“Em có chắc muốn anh nói với mọi người sự thực về Bắc Minh Dục?”
“Vâng vâng!”
“Được.” Lý Tranh Diễn khẽ cười khó hiểu. Nói: “Đó là một người đàn ông bình thường, chắc tầm đó cũng phải cao 1m 50.”
“Lẽ nào anh ta chưa chắc cao được 1m 50?!” Lương Vân nhìn thẳng vào Lý Tranh Diễn với ánh mắt tò mò và một sự mong đợi anh ta tiếp tục nói.
“Ồ...” Lý Tranh Diễn cười hí hí, nheo mày: “Cái này không phải tôi nói nhé!”
Lương Vân trong lòng mừng thầm, liếc qua nhìn Lương Nặc rồi lại quay về phía anh ta cười: “Thế diện mạo thế nào?”
“Diện mạo....ầy, đây đúng là làm người khác buồn thay, mặt ông ta à, đúng là có thể dọa người khác được! Gây sốc tới mức nào nhỉ? Nói thế này cho dễ, nhìn như đang có con rết bò trên mặt....nhìn như bị chuột gặm nhấm ấy, nói thật khuôn mặt ấy chả dám gặp người khác đâu, hơn nữa tới cái độ tuổi ấy rồi, đi hai bước chắc là ngã mất, yếu tới mức chả biết so sánh với ai nữa....”
“Ồ!” Ngô Mộng Dao đang tưởng tượng ra cái diện mạo người đàn ông mà anh ta miêu tả, vừa tỏ ra sợ hãi vừa tỏ ra thương hại.
Lương Nặc tức tới mức mắt đỏ ngầu cả lên: “Anh nói láo! Anh ấy không phải như vậy!”
“Hả? Không như anh nói thì như thế nào? Tiểu Nặc Nặc, tuy anh với em cũng gọi là anh em quen biết, nhưng anh cũng không thể biết một đằng nói một nẻo, em nói đúng không?”
Lương Vân cười tươi như hoa: “Anh à, anh miểu tả đúng là chuẩn xác, không giống với một số người chỉ biết nói khoác!” Nói xong cô ta quay ra nhìn Lương Nặc: “Không phải là muốn ký hợp đồng à? Làm bây giờ luôn đi!”
Lương Nặc cắn chặt môi nhìn Lý Tranh Diễn: “Anh đúng là đồ lừa đảo! Chắc chắn anh chưa gặp chồng tôi bao giờ....”
“Cô không dám ký hay sợ mình sẽ thua thảm hại?” Lương Vân đang kích Lương Nặc, để cô ký hợp đồng, Lương Nặc nắm chặt hai tay vào nhau, quyết định cầm túi xách lên, rút giấy bút ra, nhanh chóng và dứt khoát ngồi xuống soạn hợp đồng, trong nháy mắt đã xong, đưa bản hợp đồng cho Lương Vân: “Ký thì ký! Tới lúc đó chị nhất định sẽ hối hận!”
“Ha ha! Thế thì đợi xem ai mới là người có thể cười tới phút cuối cùng!”
Hợp đồng được ký xong, ánh mắt Lý Tranh Diễn thỉnh thoảng lại quay ra quan sát Kỷ Sênh, sau đó anh ta đi trước, Lương Vân và Ngô Mộng Dao cũng đứng dậy đi ngay sau đó, Liễu Tiêu Hàn lên tiếng: “Kỷ Sênh, cậu ốm à hay sao đấy? Vừa nãy nhìn cậu khác thế?”
“Khác....khác thế nào?”
“Thì vừa nãy, lúc người đàn ông đó nói về Bắc Minh Dục, nét mặt cậu sao vậy? Cứ như chuột nhìn thấy mèo ấy!”
“Linh tinh!” Kỷ Sênh nhanh chóng dẹp đi, nói: “Anh ta nói toàn những lời khó nghe, tớ thấy bực mình và buồn một chút thôi!”
Lương Nặc nghiêm mặt nhìn hai cô bạn thân, nói: “Không cho phép hai cậu nghĩ về chồng tớ như thế! Anh ấy thực sự không xấu một chút nào, hơn nữa còn rất đẹp trai, rất có khí chất!”
Liễu Tiêu Hàn quay ra nhìn cô vừa giận vừa thương: “Được rồi, trước mặt bọn tớ mà còn phải sống chết lừa dối bản thân thế à?”
“Tớ nói đều là sự thật!”
Liễu Tiêu Hàn không tin, gật gật đầu: “Ừm! Cậu nói đều là sự thật, có điều cậu cứ yên tâm, tới lúc đó chỉ cần cậu dỗ dành chồng cậu đừng để anh ta xuất hiện trong lễ cưới Lương Vân là được, tớ sẽ chịu trách nhiệm lên mạng tìm thuê cho cậu một anh chàng đẹp trai giả làm chồng cậu, rồi cậu đem cậu ta đi cùng là được, cũng may là Lương Vân chưa gặp chồng cậu bao giờ.”
Đôi mắt Lương Nặc như sắp phun ra lửa: “Chồng tớ thật sự không xấu cũng không già....”
*
Thấm thoắt, càng ngày càng gần đến đêm trăng tròn và đám cưới của Châu Thụy - Lương Vân, trong lòng Lương Nặc có chút bất an, nhưng cũng không muốn để Lương Vân đạt được mục đích của cô ta. Nếu trong buổi hôn lễ hôm đó Bắc Minh Dục không xuất hiện cô ta nhất định sẽ đứng trước mặt rất đông người mà nói Bắc Minh Dục vừa già vừa xấu.
Nhưng để Bắc Minh Dục xuất hiện?
Có khả năng đó không?
Trong lòng bồn chồn thấp thỏm không yên, cuối cùng thì đêm trăng tròn cũng đến , nhưng đêm rằm tháng này mưa to gió lớn, lại còn thêm cả sấm chớp ầm ầm.
Bắc Minh phu nhân sớm đã bảo vú Hà chuẩn bị cho cô canh thuốc điều tiết hỗ trợ việc mang thai, cô uống xong chưa tới nửa tiếng thì cửa phòng bị người từ phía ngoài đẩy vào. Thân hình cao lớn của Bắc Minh Dục bệ vệ đứng trước cửa, Lương Nặc lấy chăn chùm kín đầu, chỉ để hở hai con mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
“Thiếu... thiếu gia?”
“Ừm.”
Bắc Minh Dục lạnh nhạt ừm một tiếng, cởi chiếc áo vest ra vứt lên ghế sô pha, từng bước từng bước tiến gần lại giường, Lương Nặc theo bản năng thu người về phía góc giường, nhưng nghĩ tới yêu cầu của Lương Vân, cô lại lấy hết dũng khí, ép bản thân mình tiến về phía trước từng chút một.
“Hôm nay...hôm nay là ngày rằm rồi?” cô nói xong liếm liếm đôi môi khô nẻ của mình.
“Thế nên tôi mới về để sủng ái cô đây!”
“....” Trong màn đêm tối Lương Nặc không nhìn thấy một nét biểu cảm gì trên khuôn mặt Bắc Minh Dục, nhưng cô có thể tưởng tượng lúc này trên môi anh ta nhất định đang nở một nụ cười độc ác. Cô chằm chằm nhìn anh ta theo hướng phát ra tiếng động, nói: “Tôi chẳng mong chờ gì sự sủng ái của anh!”
Mỗi lần anh ta đều hành động rất dã man, thô tục, lỗ mãng, kể cả xong rồi đi chăng nữa vài ngày sau vẫn để lại cho cô cảm giác khó chịu, đau đớn.
Trong trí nhớ của cô, anh ta chỉ có một lần duy nhất nhẹ nhàng, đó là cái lần cô say rượu, nhưng không biết về sau điều gì đã chọc tức anh ta mà kết quả vẫn là cái kiểu hành sự lỗ mãng ấy, cho nên nói đến sủng ái, trong tiềm thức của cô luôn là thái độ chống lại, kháng cự.
Nhưng cũng đúng lúc này cô hiểu rằng, kháng cự không có nghĩa cô sẽ thành công, cô không có cách nào để thoát khỏi anh ta.Bắc Minh Dục sau khi cởi chiếc áo vest liền cởi từng chiếc cúc áo sơ mi với dáng điệu hết sức tao nhã, từ từ bình tĩnh, để lộ ra là làn da nâu khỏe mạnh và cơ bắp tràn đầy sinh lực.
“Trước khi...trước khi tiến hành, tôi...tôi có một việc muốn thương lượng cùng anh!”
“Việc gì?”
Bắc Minh Dục đã lột bỏ chiếc áo sơ mi ra khỏi người, tiếp đến anh ta bắt đầu cởi chiếc quần dài,một thứ âm thanh rõ ràng phát ra khi anh ta tháo chiếc thắt lưng da cùng đầu thắt lưng là kim loại .Lương Nặc cắn cắn môi: “Anh...anh cũng biết tôi có một người chị gái đúng không?”
Bắc Minh DỤc nheo mày, hết kiên nhẫn với những lời lắp bắp rồi chủ đề không đâu vào đâu của Lương Nặc: “Nếu cô cảm thấy có thể nói những chuyện vớ vẩn như thế này cả đêm thì tôi cũng rất sẵn lòng vừa tiến hành vừa nói cùng cô.”
Lương Nặc sợ anh ta cắt đứt câu chuyện, mặt đỏ lên, vội vàng đi vào vấn đề chính: “Nửa tháng nữa chị gái tôi kết hôn, chồng chị ấy...tôi cũng quen biết từ trước, lại nói mẹ tôi nuôi dưỡng tôi từng ấy năm....cho nên muốn mời hai chúng ta đến tham gia hôn lễ...anh....anh có thời gian không?”
Bắc Minh Dục bỗng dừng bước im lặng, Lương Nặc sợ anh ta sẽ từ chối, nhanh chóng giải thích: “Không cần anh ở đó quá lâu, chỉ cần anh xuất hiện tầm 10 phút thôi....mà không....5 phút, 5 phút cũng tốt lắm rồi, chỉ cần anh xuất hiện để chị tôi biết anh là chồng tôi rồi anh có thể đi.”
“Cô coi tôi là con khỉ diễn xiếc đấy à?” Bắc Minh Dục mặt nhăn lại, nheo mày: “Xuất hiện mấy phút rồi có thể đi, nói thế có phải là cô sẽ còn trả cho tôi một khoản tiền gọi là phí lộ mặt không?”
Lương Nặc lắc đầu: “Không phải vậy, tôi chỉ sợ làm mất thời gian sẽ nhỡ việc của anh, hơn nữa ....anh cũng đâu có thích xuất hiện trước mặt người khác?” nói tới đây cô mới nhớ không hiểu bản thân mình làm vợ kiểu gì, kết hôn cũng hơn một tháng rồi, hai người cũng chung chăn chung giường tới mấy lần mà tới diện mạo anh ta thế nào cô cũng không biết.
“Cô đã biết là tốn thời gian sẽ nhỡ việc thế sao còn đề xuất? ”
“Vì...vì tôi cũng muốn giới thiệu anh với mọi người thôi.....” Lương Nặc thở dài, ý nói đó là việc nên làm.
Bắc Minh Dục nhanh chóng cởi chiếc quần dài vứt vào một bên, đá chiếc dép đi trong nhà ra khỏi chân, trèo lên giường ôm cô vào lòng: “Thật sự muốn tôi đi cùng cô?”
“Ừm, muốn!”
“Còn xem thái độ cô thế nào đã!” Bắc Minh Dục kiêu ngạo hôn lên môi cô.
Mắt Lương Nặc sáng bừng lên, thấy có chút hi vọng: “Nói thế có nghĩa là anh đồng ý?”
“Đêm nay cô làm tôi vui vẻ thì tôi có thể xem xét đề nghị của cô!”
Lương Nặc đờ người ra suy nghĩ, làm thế nào cho anh ta vui bây giờ!! Sau cùng cô quyết định chủ động lấy hai tay ôm chặt eo anh ta, cơ thể tiến lên phía trước, hòa chung nhịp tim và hơi thở, lan truyền hơi ấm cơ thể sang nhau.
Căn phòng cũng như được hai người truyền ra hơi ấm