Sau khi Lý đạo trưởng và Diệp Thành Minh hợp lại với nhau,
thư ký Tôn thì càng ngày càng bận hơn, liên tục phải chạy đôn chạy đáo tới Bác
Thụy và nhiều nơi khác, Lương Nặc thì không có ý kiến gì khi anh ta làm như vậy
nhưng chỉ cảm thấy như thế thì vất vả cho anh ta quá.
Nhưng có một hôm vào buổi tối, Lương Nặc nhìn thấy trên cổ
thư ký Tôn có nhiều vết môi đỏ, khắp người lại toát ra mùi nước hoa.
Cô thấy hơi bồn chồn khó hiểu.
“Thư ký Tôn, gần đây anh đang bận những gì thế?”
“Không có gì, chỉ là chút công việc.”
Lương Nặc nghe nói vậy cũng không nói gì nhưng trong lòng thấy
có chút lo lắng, kẻ hại Bắc Minh Dục có thể mua chuộc được Diệp Thành Minh, Lý
đạo trưởng, còn có thể can thiệp vào tất cả các điểm mấu chốt của cục cảnh sát.
Cô lo, ngộ nhỡ thư ký Tôn cũng đã phản bội cô thì sao?
Buổi tối, thư ký Tôn vẫn như hàng ngày, giải quyết xong công
việc của Bác Thụy liền ra ngoài, Lương Nặc cố ý thay một chiếc áo khoác mới
mua, nhìn có vẻ già đi rất nhiều, đồng thời trang điểm làm cho bản thân xấu xí
hơn, đội một chiếc mũ rộng vành sau đó đi theo.
Thư ký Tôn sau khi đi ra khỏi cổng lớn của công ty liền lên
một chiếc xe màu đen đã được cải trang, không thể nhìn ra là xe hãng gì.
Cô bắt một chiếc xe taxi bám theo.
Kỹ thuật lái xe của tài xế taxi rất rốt, theo suốt qua những
con đường của trung tâm thành phố, sau cùng theo tới vùng ngoại ô mà không để mất
dấu vết, còn xe của thư ký Tôn lại đỗ ở ngôi chùa mà cô đã từng đến mấy ngày
trước.
Trước khi thư ký Tôn xuống xe, còn có hai tên vệ sĩ thăm dò
tình hình xung quanh.
Tài xế taxi sợ dây vào chuyện của bọn xã hội đen làm liên lụy
tới bản thân nên đã cho cô xuống ở chỗ cách xe thư ký Tôn đỗ khá xa.
“Cảm ơn chú!”
“Chúc cô may mắn, cô gái!”
Lương Nặc nhìn thư ký Tôn dần dần biến mất, cô hít một hơi
thật sâu lấy dũng khí cho bản thân sau đó bắt đầu lên núi.
Thực ra cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang làm
gì nữa, chỉ là trong tiền thức không muốn từ bỏ.
Trời thì càng lúc càng muộn, đêm càng ngày càng đen như mực.
Lương Nặc rút điện thoại ra bật chế độ đèn pin lên, đi xung
quanh ngôi chùa một vòng, nhưng không hề tìm thấy dấu vết gì của thư ký Tôn,
cho tới khi cô vào bên trong chùa tìm tới phòng dọn dẹp của một bác xin ít nước
uống, đột nhiên ở một nơi không xa dường như cô nghe thấy tiếng nói của thư ký
Tôn.
Vì nghe thấy tiếng nói đó hàng ngày nên cô chắc chắn rằng đó
là giọng nói của thư ký Tôn.
Đi theo tiếng vọng của nơi âm thanh phát ra.
Đó là tiếng nói được phát ra từ một căn phòng đơn trong
chùa.
“Đứng lại!” chỉ còn cách có vài mét nữa thôi, ở trên hành
lang bên cạnh phòng đột nhiên có hai tên vệ sĩ chạy ra ngăn cô lại: “Người
ngoài không được phép vào đây.”
“Đó là bạn của tôi, họ Tôn!”
Vệ sĩ với khuôn mặt lạnh lùng: “Ở đây không có ai họ Tôn cả,
cô mau đi đi!”
Đột nhiên trong giây phút đó, Lương Nặc nhìn thấy một dáng
người chuồn qua cửa sổ của căn phòng đó, hình dáng đó cực kì giống với hình
dáng của một người nào đó trong đầu cô, làm cô càng cuống lên hơn.
“Thiếu gia!” cô xông lên phía hai tên vệ sĩ, không ngừng đẩy
bọn họ ra: “Các người bỏ tôi ra, để tôi đi vào! Thiếu gia, có phải anh không vậy?
em nhìn thấy anh rồi! anh không được chạy.....”
Vệ sĩ nhắc lại: “Tiểu thư, cô tiếp tục thế này chúng tôi sẽ
không khách khí đâu!”
“Bắc Minh Dục! Anh đứng lại cho em!”
Hai tên vệ sĩ mắt chừng chừng nhìn Lương Nặc, dùng lực đẩy mạnh
cô ngã xuống đất!
Lương Nặc rút điện thoại ra, lập tức gọi điện cho thư ký
Tôn, chỉ là đầu dây bên kia còn chưa đổ chuông thì thư ký Tôn đã từ từ đi ra từ
căn phòng đó!
“Dừng tay!” thư ký Tôn lạnh lùng, dứt khoát ra lệnh cho vệ
sĩ, lại hỏi Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, sao cô lại ở đây?”
Lương Nặc nghe thấy vậy, lập tức từ dưới đất đứng lên đẩy
hai tên vệ sĩ ra chạy xông thẳng tới căn phòng.
Căn phòng với phong cách rất cổ điển, trong phòng cũng thoang
thoảng mùi hương cổ xưa.
Cửa sổ của căn phòng được đóng chặt, giống như chưa từng được
mở ra vậy, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, xông thẳng vào trong mở cửa sổ ra nhưng
không biết loại cửa này được thiết kế thế nào để mở, ngược lại còn mắc kẹt ở
đó.
“Thiếu phu nhân, cô đang làm gì đấy?”
“Thư ký Tôn, Anh và thiếu gia việc gì phải lừa tôi chứ! rõ
ràng anh ấy vẫn chưa chết....tôi nhìn thấy anh ấy rồi, anh ấy đã nhảy từ đây ra
ngoài!”
Thư ký Tôn sắc mặt không thay đổi. gỡ tay cô ra, giải thích:
“Thiếu phu nhân, cô hoa mắt rồi, ở đây làm gì có thiếu gia.”
“Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao đêm hôm anh tới đây làm
gì?”
Thư ký Tôn nheo mày, nói: “Thứ nhất, khi tôi tới vẫn chưa phải
lúc đêm hôm; thứ hai, lần trước cô ở đây thiếu chút nữa thì bị người ta bắt
cóc, bây giờ những tên bắt cóc còn chưa tìm thấy, tuy nói rằng kẻ đứng đằng sau
chính là Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á, nhưng tôi luôn cảm thấy tìm được bọn bắt
cóc thì có sức thuyết phục hơn.”
Đây đúng là một cái cớ hoàn mỹ.
Nhưng Lương Nặc vẫn căn bản không hề tin.
“Tôi không tin!”
Toang!
Lập tức, cô lạnh lùng đẩy tung cánh cửa sổ ra.
Vui mừng nhìn ra phía ngoài, cô lại đưa hẳn đầu ra ngoài
nhìn, nụ cười nhếch mép đột nhiên tắt hẳn.
Lương Nặc chỉ tay ra phía cái hồ bên ngoài cửa sổ, như không
tin vào mắt mình nói: “Sao lại như thế này? Rõ ràng ở ngoài hành lang tôi nhìn
thấy có một người nhảy ra ngoài.....”
Thư ký Tôn lại nhẹ nhàng khép cảnh cửa sổ lại, nói: “Bên dưới
là hồ nước, lẽ nào nhảy xuống để tự sát à? đêm tối rồi, chắc chắn là thiếu phu
nhân hoa mắt rồi, còn nữa, đêm hôm cô theo dõi tôi đi tới đây chẳng lẽ không
nên giải thích với tôi điều gì à?”
Lương Nặc lúng túng, nhất thời không biết phải nên giải
thích thế nào.
“Gần đây mọi người ai cũng khá mệt rồi, sau này thiếu phu
nhân đừng làm những việc hoang đường như vậy nữa, tôi sẽ không phản bội lại cô
cũng như sẽ không phản bội Bắc Minh gia đâu!”
Trong đầu Lương Nặc vẫn không ngừng hiện lên những gì vừa chứng
kiến, đó rõ ràng là bóng dáng của Bắc Minh Dục, sao cô có thể nhận nhầm được chứ?
Cảnh tượng đó hiện về rõ hơn, càng lúc càng rõ hơn như đang
diễn ra trước mắt.
Lại từ từ trùng lắp với bóng dáng của một người khác.
Khi cô cùng ngồi với thư ký Tôn trên một chiếc xe để trở về,
cô cố ý nói: “Thư ký Tôn, tôi nghĩ thông rồi, tôi bây giờ quyền chẳng có, lực cũng
không, muốn tìm lại Quai Bảo đúng là không thể nào!”
“Thiếu phu nhân nói vậy là muốn từ bỏ tìm tiểu thiếu gia
sao?”
“Không!” Lương Nặc nắm chặt hai tay thành nắm đấ, tiếp tục
nói: “Tôi thấy tôi nên tìm cho Quai Bảo một người cha dượng – một người không để
ý tới quá khứ của tôi, để anh ấy cùng tôi tìm Quai Bảo!”
Dây thần kinh trên trán thư ký Tôn đột nhiên giật lên đùng
đùng, có một dự cảm không lành đang xuất hiện trong đầu.
“Thiếu phu nhân...muốn đi bước nữa?”
“Dù sao thì thiếu gia cũng chết rồi, tôi thì mới có hai mươi
tuổi, lẽ nào tôi phải làm quả phụ cả phần đời còn lại à?”
Thư ký Tôn càng cảm thấy hơi thở như bị ngăn lại: “Vậy người
mà trong lòng thiếu phu nhân muốn chọn để làm cha dượng của tiểu thiếu gia là
ai?”
“Ha ha!” Lương Nặc cười lạnh lùng: “Còn thiếu một tháng nữa
mới đầu ba tháng để tang thiếu gia, tôi tin tới lúc đó tôi sẽ tìm được một người
đàn ông tâm đầu ý hợp, ví dụ như Đổng Hàn Thanh chẳng hạn.”
Kít....
Thư ký Tôn đột nhiên đạp phanh xe, hai người đều nhoài người
về phía trước.
“Không được, tuyệt đối không thể là Đổng Hàn Thanh!”
“Tại sao?” Lương Nặc từ từ bỏ nắm đấm tay ra, nhoẻn miệng cười,
nhìn anh ta: “Hàn Thanh đối với tôi rất tốt, hơn nữa trước đây anh ấy cũng đã từng
đề nghị kết hôn với tôi mặc dù biết rõ quá khứ của tôi, vậy tại sao tôi lại
không thể gả cho anh ấy?”
Thư ký Tôn nói như dặn ra một câu: “Nếu đối tượng là Đổng
tiên sinh, thiếu gia kể cả có chết cũng sẽ không nhắm mắt được!”
“Sao lại thế chứ? thiếu gia từng nói yêu tôi, sẽ bảo vệ tôi,
bây giờ thiếu gia không còn nữa, chắc chắn sẽ càng hi vọng tôi có thể tìm được
một người yêu tôi giống như anh ấy từng yêu tôi....”
Thư ký Tôn không thể hiểu được ý của Lương Nặc là gì trong
những câu nói kia.
Chỉ có thể lặng lẽ thở dài, rồi khởi động lại xe trong sự bất
lực, lái chiếc xe về Lương gia.