1001 Đêm Tân Hôn

Chương 151: Chương 151: Là Lỗi Của Tôi




Kỷ Sênh thần người ra, hướng ánh nhìn xuống dưới, quả nhiên ở dưới gốc cây phong không xa đang đỗ một chiếc xe quen thuộc, ánh đèn vàng của sân vận động chiếu vào chiếc xe làm màu sắc của nó có chút thay đổi. “Tôi lên giường đi ngủ rồi, bây giờ tôi đang rất đau đầu, đừng làm phiền nữa.” Cô giả vờ nói với giọng ngái ngủ. “Phòng cô điện vẫn sáng, cô muốn nói là mấy người ngủ mà không tắt đèn à?” giọng nói chế giễu của Lý Tranh Diễn vang lên ở đầu dây bên kia, Kỷ Sênh vội vàng chạy vào tắt điện. Nhưng vừa mới được vài bước, cô mới ý thức được rằng, nếu giờ cô tắt điện thì khác nào nói với anh ta là cô đang nói dối? “Vậy thì sao nào? Tôi nói rồi, tối nay tôi không về!” “Nói vậy ý cô là muốn tôi vào hẳn phòng ký túc của cô?” Lý Tranh Diễn uy hiếp Kỷ Sênh với giọng nói chẳng vội vàng mà rất hờ hững. Kỷ Sênh nghiến chặt rằng: “Lý Tranh Diễn, anh đừng có ép tôi! Ép quá là tôi việc gì cũng có thể làm ra đấy!” “Ha ha....vậy cơ à? Vậy thì tôi rất muốn biết cô có thể làm ra việc gì đấy?” Lý Tranh Diễn giơ tay lên nhìn xem mấy giờ, anh ta nói giọng đắc ý: “sắp tới giờ ký túc khóa cửa rồi, nếu cô không xuống, tôi đảm bảo ngày mai cô sẽ phải tới cầu xin tôi.” Kỷ Sênh trong phút chốc nghĩ tới việc Lý Tranh Diễn sẽ ra tay với mẹ cô – Bách Tố Mẫn, liền cắn chặt môi nói: “Đê tiện.” “Không đê tiện mà lại qua lại với cô? Mau xuống đây, tôi nói lần cuối cùng đấy!” Thái độ Lý Tranh Diễn kiên quyết, Kỷ Sênh đi vào phòng, để Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn ngủ trước, cô bảo xuống dưới đi mua ít đồ, nếu không kịp về trước lúc khóa cửa ký túc thì cô sẽ không trở lại nữa. Liễu Tiêu Hàn và Lương Nặc cũng không nghi ngờ gì. Lương Nặc kéo cánh cổng khu ký túc ra chạy thẳng về phía chiếc xe, cũng may giờ này đã muộn nên rất ít người, bằng không cô nhất định sẽ không lên xe, vừa mở cánh cửa xe bước vào, eo cô bị hai tay Lý Tranh Diễn ôm chặt ghì xuống. Mùi thuốc lá nhẹ nhẹ bay vào mũi cô, đôi môi cô nhanh chóng bị anh ta khóa chặt, anh ta hôn cô như thể muốn đảo tung cả đất trời vậy. “Aaaa” “Tôi bảo cô ở nhà đợi tôi, cô đợi tôi thế này đây hả?” Lý Tranh Diễn một tay ôm vào gáy cô, vừa hôn cô điên cuồng vừa thấp giọng nói với giọng trách móc không vui vẻ gì. Dù gì trong lòng anh tôi cũng chỉ là cái máy đẻ con cho anh, một tối không về thì có làm sao? Lại nói, người như anh làm gì chả tìm được khối người! một tối, chẳng phải là được ngay!!! Kỷ Sênh bị ép làm cho có chút khó chịu, nói chuyện với anh ta càng ngày càng to gan hơn. Vốn dĩ cứ nghĩ nhất định Lý Tranh Diễn sẽ cáu nhưng anh ta không những không cáu mà còn lấy tay vuốt ve khuôn mặt Kỷ Sênh. Kỷ Sênh thì quay đầu sang một bên muốn tránh hành động của anh ta. “Đừng động đậy.” ánh mắt Lý Tranh Diễn sáng lên chứa đựng trong đó một nụ cười đầy ẩn ý, anh ta huýt còi một tiếng rồi ôm chặt lấy cô một lúc mới chịu bỏ ra: “Tôi còn cứ tưởng cái cơ thể mèo con này của cô đều được tôi khám phá hết rồi.” “Anh mới là mèo.” Kỷ Sênh trừng mắt nhìn anh ta. “Lái xe!” Lý Tranh Diễn nói với người lái xe rồi quay ánh mắt nhìn chằm chằm vào KỶ Sênh: “Về nhà chúng ta lại tiếp tục, để cho cô thấy được kết quả nhanh nhất có thể!” KỶ Sênh: “....” Khi Bắc Minh Dục về tới ngự cảnh viên, lúc đó đã là hơn 11 giờ. Bắc Minh phu nhân không chịu để anh đi, mới đầu thì thái độ của cả hai người đều không được tốt lắm, sau đó thì nhắc tới những chuyện ngày nhỏ, dần dần không khí khá hơn một chút, cuối cùng cả hai người đều chịu nhường nhau một bước. Anh sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Lương Nặc, không thừa nhận danh nghĩa của cô là thiếu phu nhân của Bắc Minh gia. Còn lão phu nhân thì sẽ không ép Bắc Minh Dục phải đưa LƯơng Nặc ra nước ngoài. Tuy đó không phải là kết quả tốt đẹp nhất nhưng còn hơn là không ai chịu nhường ai, chỉ là trước lúc đi, anh cảm thấy ánh mắt vú Hà nhìn anh có chút gì đó không bình thường. Đợi tới khi về ngự cảnh viên, Bắc Minh Dục mới ý thức được, anh có thể đã bị lão phu nhân đưa vào bẫy. Bắc Minh phu nhân một mặt thì giữ anh lại, mặt khác thì để vú Hà đi tẩy não Lương Nặc. Đứng trong phòng khách trống trơn, nhìn đống đồ dùng của hai người nay chỉ còn của mình anh, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, không ấm áp như lúc cô còn ở đây, anh nheo mày hai mắt như sát lại nhau, sắc mặt vô cùng khó coi. 12 giờ đêm, điện thoại của Lương Nặc rung lên. Lương Nặc nằm co ro trong chiếc chăn chưa hề ngủ, cho dù buổi tối có uống rượu nhưng lúc này cô vẫn không thấy buồn ngủ và cũng không muốn ngủ, không để Liễu Tiêu Hàn lo lắng, cô chùm kín chăn lên đầu khóc nghẹn ngào không thành tiếng. Khi mà chiếc điện thoại rung lên, cô hi vọng là Bắc Minh Dục tìm cô hơn bất cứ điều gì, nhưng khi màn hình điện thoại hiện lên ba chữ Bắc Minh Dục cô đã cố nhịn mà vẫn khóc thành tiếng. Điện thoại vừa rung lên cô lại ấn nút tắt, tim cô như đang có ngàn vạn mũi kim đâm vào nhức nhối. Cô đau khổ tới mức thở còn thấy khó khăn. Cô mở tin nhắn ra, soạn dòng chữ: “Một cuộc hôn nhân không có sự chúc phúc của người lớn thì nhất định sẽ không hạnh phúc, tôi không thể ích kỷ như vậy được, chúng ta chia tay đi.....” Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại của cô lại rung lên. Cô vừa tắt đi thì nó lại rung lên nhanh chóng. Lương Nặc sau cùng chỉ có thể nuốt nước mắt mà tắt nguồn điện thoại, chùm kín chăn lên đầu, ép bản thân không được nghĩ thêm nữa, trong tay Bắc Minh phu nhân còn có những bức ảnh đó của cô, bà ta ép cô rời khỏi Bắc Minh Dục. LÝ đạo trưởng đã nói bản mệnh của cô thay đổi, nếu ở bên cạnh Bắc Minh Dục thì chỉ là hại anh, hại Bắc Minh gia. Cô thừa nhận bản thân cô hèn nhát yếu đuối, cô sợ anh nhìn thấy những bức ảnh kia sẽ làm cô càng phải cách xa anh hơn, đến hình ảnh tốt đẹp của cô trong tim anh cũng thế mà tan biến mất, cô cũng sợ bản thân cô thực sự sẽ hại anh.... Bây giờ sự thế này, tốt cho tất cả mọi người. Lương Nặc nằm không ngủ được mà trong đầu chỉ tràn ngập những suy nghĩ như vậy, cuối cùng trong cơn mơ màng, hình ảnh khuôn mặt của Bắc Minh Dục và của cha cô cứ lần lượt hiện ra, cha cô chỉ vào cô nói: “Con là người đã hại chết ta, là khắc tinh của ta!” Lương Nặc đột nhiên bừng tỉnh, cô sợ hãi ngồi bật dậy trên giường, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi. ..................... Ngày hôm sau. Lương Nặc hơn mười giờ mới tỉnh, trước mắt là một sự mơ hồ không rõ ràng, cô dùng lực cố mở đôi mắt chớp chớp nhưng vẫn không thể nhìn thật rõ ràng. Khi đi ra khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, nhìn mình trong gương. Mắt cô vừa đỏ vừa sưng, nhìn thâm to như hai quả óc chó, phải cố gắng mở mắt thật to mới nhìn thấy đồng tử bên trong. Bất lực thở dài một cái, Lương Nặc đánh răng rửa mặt xong liền ngồi trong phòng ký túc. Liễu Tiêu Hàn buổi sáng đi học, trưa về nhìn thấy mắt Lương Nặc như gấu trúc giật mình: “Trời ơi! Cậu...tối qua...không phải là khóc cả đêm đấy chứ?” “Không....làm gì có!” tiếng của Lương Nặc cố ghìm xuống. Liễu Tiêu Hàn nhìn cô thương xót, an ủi cô: “Cũng chỉ là một thằng đàn ông, tội gì mà để bản thân thành ra như thế này, cậu cứ ngoan ngoãn, sau này theo tớ, hàng tá những anh cao to đẹp trai lại giàu có đang đợi chúng ta kìa, chồng cậu, mà không phải, là chồng cũ của cậu, vì Cô của anh ta mà chia tay với cậu thì đó là tổn thất lớn của anh ta!” “KHông phải!” Lương Nặc vội vàng giải thích: “Không phải lỗi của anh ấy, là..là lỗi của tớ.” Cô làm thế nào để nói được ra, đó là vì những bức ảnh tục tĩu đáng xấu hổ kia? Lại còn bản mệnh đã thay đổi của bản thân! Cho dù cô rất muốn mình ích kỷ một chút nhưng hiện thực lại nhắc nhở cô, tất cả những điều đó đều là sự thật. Liễu Tiêu Hàn thì lại đang nghĩ cô đang bênh vực bảo vệ cho Bắc Minh Dục, nói giọng hận thù: “Thế mà trước đây anh rể tớ lại đánh giá anh ta cao như vậy, sau này tớ phải nhìn rõ ràng con người anh ta mới được! Đồ cặn bã! Nặc Nặc, cậu đừng khóc nữa, mắt sưng tới mức này rồi, để tớ nghĩ xem có cách nào làm cho nó bớt sưng bớt thâm đi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.