, Lương Nặc cũng vội vàng đáp lễ, gật đầu: “Anh
Diệp khách sáo rồi, tôi không còn là thiếu phu nhân nữa rồi, anh không
cần phải thế này!”
“Đâu có đâu có, một ngày là thiếu phu nhân thì cả đời là thiếu phu nhân!” Diệp Thành Minh sợ hãi nói.
Lương Nặc đứng ở đó vụng về, nhất thời
không biết nên nói gì , Lý Tranh DIễn hiểu ý cô hỏi giúp: “Thiếu gia về
biệt thự rồi hay là về ngự cảnh viên? Tôi có chút việc tìm cậu ấy!”
“Ngự cảnh viên ạ!” Diệp Thành Minh đáp.
Lý Tranh DIễn không nói thêm gì mà lập
tức đưa Lương Nặc ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam, đang định đưa cô tới ngự cảnh viên thì chuông điện thoại anh ta reo lên, tuy Lương Nặc không
nghe rõ lắm nội dung nhưng cô lờ mờ có thể nghe được hai từ khách hàng.
Chắc là máy bay bị muộn giờ ban nãy giờ đã tới rồi!
“Tiểu Nặc Nặc, thật tình ngại quá, khách hàng anh sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, anh phải ra sân bay đây!”
“Lý thiếu gia, anh mau đi giải quyết công việc đi, anh có thể đưa tôi tới đây là tôi đã rất cảm ơn rồi, lần sau
có cơ hội tôi mời anh ăn cơm nhé!”
Lương Nặc cười cười vẫy tay chào anh ta,
sau đó đi tới đường cạnh đó đợi một lát, cuối cùng cũng bắt được một
chiếc xe, cô yêu cầu chạy thẳng tới ngự cảnh viên, ngự cảnh viên lúc này vô cùng yên tĩnh, như kiểu không hề có người ở vậy.
Lương Nặc kéo vali hành lí đi vào thang máy, lên lầu, nhập mật khẩu, cắm chía khóa vào mở cửa, cô vui mừng vì đã về tới phòng.
Trên môi còn khẽ nở nụ cười khi nghĩ về Bắc Minh Dục.
Không biết lát nữa Bắc Minh Dục khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Cạch cạch.
Cánh cửa bị cô mở ra, khi cô nhìn thấy
một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ của cô bước ra từ phòng tắm, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, đôi môi run lên.
“Cạch.” Tiếng chiếc hành lí rơi xuống nền nhà.
Thật không đúng lúc, chiếc hành lý hỏng
khóa, bung ra, đồ trong va li tung ra – đó là những thứ nội y gợi cảm cô đã mua để dành bất ngờ cho anh, nhưng giờ nó đang rơi ra sàn nhà.
Lương Nặc cứ cảm thấy người phụ nữ này
sao trông có nét giống cô vậy, cô hồ nghi không hiểu: “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?”
“Nhà cô? Cô là....Lương Nặc?” người phụ
nữ nheo nheo mày, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, nói giọng băn khoăn
khó hiểu: “Tôi tưởng cô ra nước ngoài rồi? Tạm thời sẽ không trở về?”
Lương Nặc hướng ánh mắt đi xa hơn, nhìn vào phía sau lưng cô ta – đó là phòng ngủ - không hề được khóa.
“Rốt cuộc cô là ai?”
Người phụ nữ dường như muốn che giấu điều gì đó, cố tình lùi về phía sau hai bước muốn đóng cửa phòng ngủ lại,
nhưng Lương Nặc cảm nhận được điều chẳng lành, cô nhanh chân tiến lên,
vượt qua người phụ nữ, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ ra.
Rầm.
Căn phòng ngủ với thứ ánh sáng lờ mờ màu
vàng đem lại cảm giác ấm áp, nhưng lại có một thứ mùi khiến người khác
rất khó chịu, không phải mùi vị của sự hoan lạc sung sướng đã được kết
thúc nhưng thực sự làm người khác buồn nôn.
Trên chiếc giường đặt ở trung tâm của căn phòng, Bắc Minh Dục nằm trên đó với nửa cơ thể để trần, để lộ phần eo
vào ngực, bên dưới sàn nhà mới thật làm Lương Nặc đau lòng – quần áo nam nữa vứt mỗi chỗ một chiếc.