Dùng bao nhiêu là cách nhưng mắt của
Lương Nặc trước sau vẫn sưng lên như vậy không đỡ, nhìn vào là có thể
biết ngay cô đã khóc rất lâu.
Kỷ Sênh gần đây cũng rất ít khi về ký
túc, Liêu Tiêu Hàn trách móc nói: “Con nha đầu này, cậu nói xem Kỷ Sênh
có phải là mùa xuân của cậu ấy tới rồi không, cũng không thèm nói với
chị em một tiếng, cả ngày từ sáng tới tối cũng không thấy người đâu,
sáng nay lên lớp tớ cũng không nhìn thấy cậu ấy!”
“Chắc không phải vậy đâu!” Lương Nặc nói
nghiêm túc: “Không thấy cậu ấy qua lại thân mật gần gũi với cậu con trai nào, trước đây những người theo đuổi cậu ấy chẳng phải đều bị từ chối
cả rồi à?”
“Nói cũng lạ, tớ nói cho cậu biết, mấy
ngày trước có một cậu, hình như cũng con nhà đại gia, bảnh bao lắm, bày
bao nhiêu là hoa hồng dưới cổng ký túc mình tỏ tình với Kỷ Sênh, Kỷ Sênh từ chối thẳng thừng tại hiện trường luôn, thế nhưng tên nhà giàu đó
nhất định không chịu bỏ cuộc, kết quả cậu đoán xem thế nào?”
“Thế nào?”
“Sáng ngày hôm sau trong trường loạn lên, có mấy đứa con gái đứng ra tố cáo bọn họ đều vì hắn ta mà nạo phá thai, nhà trường biết được liền buộc hắn thôi học đấy!”
Lương Nặc đơ người ra chăm chú nghe, nghĩ một lát rồi nói: “Ý cậu là...?”
“Dù gì tớ cứ cảm thấy những người theo Kỷ Sênh đều không có kết quả tốt đẹp, nếu không phải bị đánh cho một trận
tơi bời thì cũng bị nhà trường đuổi học vì vấn đề nhân cách.”
“Không phải vậy chứ? Tớ thấy Kỷ Sênh gần
gũi với mấy cậu con trai cũng không có nhiều, ngoài bọn mình là thân
thiết ra thì có...Hình Sở Mặc!” mắt Lương Nặc sáng lên, ngạc nhiên nói:
“Không phải là HÌnh Sở Mặc chứ?”
“CHính là Hình thiếu gia á?” Liễu Tiêu Hàn nói với giọng khinh bỉ: “Hắn ta chẳng phải là cùng với Lưu Hàn à?”
“Cái này...tổng kết lại thì khá rắc rối!”
Hai người cứ tiếp tục như vậy buôn dưa lê về chuyện tình cảm của người bạn thân kia.
Sau bữa tối, Lương Nặc tới thư viện tự
học, lâu rồi không chuyên tâm học hành, tâm trạng không tốt, cô liền tự
giao nhiệm vụ cho bản thân mình, làm cho mình bận rộn.
9 giờ 30 phút, thư viện đóng cửa, cô đi
trên con cầu dài trong trường về phía ký túc, vừa mới xuống khỏi cầu, có một chiếc xe màu đen bóng lộn từ từ khởi động, chặn đường cô lại.
Thư ký Tôn với khuôn mặt đáng thương đầy những vết bầm tím nhìn Lương Nặc.
Lương Nặc nhìn khuôn mặt đó mà rất ngạc nhiên.
“Thiếu phu nhân, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi.”
“Chú...” Lương Nặc cắn lấy môi, hay tay
ôm chặt lấy mấy cuốn sách, nhìn xung quanh bốn phía, cô nói: “Tôi và Bắc Minh thiếu gia không có bất kỳ quan hệ gì nữa, từ nay về sau, hãy gọi
tôi là Lương Nặc được rồi!”
Thư ký Tôn nhanh chóng tiến lên trước mặt cô: “Cô và thiếu gia ân ái như vậy, sao nói không có quan hệ gì là
không có quan hệ gì?”
“Không có việc gì nữa tôi phải về đây.”
Lương Nặc bước sang một bên muốn tránh
ông ta nhưng thư ký Tôn lập tức lại chặn cô lại, nói: “Có việc, Lương
tiểu thư, coi như tôi cầu xin cô đấy, đi thăm thiếu gia một lần đi, điện thoại cô luôn trong tình trạng tắt máy, thiếu gia tức điên lên rồi, từ
sáng tới giờ cứ ở câu lạc bộ Giang Nam uống rượu thôi, uống tới khi say
mềm, tỉnh dậy lại uống.... cứ như thế này, với tình trạng sức khỏe của
thiếu gia thì nhất định sẽ có chuyện.”
Trên khuôn mặt Lương Nặc có chút lo lắng, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ từ chối: “Trời đã muộn rồi, thư ký Tôn hãy đi tìm Lý thiếu gia đi.”
“Không được!” Thư ký Tôn nhìn thấy thái
độ cứng rắn của cô, cố giải thích: “Bây giờ ngoài Lương tiểu thư thiếu
gia gặp ai cũng đánh, vết thương trên mặt tôi....cũng là do thiếu gia mà thành, Lý thiếu gia cũng bị đấm cho hai cái, tức giận quá bỏ đi rồi.”
Lương Nặc giật mình: “Anh ta mượn rượu điên rồi à? Đến đánh cả chú!”
“Coi như vậy mà cũng không phải như vậy!” thư ký Tôn lúng túng nói: “Thiếu gia từ trước tới nay chưa bao giờ thế
này, làm việc gì cũng có chừng mực lắm, nhưng lần này thực sự là tức
giận quá rồi, lão phu nhân lúc nào cũng muốn đưa cô ra nước ngoài, hôm
qua thiếu gia và lão phu nhân nói chuyện với nhau rất lâu nên lão phu
nhân mới tha không đưa cô đi, nhưng cô lại tự mình rút lui trước.....”
Lương Nặc khẽ cười một tiếng, tự nói với bản thân mình: lão phu nhân nhà các người đúng là chơi với thủ đoạn khó lường.
Ly gián hai người bọn họ, chọc tức Bắc
Minh Dục thành công, thậm chí làm cho anh tưởng rằng tất cả đều là do cô tự mình rút lui trước.
“Bây giờ là 21 giờ 40 phút, không biết kết quả như thế nào nhưng trước 11 giờ 30 tôi nhất định phải về trường.”
Thư ký Tôn vội vàng gật đầu, nhanh chóng
mở cửa xe để cô bước vào trong, lái xe thần tốc về hướng câu lạc bộ
Giang Nam, cũng cùng lúc đó, ở một nơi không xa chỗ hai người đứng cũng
đang đỗ một chiếc xe màu đen khác.
Cửa kính xe từ từ được chạy xuống, để lộ ra khuôn mặt tối sầm trầm mặc của Bắc Minh phu nhân.
Vú Hà có chút lo lắng nói: “Nếu bọn họ
gặp nhau thế này rồi có khi nào sẽ lại tiếp tục mối quan hệ, chúng ta có phải làm chút gì đó không ạ?”
Bắc Minh phu nhân lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm theo chiếc xe cho tới khi nó khuất hẳn khỏi tầm mắt.
“Không cần, Minh Dục nó sẽ không có ý định đó đâu.”
..............
Tốc độ không ngừng được tăng lên, hơn mười phút sau, chiếc xe đã được đỗ trước cửa câu lạc bộ cao cấp Giang Nam.
Thư ký Tôn dẫn Lương Nặc đi tới phòng
VIP, vừa mới ra khỏi thang máy còn chưa vào phòng, liền có một giám đốc
tiến lên trước mặt chặn họ lại: “Thư ký Tôn, đây chính là Lương tiểu thư mà ông nói?”
“Đúng vậy!” thư ký Tôn hờ hứng nói.
Vị giám đốc quản lý đột nhiên nheo mày, trong đầu hiện ra những hình ảnh long trời lở đất.
“Thiếu gia vừa mới nghỉ ngơi, tạm thời
chúng ta không nên làm phiền thiếu gia!” anh ta lấy tay lau mồ hôi trên
trán, cố gắng cản không cho hai người đi vào: “Thực sự xin lỗi Lương
tiểu thư, để cô mất công chạy tới đây thế này.”
“Anh ấy không sao rồi?” Lương Nặc hoài
nghi nhìn thư ký Tôn, quay người muốn rời đi nhưng thư ký Tôn kịp thời
kéo cô lại, nói giọng không vui vẻ với người quản lý: “Thiếu gia uống
nhiều rượu như thế, sao đột nhiên đã đi nghỉ rồi?”
Nói xong, không thèm quan tâm tới người
quản lý, liền tự mình chạy tới cửa phòng mở cánh cửa to nặng ra, kết quả cửa phòng không hề bị khóa.
Két két....
“A...thiếu ...gia...đừng có vội thế chứ....người ta còn chưa cởi nội y này! Hay là giúp người ta cởi được không hả?”
“Đáng ghét...lại còn cắn người ta?”
Tiếng nói líu lo ưỡn ẹo của một người phụ nữ trong căn phòng với ánh đèn lờ mờ truyền ra phía ngoài, nghe mà buồn nôn.
Sắc mặt Lương Nặc đột nhiên trắng bệch ra.
Hóa ra, trong lời nói của người giám đốc kia thì “nghỉ ngơi” chính là thế này đây.
Thư ký Tôn cũng ngạc nhiên há hốc mồm,
trước khi anh ta đi tìm Lương Nặc, thiếu gia vẫn còn vừa uống rượu vừa
vứt, đập phá đồ đạc, tới khi anh tìm thấy Lương Nặc đưa tới đây thì Bắc
Minh Dục đã cùng người phụ nữ khác làm cái trò gì này không biết?
Sự chuyển biến này lớn quá!
Đợ tới khi bản thân tỉnh táo lại muốn đưa Lương Nặc đi khỏi thì Lương Nặc đã nhìn thấy toàn bộ, nghe thấy rõ mồn một.
Trên chiếc sô pha màu đen là cảnh đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, cơ thể người đàn ông khỏe mạnh cơ bắp khống chế
toàn bộ thân hình mảnh dẻ của cô gái, cô gái thì gợi cảm chào mời còn
người đàn ông do uống nhiều rượu mà khuôn mặt khôi ngô ấy đỏ bừng lên,
đôi mắt lờ mờ không tỉnh táo.
Đôi môi Bắc Minh Dục đang di chuyển trên
khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, bàn tay thì lỗ mãng kéo tóc cô ta về phía sau như bắt cô ta phải chấp nhận phục tùng mọi yêu cầu của anh, trên
sàn nhà thì quần áo vứt tứ tung, mỗi chỗ một thứ.
Một hình ảnh người khác nhìn vào cũng thấy xấu hổ và đỏ mặt.
Lương Nặc hai mắt tròn xoe nhìn cảnh
tượng đó, chuyện vú Hà cố tình đứng trước mặt cô mà gọi điện cho Bắc
Minh Dục đối với cô chỉ là một giấc mơ không có thật, cô tin tưởng anh,
nhưng hôm nay, đứng trước cảnh tượng này, thì cô tự nhủ với bản thân,
tất cả đều là sự thật.
Ngày hôm nay cô được coi là gì chứ?
Có tư cách gì mà đau khổ hả?
Người thiếu nữ như không cảm thấy rằng
ngoài cửa đang có người nhìn họ, vẫn cố gắng làm hài lòng người đàn ông
và thỏa mãn chính bản thân mình, hai chân kẹp lấy eo Bắc Minh Dục: “
À...thiếu gia, nghe nói anh chỉ thích những người con gái còn trinh
tiết? Đây là lần đầu tiên của người ta đấy, nhẹ nhàng một chút....”