1001 Đêm Tân Hôn

Chương 50: Chương 50: Anh Ấy Là Chồng Tôi




Sáng ngày hôm sau, Ngô Mộng Dao liền xin chuyển phòng ký túc, phòng vốn dĩ có bốn người nhưng nay chỉ có ba, chiếc giường của cô ta nhanh chóng bị Liễu Tiêu Hàn và Kỷ Sênh để kín đồ.

Để xóa tan đi không khí ảm đảm do Ngô Mộng Dao gây ra, ba người bọn họ quyết định buổi chiều cùng nhau đi ra ngoài mua sắm.

Đi mấy vòng tại trung tâm mua sắm trong thành phố, ba người đều mệt lử người, liền dừng lại nghỉ ở một quán cà phê của trung tâm mua sắm trên tầng hai, Kỷ Sênh lấy tay bóp hai vai vì xách đồ nhiều quá: “Đúng ra chúng ta nên để lại địa chỉ để họ chuyển đồ qua giúp, chứ xách như thế này cánh tay tớ sắp nhũn hết cả ra rồi....”

“Phải có thẻ khách hàng VIP mới có thể làm như thế được, chứ cậu mua chỗ đồ này đã ăn thua gì....” Liễu Tiêu Hàn quay ra nhìn Kỷ Sênh: “Thế mà còn nói từng luyện taekwondo, đúng là không thấy mất mặt!”

Lương Nặc mua đồ ít nhất nhưng cũng vẫn có tới ba bốn túi, đặt vào một bên, cô gọi ba cốc cà phê, đem hai cốc đặt trước mặt hai người bạn: “Uống cà phê đi, chúng ta nghỉ một lát rồi về.”

ở phía không xa truyền đến tai ba người một tiếng nói vô cùng quen thuộc.

“Lương Nặc!”

Lương Nặc quay đầu ra nhìn, không phải ai khác mà chính là Ngô Mộng Dao, cô ta mặc một chiếc váy liền thân mùa thu loại mới nhất màu tím than làm cô ta trông có vẻ già hơn tuổi, nhưng lại rất đắc ý, nhìn Lương Nặc vẫy tay tỏ ý muốn khoe chiếc váy, thái độ như kiểu những xung đột ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Đi bên cạnh cô ta còn có Lương Vân, trên tay hai người đều xách túi lớn túi bé, vừa nhìn là biết hai người họ chắc cũng đã lượn ở đây rất lâu.

“Có ngại không nếu tớ và chị Lương Vân cùng ngồi với các cậu?” Không ai đáp lại cô ta, hai người tự đặt mông xuống ngồi đối diện Lương Nặc, gọi hai ly capuchino rồi đặt đồ xuống bên cạnh, quay ra nhìn Lương Vân rồi lại nhìn Lương Nặc với nét mặt kiêu ngạo: “Nếu không phải chị Lương Vân nói với tớ thì tớ cũng không biết cậu đã kết hôn rồi đâu, mà còn....đi lấy chồng trong thời gian vẫn còn yêu Châu Thụy.”

Kỷ Sênh cũng mệt rồi, chẳng thèm nói cùng cô ta mà chỉ quay ra lườm khi nghe những lời đó.

Hai đứa cặn bã đó kết hợp với nhau thì sức chiến đấu cũng chẳng phải dạng vừa nữa.

Lương Nặc cầm cốc cà phê lên, nhâm nhi từng ngụm nhỏ, không có ý định nói cùng họ.

Ngô Mộng Dao sau khi làm loạn ở ký túc xong thì đăng ký ở phòng ký túc ngay cạnh với Lương Vân, Lương Vân cũng coi cô ta là người của mình rồi, liền đem hết chuyện của Châu Thụy, Lương Nặc và bản thân mình cũng như mối quan hệ của ba người kể cho Ngô Mộng Dao nghe, Ngô Mộng Dao vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm.

“Chị Lương Vân, nghe nói Lương Nặc được gả vào gia đình giàu có bậc nhất thành phố Hải Thành là Bắc Minh gia? Chị đã gặp em rể mình lần nào chưa?”

“Ấy ấy, tôi làm sao dám gọi Bắc Minh Dục là em rể chứ? Tuổi người ta còn hơn cả tuổi bố tôi đấy!”

“Cái gì? Già vậy rồi cơ á?” Ngô Mộng Dao giả bộ ngạc nhiên, lại nói: “Có điều, người ta có tiền mà, Lương Nặc gả cho nhà đó cũng là thiếu phu nhân còn gì, chứ không như chúng ta, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà kiếm tiền.”

Lương Nặc ngay lúc đó chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt hai con người đáng ghét đó.Trên người cô ta có cái gì là không phải của bạn trai cô ta? Lại còn nói dựa vào sự nỗ lực của bản thân!

“Nghe đồn Bắc Minh Dục thân thể suy nhược, lại bị suy thận, cũng chả sống được mấy năm nữa, qua vài năm nữa thôi, em gái tôi thứa kế tài sản của nhà Bắc Minh, tới lúc đó Lương gia chúng tôi lại chả phải nương nhờ vào em gái tôi ấy chứ?”

Lương Vân cười đắc ý nhưng trong đó ẩn chứa cả sự khinh bỉ.

“Các người nói đủ chưa? Các người nhìn thấy chồng tôi chưa? Nếu chưa nhìn thấy thì đừng có mà ngồi đây phí lời, anh ấy giàu có nhưng nhẹ nhàng, biết quan tâm người khác, những lời đồn đại bên ngoài đều là giả mà thôi!” Cô nói với giọng tự hào chắc chắn.

Mặc dù Bắc Minh Dục có rất nhiều nhược điểm nhưng dù gì anh ta cũng là chồng của Lương Nặc, cô không cho phép bọn họ nói những lời phỉ báng về anh.

Liễu Tiêu Hàn giật mình nhìn Lương Nặc, không ngờ chồng Lương Nặc lại đúng là Bắc Minh Dục? Cái con người già nua chỉ còn ba năm sinh mệnh ấy. Chẳng trách Lương Nặc nói chồng cô... rất thần bí, rồi là hai nhà là liên hôn.

“Chồng Lương Nặc như thế nào thì có liên quan gì tới các người? Các người không ăn được định đạp đổ đấy hả? Chồng người ta tốt gấp trăm ngàn lần cái tên cặn bã Châu Thụy, cho nên hai người câm mồm vào cho tôi....” Kỷ Sênh nói.

Nghe nhắc tới Châu Thụy, Lương Vân đơ người ra, xong rồi lại cười, nói chọc tức: “Tức giận thế làm gì cơ chứ? Sự thực thì vẫn là sự thực, có cố che giấu thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Đúng vậy! Mọi người ai cũng nói thế, lẽ nào mọi người đều nói sai?” Ngô Mộng Dao tiếp lời Lương Vân: “Nếu sự thực chồng cậu vừa giàu có vừa chu đáo nhẹ nhàng, chị Lương Vân sắp kết hôn rồi, có bản lĩnh thì đưa anh ta tới tham gia hôn lễ, để mọi người xem xem rốt cuộc anh ta là người thế nào!”

“Cô...” Mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên, Bắc Minh Dục làm sao có thể đi tham gia hôn lễ của cô ta chứ?

Như nói đúng ý Lương Vân, mắt Lương Vân liền sáng lên: “Đúng vậy, Nặc Nặc, nói gì đi chăng nữa em và anh ta cũng kết hôn một thời gian rồi, mẹ còn chưa được gặp người con rể này ấy, thế nên hôm đó em nên để anh ta xuất hiện gặp mọi người.”

“Không !” Lương Nặc nắm chặt hai tay, lắc đầu lia lịa, từ chối thẳng thừng: “ Anh ấy sẽ chẳng có thời gian mà tham gia một hôn lễ quá bình thường như thế!”

“Đúng vậy, cô ở tầng lớp nào mà đòi người đứng đầu gia tộc Bắc Minh sẽ tham gia hôn lễ của cô? ” Liễu Tiêu Hàn nói.

“Mỗi phút của người ta có thể ký được bản hợp đồng hàng tỉ, làm gì có thừa thời gian mà tham gia hôn lễ của một kẻ tầm thường? ” Kỷ Sênh nói với giọng khinh bỉ.

Lương Vân nhếch mép cười gượng, hùng hổ nhằm vào Lương Nặc nói: “Anh ta rõ ràng là vừa già vừa xấu, lại còn dám nói coi thường hôn lễ của tôi?! Có bản lĩnh thì chúng ta cược, chỉ cần chồng cô không già không xấu, tới lúc đó tôi có thể thuyết phục chú Hai để cô đại diện công ty Bảo Ngọc của tập đoàn Bác Thụy tham gia cuộc thi thiết kế, như vậy chúng ta sẽ đấu một phen sống mái trong trận chung kết.”

Cuộc thi lần này được cấu thành bởi hai bộ phận, một bộ phận là do nhà trường đề cử, một bộ phận khác là do các công ty về trang sức đề cử, Lương Nặc đã mất đi tư cách tham gia cuộc thi ở trường, cô chỉ còn có cơ hội duy nhất là được đề cử do công ty Bảo Ngọc.

Nhưng theo thông lệ, với tuổi đời còn trẻ như cô, công ty Bảo Ngọc sẽ không mạo hiểm để cô đại diện công ty đi tham gia cuộc thi, thế nên công ty con của tập đoàn Bác Thụy là Bảo Ngọc mặc dù có tư cách tiến cử người tham gia nhưng Lương Bác Sinh vẫn luôn lẩn tránh cô, cố tình không cho cô cơ hội có được tư cách tham gia cuộc thi.

Không thể phủ nhận, điều kiện mà Lương Vân đưa ra rất có sức hút đối với cô.

“Tôi đồng ý” Lương Nặc phân tích qua tình hình liền gật đầu đồng ý, cô còn nói thêm: “Có điều tôi muốn chị phải ký hợp đồng! Nội dung chủ yếu là nếu chồng tôi không già không xấu thì chị bắt buộc phải thuyết phục được chú Hai để tôi tham gia cuộc thi, bằng không, coi như chị vi phạm hợp đồng, lúc đó chị phải chủ động nhường tư cách tham gia cuộc thi cho tôi!”

Lương Vân cười nhạo báng: “Đúng là có khẩu khí. Cô tưởng như thế này thì có thể dọa để tôi lùi bước à?”

Lương Vân có thể đạt được tư cách tham gia cuộc thi là dựa vào công lao to lớn của Ngô Mộng Dao chứ không phải thực lực của cô ta, Ngô Mộng Dao nghe thấy Lương Vân muốn đánh cược với Lương Nặc liền chau mày, kéo kéo tay áo Lương Vân, ghé vào tai cô ta nói: “Chị Lương Vân, Lương Nặc nói chắc như đinh đóng cột vậy, hay là.... chúng ta không cược nữa?”

Ban nãy, Ngô Mộng Dao vẫy tay gọi Lương Nặc với mục đích chính là khoe bộ váy hàng hiệu mới của cô ta chứ căn bản không ngờ tới tình huống Lương Vân và Lương Nặc đánh cược với nhau.

“Tình trạng Bắc Minh Dục thế nào cả cái thành phố Hải Thành này đều biết, lẽ nào tôi còn phải sợ cô ta?” Lương Vân hạ thấp giọng nói nhỏ với Ngô Mộng Dao với thái độ rất tự tin, nhưng khóe mắt đột nhiên nháy nháy như báo hiệu điều không hay sẽ xảy ra.

“Nhưng....”

“Ồ, các cô gái xinh đẹp đang bàn luận tới Bắc Minh Dục của gia tộc Bắc Minh à?” giọng nói đùa cách chỗ mấy người ngồi không xa truyền đến.

Mấy người đơ người quay đầu ra nhìn.

Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, mắt Lương Nặc đột nhiên sáng bừng lên, Lý Tranh Diễn cũng được coi là nhân vật trai bao nổi tiếng ở câu lạc bộ Giang Nam, nói không chừng anh ta đã từng gặp Bắc Minh Dục, chỉ cần anh ta có thể chứng minh chồng cô không già không xấu như vậy là có thể xóa bỏ những lời đồn không hay về Bắc Minh Dục.

“Anh Lý” Lương Nặc vội vàng đứng lên, cười tươi nói: “Công việc của anh gần đây thế nào? Có hay gặp chồng tôi là Bắc Minh Dục không?”

Nhìn lướt qua Lương Nặc, ánh mắt Lý Tranh Diễn chủ yếu nhằm vào người đang ngồi cạnh cô - Kỷ Sênh nhưng rất nhanh liền trở lại trạng thái bình thường. Kỷ Sênh thì có chút sợ hãi, muốn rời khỏi đó, Liễu Tiêu Hàn liếc nhìn thái độ lạ lùng của Kỷ Sênh, không hiểu sao bỗng nhiên cô lại như vậy.

“Chồng cô chính là Bắc Minh Dục?”

“Đúng vậy.” Lương Nặc cười rồi gật đầu lia lịa: “Anh nhanh nói với mọi người, chồng tôi không tới nỗi xấu xí già nua như những lời đồn đại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.