“Nó không phải do người phụ nữ đó sinh ra.” Lý Tranh Diễn liếc
mắt nhìn theo bóng dáng Đặng Diểu Diểu, nói: “Đây là do một người phụ nữ khác
sinh!”
“.........phụ nữ của anh đúng là nhiều thật đấy!”
“Muốn nhìn nó chút không?” ánh mắt Lý Tranh Diễn đầy sự âu yếm
nhìn đứa bé, hạ thấp tay xuống dênh dênh: “Nhìn trông đáng yêu mà ngoan lắm.”
Lương Nặc nhớ tới đứa con của chính mình, hai chân cô bước tới
gần Lý Tranh DIễn như bị ma xui quỷ khiến.
Ánh mắt bỗng chốc chỉ tập trung vào đứa bé anh ta đang bế
trên tay.
Đứa bé vẫn còn rất nhở, hai mắt khẽ chớp chớp, không khóc
cũng không quậy, liếc mắt đầy tò mò với thế giới này, đứa bé ngậm lấy tay Lý
Tranh Diễn, mút mút trong vô thức.
ở tận trong đáy lòng cô đột nhiên như tan chảy ra.
“Đứa bé đáng yêu quá!” tiếng nói Lương Nặc có chút nghẹn
ngào, lập tức đưa tay muốn chạm vào đứa bé: “Cu cậu mấy tháng rồi?”
“Hai tháng!”
“Còn bé quá nhỉ!”
Nếu con trai cô vẫn còn thì chắc tầm khoảng ba tháng rồi, lớn
hơn một chút so với đứa bé này.
Lương Nặc đưa một ngón tay đặt lên đối má mềm mại của đứa
bé, cảm thấy bản thân mình rất thích trẻ con rồi, không vậy thì tại sao khi mà
nhìn thấy con trai của Lý Tranh DIễn lại cực kì muốn lại gần vuốt ve thế?
Lúc này, Kỷ Sênh đã đẩy cửa đi xuống tầng rồi.
“Nặc Nặc!”
“Sao điện thoại cậu gần đây cứ không liên lạc được thế?” sự
chú ý của Lương Nặc bị Kỷ Sênh thu hút, cô liền hỏi cô bạn.
“Không có gì!” Kỷ Sênh liếc nhìn Lý Tranh Diễn, nói: “Vừa mới
về nước chưa thích ứng với thời tiết lắm nên cảm cúm rồi, vì vậy ở nhà nghỉ
ngơi.”
Lương Nặc cũng không nghĩ thêm, gật đầu rồi chỉ tay vào đứa
bé rồi nói: “TIểu Sênh, cháu cậu đáng yêu mà ngoan lắm.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Sênh nhìn thấy Đặng DIểu Diểu và đứa
bé này, cũng có chút tò mò, cô tiến lại gần đứa bé vén khăn ra một chút rồi
nhìn.
Trong lòng tự nghĩ: đứa bé còn không đẹp bằng con gái cô!
Bản thân Đặng Diểu Diểu cơ bản cũng không thể nào bằng bản
thân mình được!
“Thì cũng thế cả, nhìn thấy non nớt mà thôi, trẻ sơ sinh thì
đứa nào mà chẳng đáng yêu ngoan ngoãn.?”
Lương Nặc thấy không vui: “Tớ nhìn qua rất nhiều trẻ sơ sinh
rồi, nhưng đứa bé này là đáng yêu nhất đấy!
“Chẳng qua là cậu chưa nhìn thấy đáng yêu hơn thôi!”
“Chẳng phải!”
“Hai người cãi nhau đủ chưa?” Lý Tranh Diễn lạnh lùng nói,
hơi nhếch mép cười: “Trước mặt tôi mà tranh luận xem con trai tôi có đáng yêu
hay không à? Cái này thì liên quan gì tới hai người chứ?”
Lương Nặc đơ người ra, đúng vậy, là con của nhà người ta cơ
mà, cô lo lắng cái gì chứ!
“Vậy anh có bản lĩnh thì giấu kín nó đi đừng để cho chúng
tôi nhìn thấy!” Kỷ Sênh nói không phục.
Đặng Diểu Diểu lúng túng hắng giọng, sau đó muốn đón bế lấy
đứa bé, nhưng Lý Tranh Diễn lại nghiêng người từ chối, sắc mặt không thay đổi hỏi:
“Rửa tay chưa thế?”
“Em vừa rửa rồi!”
“Đi rửa thêm lần nữa đi!”
Lương Nặc: “.....”
Kỷ Sênh: “........”
Buổi trưa đến, Lương Nặc theo lẽ tự nhiên mà ở lại ăn cơm
trưa.
Đặng Diểu DIểu đúng là một người mẹ tốt không còn gì để nói,
trước khi bế đứa bé đi rửa tay tới ba lần, trước khi đút sữa cho con cũng đi tắm,
đứa bé chỉ cần hơi ọ ẹ một tiếng là liền bế dênh dênh làm mặt cười trêu dỗ đứa
bé.
Từ khi bước chân vào căn biệt thự tới lúc ăn cơm Lương Nặc
không hề nghe thấy tiếng đứa bé khóc.
“Lý thiếu gia, đã đặt tên cho nó chưa? Gọi là gì thế?”
Lý Tranh Diễn không trả lời mà hỏi lại: “Em thấy đặt tên gì
nghe hay?”
“Con trai anh tôi đặt tên còn ra gì nữa?” Lương Nặc cứ tưởng
anh ta không vui, vội lắc đầu: “Chỉ là tôi hơi tò mò nên mới hỏi thôi.”
“Khi nó vừa mới sinh ra sức khỏe không được tốt cho lắm nên
mới chỉ đặt biệt danh gọi là Hảo Hảo, tên chính thức vẫn chưa đặt.”
Kỷ Sênh cúi đầu và cơm lẩm bẩm: “Gọi là Lý Cầm được rồi!”
Con trai của Lý Cầm Thú.
Đặng Diểu Diểu đang dỗ đứa bé, nghe thấy mọi người đang thảo
luận nên đã đưa ra đề nghị: “Ở quê em có quan niệm, đặt tên con càng không hay
thì càng dễ nuôi, đứa bé vừa mới sinh ra sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, hay là gọi
nó là Cẩu Đản đi?”
“Phụt!”
Kỷ Sênh đột nhiên ngẩng đầu, thức ăn trong miệng suýt nữa
phun hết cả ra ngoài, cười tới mức sắp không bịt được miệng rồi.
Lương Nặc cũng nheo chặt mày lại.
Lý Tranh Diễn thì đặt bát đũa xuống, liếc nhìn Lương Nặc
không có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn cười cười: “Anh cảm thấy lời đề nghị
này cũng được đấy, Tiểu Nặc Nặc, em thấy thế nào?”
“Không hay, không hay tí nào cả.....”
Hai hàng lông mày của Lương Nặc nheo như sắp dính lại với
nhau, cái tên này thật sự khó nghe quá!
Kỷ Sênh nhanh chóng lau sạch cơm vướng ra ở mép, cật lực phản
đối: “Kể cả là có dễ nuôi đi chăng nữa cũng không thể đặt tên như thế chứ? Lý
Tranh Diễn, đừng nói đầu óc anh bị nhồi bột nhé, lại đi tin vào mấy cái quan niệm
vớ vẩn đó để nuôi con trai anh?”
Ngộ nhỡ một ngày nào đó thân thế con gái cô bị lộ ra, người
khác lại chỉ vào mặt nó mà nói: “Anh trai mày có phải tên là Cẩu Đản không?”
Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi, Kỷ Sênh đã thấy rùng mình rồi.
“Thế thì gọi là Lý Bác Đằng đi.” Lý Tranh Diễn đưa tay ra đỡ
lấy đứa bé, cúi đầu dỗ dành rồi nói.
“Bác Đằng, cái tên này nghe cũng hay đấy!”
“Muốn bế nó không?” Lý Tranh Diễn đưa đứa bé cho Lương Nặc,
hai tay Lương Nặc như thể đang run lên cầm cập: “Tôi có thể bế à?”
“Thử đi!”
Lương Nặc không biết bế trẻ con lắm, vừa mới đỡ lấy Lý Bác Đằng,
đứa bé liền khóc ré lên trên tay cô, hai tay cô vụng về lúng túng, vội vàng đưa
mắt nhìn Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh.
“Sao nó lại khóc rồi? Tôi không làm gì cả? Đừng khóc
mà...ngoan nào, cô yêu nhé, đừng khóc nữa....”
Lý Tranh Diễn nhìn thấy cảnh này không nhịn được khẽ cúi đầu
cười.
Kỷ Sênh thì vội vàng chạy tới bên cạnh Lương Nặc, dạy cô đưa
hai tay lên cao một chút, bằng nhau vào, một tay đỡ lấy cổ em bé một tay vòng
qua người nó đỡ lấy lưng và eo, cô chỉ đạo: “Đấy, phải bế như thế, nếu không em
bé sẽ cảm thấy không thoải mái mà khóc đấy!”
Lương Nặc làm theo những gì Kỷ Sênh nói, chỉ một tẹo sau đứa
bé đã không còn khóc nữa.
“Đúng thật! Em bé không khóc nữa này.....”Lương Nặc vui mừng
đứng lên, đi qua đi lại bên bàn ăn, liền hỏi: “Kỷ Sênh, từ khi nào cậu hiểu về
những điều này thế?”
Miệng Kỷ Sênh khẽ cười hơi run, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt
thăm dò của Lý Tranh Diễn.
“Thì tớ ngày nào chẳng nhìn mẹ nó bế nó, tớ cũng không phải
đồ ngốc, vừa nhìn là học được liền thôi.”
Lương Nặc cũng không nghĩ thêm nhiều, liền gật đầu: “Ồ ồ!”
Lý Tranh Diễn cười như con hồ li đã tu luyện ngàn năm, ánh mắt
hơi nheo lại nhưng lại phát ra ánh nhìn sáng quắc: “Tiểu Sênh, đừng để tôi điều
tra ra là cô đang nói dối nhé!”
“Quỷ thèm nói dối anh!”
...............
Rời khỏi căn biệt thự của Lý Tranh Diễn, Lương Nặc tự nhiên
lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu đó, cô tự ảo tưởng với những gien như
cô và Bắc Minh Dục nếu đẻ con thì nhất định cũng đánh yêu và đẹp như thế.
Khi thư ký Tôn tới đón cô, cô vẫn còn chưa tỉnh lại hẳn,
trên miệng vẫn còn khẽ cười.
“Chuyện gì làm thiếu phu nhân vui thế?”
“Con trai của Lý thiếu gia đáng yêu lắm!”
Thư ký tôn giật mình: “Lý thiếu gia có con trai rồi?”
“Ừm ừm, hình như là con riêng chưa cưới xin gì cả!” Lương Nặc
thở dài nói: “Không biết tới khi nào tôi mới tìm thấy con của tôi nữa.”
“Nghe nói lão phu nhân hồi phục khá tốt, chắc là một thời
gian nữa có thể mở miệng nói chuyện được rồi.”
“Hi vọng càng nhanh càng tốt!”
Lương Nặc dựa người vào ghế xe thiếp đi một lúc, khi tỉnh lại,
cô đột nhiên nói: “Đổng Hàn Thanh thời gian gần đây vẫn đi xem mặt chứ?”
“Thiếu phu nhân muốn biết điều gì?”
“Anh giúp tôi đi điều tra về người em họ của Đổng Hàn Thanh
là Laurel, trước đây tôi tiếp xúc với cô ta mấy lần, cảm thấy....cô ta có
chút...không đơn giản, đến cái chết của Tô Tư và Thẩm Ưu tôi cũng không thể
không nghĩ rằng có liên quan tới cô ta!”
“Laurel? Được, tôi sẽ nhanh chóng đi điều tra.”
Trước khi Lương Bác Văn xảy ra chuyện, nghe nói đã ủy thác
cho thư ký đem 50% cổ phần chuyển cho người bạn là Diệp Thành Minh, Lương Nặc
không hiểu được, mười năm Lương Bác Văn không trở về, sao lại có quan hệ gì với
Diệp Thành Minh?
Nhưng Diệp Thành Minh có được 50% cổ phần của Lương Bác Văn
để lại, cộng với việc ông ta là cổ đông trước kia của tập đoàn Bắc Minh, lại
thêm thân phận là cổ đông lớn thứ hai của câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, một bước
ông ta đã trở thành người nắm quyền tập đoàn.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ trước được.
Lão phu nhân sau khi được đưa ra nước ngoài, Lý đạo trưởng
biến mất như chưa hề tồn tại.
Một tháng sau, ông ta đột nhiên trở về, lại còn tạo ra một
giáo hội.
Ông ta tuyên truyền rằng bản thân đã tu trên núi tuyết cao
nhiều năm, không bị ảnh hưởng gì bởi giới trần tục, có thể giúp đỡ cho những
người trần gian giải thoát khỏi những khổ cực của giới phàm tục.
Diệp Thành Minh là người giúp ông ta làm quảng cáo đầu tiên,
nói rằng khi mà ông ta bị mất phương hướng không biết đi đâu về đâu thì chính
Lý đạo trưởng là người giúp ông ta tìm thấy con đường đi đúng đắn.
Giáo hội của Lý đạo trưởng phát triển nhanh chóng, tín đồ
theo ông ta không phải rất đông nhưng đều sùng bái ông ta một cách điên loạn.
Lương Nặc nghĩ lại tất cả, tức giận nghiến răng kèn kẹt:
“Hai tên khốn nạn, dựa vào cái gì mà thiếu gia sống chết chưa rõ còn các người
thì lại vui vẻ mà hưởng thụ thế!”
Thư ký Tôn nhìn đoạn video trên mạng Lý đạo trưởng tự nói về
quá trình mình đã trải qua những gì, ánh mắt khinh bỉ nói: “Hí kịch mà thôi,
xem các người đắc ý được bao lâu nữa.....”