Lương Nặc cũng không biết trong số hai người phụ nữ này rốt cuộc ai là
mẹ cả, ai là mẹ hai, cũng nhìn theo Bắc Minh Dục mà khẽ gật đầu chào:
“Mẹ cả, mẹ hai!”
Hai người phụ nữ tới nhìn cũng không thèm nhìn Lương Nặc, coi như cô không tồn tại.
Một người phụ nữ bên cạnh trang điểm có vẻ nhạt hơn một chút đột nhiên đứng lên, muốn kéo tay Bắc Minh Dục nhưng lại bị anh né tránh đi.
“Tam thiếu gia, con đi chắc cũng phải hơn mười năm rồi đấy nhỉ? Nếu không
phải như lão tam mất thì cũng không biết phải bao nhiêu năm mới có thể
nhìn thấy con?”
Lương Nặc đoán người phụ nữ này chắc là nhị thái thái.
Đại thái thái chắc chắn sẽ không khách sáo thế này.
“Nếu mẹ hai mà nhớ con, con ở Hải Thành ấy! lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Ồ! Hải Thành cái nơi đó mùa đông thì không ấm, mùa hè thì không nóng, có
cái gì tốt đẹp chứ? chẳng bằng ở Âu Thành, cả nhà chúng ta cùng hưởng
thụ niềm vui thú của gia đình?”
Đại thái thái ngồi bên cạnh đột
nhiên thở hắt ra có vẻ khinh bỉ, sau đó nheo nheo mắt nhìn anh: “Nếu lão nhị đã nhớ các con như vậy thì chẳng bằng ở lại thêm một thời gian
nữa?”
“Không cần, con sớm đã nói là con chỉ tới để tham dự lễ tang của mẹ, Âu Thành tuyệt đối con sẽ không ở lại lâu.”
Bắc Minh Dục trả lời không chút do dự, tiếng nói còn có chút dứt khoát và lạnh lùng.
Lương Nặc ngầm đoán rằng đại thái thái và nhị thái thái cố tình nói như vậy,
chính là muốn lừa Bắc Minh Dục, muốn thử anh xem rốt cuộc anh có ý định ở lại Âu Thành hay không.
Quả đúng thật, đại thái thái bỏ chiếc
vòng sang hô màu đỏ trên tay xuống: “Âu Thành không chịu ở lại lâu vậy
thì tranh thủ còn sớm hãy về Hải Thành đi, hôm nay cũng muộn rồi, ta đã
cho người đặt vé máy bay vào sáng mai rồi đấy!”
“Không cần làm
phiền như vậy!” Bắc Minh Dục cười khểnh, ánh mắt đầy sự khinh bỉ: “Tuy
Hải Thành không giàu có và phồn hoa bằng Âu Thành, Bắc Minh gia cũng
không so được với Thẩm gia về sự giàu có và làm ăn trắng đen lẫn lộn,
nhưng tiền vé máy bay, con tin là con vẫn có thể trả được!”
Đại
thái thái ánh mắt dần dần hòa dịu hơn chút ít, lời nói đột nhiên thay
đổi: “Nghe nói, mấy năm trước con đắc tội với người ta, suýt nữa thì mắc bẫy mà chết?”
Nhị thái thái cũng thêm vào với nụ cười khủng
khỉnh: “Đúng vậy, tôi còn nghe thấy bảo á bị người ta vườn hết cuộc này
tới cuộc khác, ngay cả tới tập đoàn Bắc Minh cũng bị mất đi quyền làm
chủ! Oh, cô gái bên cạnh đây chắc là cô vợ con cưới ở Hải Thành đấy hả?
Nhìn còn trẻ thế này, tin con chết được thông báo ra chắc cô ấy đau buồn thương xót lắm hả?”
“Mẹ cả, mẹ hai.” Lương Nặc hít thở thật sâu, kìm nén cơn giận, nói: “Con không yếu đuối như hai người nghĩ đâu, hơn
nữa, con tin chồng con, anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ con mà đi, cũng không dễ dàng bị người xấu hãm hại mà chết! Cũng giống như bây giờ, sau khi
trải qua cửu tử nhất sinh, chúng con vẫn có thể đứng trước mặt hai người đấy thôi!”
Đúng là cô muốn bịt miệng hai người phụ nữ này lại!
Đại thái thái liếc nhìn Lương Nặc với ánh mắt đáng ghét, không nói gì.
Còn nhị thái thái thì không nén được cơn tức, thở hắt ra một tiếng, nói:
“Ai muốn cô đứng trước mặt tôi hả? Sớm đi đi! Đứng trước mặt tôi đúng là ngứa mắt, giống với lão tam đã chết kia ấy, cả ngày chỉ biết nịnh hót
cho ai xem?”
Hai tay Bắc Minh Dục đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Lương Nặc cũng có thể tưởng tượng được ngày bé Bắc Minh Dục đã phải sinh tồn
như thế nào dưới miệng lưỡi của những người phụ nữ này, càng nghĩ cô
càng thương anh.
“Lão nhị,” đại thái thái đột nhiên ném cho nhị
thái thái cái nhìn lạnh lùng, gằn giọng cảnh cáo: “Đừng có để mất đi
phong phạm trước mặt con cháu.”
“Em biết rồi ạ!”
Nhị thái thái nói không can tâm.
“Đi đường mệt rồi, vé máy bay cũng là ngày mai, ta đã cho người đặt phòng
khách sạn cho cả hai rồi, lát nữa Phúc Bác sẽ đưa hai đứa đi, có điều
hãy nhớ lấy, Âu Thành không phải thành phố nhỏ như Hải Thành, đừng có đi lung tung.”
Về tới căn phòng hạng tổng thống đã được đặt trước, Annna giống như kẻ từ quê mới lên thành phố, nhìn hết chỗ nọ tới chỗ kia.
“Trời ơi, chị Lương mau tới xem này, đây là “Thục Sơn Xuân Vũ ” sao? Nghe đồn bức tranh này của Lý Khả Nhiễm bản gốc có giá lên tới hàng chục triệu
đấy.....khách sạn vậy mà có thể treo nó ở đây chỉ để làm vật trang
trí..... ”
Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục từ khi ra khỏi Thẩm gia
sắc mặt đều không được tốt cho lắm, cô trả lời cho có lệ: “Đúng vậy đúng là bức đó!”
“Không hổ danh là khu tiêu vàng!” Anna đi khắp bốn phía, nhìn thấy cái gì cũng bình luận hoặc trầm trồ.
“Thôi đừng đi lung tung nữa, buổi tối chúng ta còn hẹn với người ta đi bàn về chuyện hợp tác bán sản phẩm nữa kia kìa!”
“Đúng rồi, vậy thì em đi nghỉ trước một lát vậy!”
Nói rồi Anna lại về phòng mình trong trạng thái vừa đi vừa nhảy, bớt đi
tiếng ồn của cô ấy, Lương Nặc đột nhiên cảm thấy hai tai lạnh cả đi.
Cả người Bắc Minh Dục đang buông mình dưới ghế sô pha, hai mày nheo chặt lại với nhau.
“Thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?” Lương Nặc rót một cốc nước đưa cho anh, an ủi:
“Bọn họ cố ý giẫm vào vết thương của anh thôi, anh đừng có để ý làm gì.”
Bắc Minh Dục đột nhiên ôm trầm lấy Lương Nặc, đôi mắt u ám, nét mặt ảm đạm.
“Anh.....”
“Đừng động đậy, để cho anh ôm em một lát!”
Cằm anh đặt lên vai cô, không làm bất cứ điều gì cả, chỉ là cố hít thở thật sâu để cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
Lương Nặc sợ anh bị hai người phụ nữ đó kích động quá mức, lại an ủi nói:
“Thực ra chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em, sống một cuộc sống hạnh phúc, những điều khác đều không quan trọng.”
Bắc Minh Dục không nói gì.
Lương Nặc nhẹ nhàng vỗ tay vào lưng anh như dỗ dành.
Một lúc lâu sau, khi cô cảm thấy cánh tay mình tê cả đi rồi, mới phát hiện Bắc Minh Dục đã dựa vào người cô ngủ sau.
..........
“Là nó đã hại chết lão gia!”
“Chính nó là hung thủ giết người! Lão gia bơi giỏi như thế, còn là quán quân
khi thi bơi, kể cả thuyền bơi có vấn đề, dựa vào bản lĩnh của ông ấy
cũng có thể thoát được dễ như trở bàn tay! Nhất định là mày, cố ý làm
liên lụy tới lão gia.....” nhị thái thái hung dữ chỉ tay vào mặt anh mà
trách móc, chỉ trích.
Đại thái thái lòng dạ độc ác như loài rắn
độc, nói với tam thái thái: “Bóp chết nó, ta sẽ để ngươi tiếp tục ở lại
Thẩm gia, hưởng thụ sự giàu sang phú quý của một tam thái thái!”
Người mẹ nghe thấy vậy, cười độc ác tiến lại gần anh, hòng bóp chết anh.
Anh còn chưa tới mười tuổi, nhìn thấy cảnh này, sợ hãi vô cùng, trong căn
phòng khách của Thẩm gia chạy đông chạy tây, muốn thoát khỏi số phận của một con cá sắp bị đưa lên thớt.
Không bóp chết được anh, mẹ đẻ
lại cầm ra một chiếc túi máu trắng ấn vào mũi anh, điên dại hét lên:
“Hít! Nhanh hít đi, chỉ khi nào mày chết đi tao mới có thể giữ được sự
vinh hoa phú quý của tao.........”
Tít tít tít.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Bắc Minh Dục tỉnh lại thoát khỏi cơn ác mộng.
Mồ hôi nhỏ thành từng giọt, chân tay dường như đang run lên bần bật.
Kể từ khi mười tuổi tới Hải Thành, anh chưa từng mơ giấc mơ như thế này.
Bỏ chăn ra đứng lên đi vào phòng tắm, anh để mặc cho nước lạnh chảy dội
vào làn da màu đồng, đánh thức mọi cảm quan.
Anh đột nhiên đấm một cú vào tường.
Anh là một người đàn ông vậy mà lại yếu đuối thế này.
............... Lương Nặc và Anna đi bàn công chuyện xong về tới khách sạn, đảo mắt
nhìn bốn phía cũng không thấy Bắc Minh Dục đâu.
“Sao không thấy thiếu gia đâu nhỉ?” Anna nhìn khắp phòng với vẻ hoài nghi.
Lương Nặc trong lòng lo lắng: “Không phải hai mụ yêu quái kia cố ý tìm anh
gây phiền phức chứ. hay lại tranh thủ cơ hội đuổi thiếu gia đi?”
“Vậy thì phải làm.....”
Lốp bốp.....
Trong phòng tắm đột nhiên có tiếng động truyền ra, giống như vật gì đó bị rơi xuống đất vậy, Lương Nặc và Anna bốn mắt nhìn nhau đơ người, sau đó lập tức chạy vào.
Đẩy cửa ra, bề mặt phòng tắm có một lớp nước dày.
Toàn thân Bắc Minh Dục đang nằm dưới sàn, cả người anh ươt sũng và đang co giật.