Bệnh của Bắc Minh Dục lại tái phát rồi.
Kể từ khi gặp Bắc Minh Dục cho tới nay thì đây là lần mà cô nhìn thấy anh phát bệnh trong tình trạng mất kiểm soát nhất.
Anh nằm dưới nền nhà lúc thì co giật giống như một kẻ bị động kinh, lúc thì giống như một kẻ mất trí tới mức phát điên lên, cầm được thứ gì cũng
nhét vào miệng nghiến răng nghiến lợi cắn.
Khi Lương Nặc và Anna đỡ anh dậy đưa đi bệnh viện, trên người anh có những vết tím, không phải bị cắn thì cũng là vết va đập.
Vừa vào tới bệnh viện bác sĩ đã tiêm ngay thuốc an thần cho anh.
“Thuốc an thần! Nhanh lên.....”
Nhìn Bắc Minh Dục cuối cùng cũng không còn lên cơn nữa, Lương Nặc thở phào một hơi: “Bác sĩ, thiếu gia anh ấy thế nào rồi?”
“Người bệnh có khuynh hướng bạo lực đáng nghiêm trọng, người nhà không nên đón anh ấy về nhà!” bác sĩ nói với vẻ nghiêm túc: “Bắt buộc phải cho anh ấy tới bệnh viện chuyên điều trị về những trường hợp như thế này, ở đó có
người chuyên quản lý và chăm sóc, ngộ nhỡ thuốc an thần mà không được
tiêm kịp thời, có thể sẽ dẫn tới hậu quả chết người!”
“Không
đâu!” Lương Nặc chạy đến bên Bắc Minh Dục, không cho bọn họ đưa Bắc Minh Dục đi: “Anh ấy không hề có khuynh hướng bạo lực, càng không làm hại
tới người khác! Hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, tôi đảm bảo!”
Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Cô làm thế này là hại anh ấy đấy!”
“Không phải, bác sĩ, thực sự hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ông nhìn
xem, trên người tôi làm gì có vết thương nào? Không có đúng không! Anh
ấy từ trước tới nay chưa bao giờ thế này cả.”
Lương Nặc kiên
quyết không muốn đưa Bắc Minh Dục tới nơi điều trị được cách li, bác sĩ
cũng không có cách nào, sau khi kê một số loại thuốc an thần thì để anh ở lại bệnh viện quan sát vài hôm.
Đây là lần đầu tiên Anna nhìn thấy Bắc Minh Dục thế này, cô hết sức sốc: “Thiếu...thiếu gia có bệnh ạ?”
“Ai bảo thế?” Lương Nặc lườm Anna: “Trong lòng tôi, anh ấy là người hoàn mỹ nhất, không hề có bệnh gì cả!”
“Ồ, ồ!” Anna nhìn Lương Nặc hơi cổ quái một lúc, sau đó mới nói rất nghiêm
túc: “Cũng đúng, nếu như Bắc Minh thiếu gia mà có bệnh thật thì chị cũng đã không quyết một lòng theo anh ấy bao nhiêu năm nay như thế!”
Lương Nặc cả đêm ở trong bệnh viện với anh.
“Không....mẹ.....con là A Duệ.”
“Không phải con hại chết Ba đâu, không phải......”
Trong cơn mơ màng Lương Nặc nghe thấy có tiếng người đang nói, cô cứ tưởng là Bắc Minh Dục đã tỉnh lại rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, thì phát
hiện ra Bắc Minh Dục đang nói mơ, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Thiếu gia? Anh tỉnh đi, không sao, em ở đây, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.....”
Lương Nặc lập tức không ngủ nữa, dựa người vào đầu giường ôm lấy Bắc Minh Dục, để anh dựa người vào mình,
Đôi tay khẽ vỗ vỗ vào lưng anh, nhìn thấy anh dần dần ổn định trở lại, cô lại hát ca dao để dỗ anh ngủ.
Cứ trằn chọc tới tận hơn bốn giờ sáng Bắc Minh Dục mới ngủ thiếp đi.
Lương Nặc cũng đã đoán được phần nào, nguyên nhân mà anh bị mắc bệnh.
Chắc là có liên quan tới việc ba anh gặp sự cố ngoài ý muốn chết đi, mẹ đẻ
anh vì muốn giữ lại vinh hoa phú quý mà muốn hại chết anh, tính tuổi mà
ra thì khi đó anh còn chưa tới mười tuổi, nhỏ như vậy mà đã gặp phải bao nhiêu chuyện chẳng lành....
Trong lòng bị ám ảnh nên dẫn tới bệnh thần kinh.
Hôm sau, Anna mang bữa sáng tới.
“Chị lương, cả đêm chị không ngủ đấy à? hai mắt sao đỏ thế kia?”
“Vậy à?” Lương Nặc chớp chớp mắt, lắc đầu sang hai bên vài cái cho tỉnh táo
hơn, rồi mới nói: “Tôi thấy vẫn ổn, cũng không phải là không ngủ, chỉ là ngủ hơi ít thôi!”
“Đúng rồi, sáng nay có một người tên Phúc Bác
gọi điện tới hỏi sao không lên máy bay, em đã mắng cho một trận nhưng
sau đó mới nhớ ra, người này hình như là người nhà của thiếu gia?”
“Người nhà của thiếu gia? Sau này không cần nghe điện thoại của bọn họ, nếu
còn gọi tới làm phiền lập tức báo cảnh sát nói rằng bọn họ quấy rầy!”Lương Nặc cười lạnh lùng, cái loại người mà ngay cả khi Bắc Minh Dục bị bệnh
thế này cũng chẳng thèm quan tâm mà chỉ muốn anh sớm rời đi thì gọi gì
là người nhà chứ!
Anna không ngờ được rằng Lương Nặc lại phản cảm như thế, đơ người ra vài giây sau đó mới nói: “Vâng, chị Lương!”
Sau bữa sáng, Lương Nặc ở trong bệnh viện nghỉ ngơi qua loa một lúc, nhớ ra trong bệnh viện không có quần áo gì để thay, liền chuẩn bị trở về khách sạn cầm mấy bộ quần áo tới.
Vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp qua đường, đột nhiên có một bé trai đâm sầm vào cô.
Vì bị tác động bất ngờ, Lương Nặc ngã xuống đất, cậu bé cũng ngồi dụp
xuống, sau đó nhanh chóng ôm lấy hai đầu gối của mình, đầu kẹp vào giữa
hai đầu gối, không hề động đậy, giống như một bức tượng vậy.
Anna vội vàng đỡ Lương Nặc đứng lên, lại định đi mắng cậu bé kia.
“Đi đường kiểu gì thế hả thằng bé này....a....là em à!” Lương Nặc đang xoa
xoa đoạn eo, đột nhiên trong lúc đó nghe thấy tiếng gọi của Anna: “Chị
Lương chị lại đây mau lên! Là bé trai đó! Là thằng bé nhìn đáng yêu cực
kì đấy đấy....”
Trong đầu Lương Nặc bây giờ chỉ suy nghĩ về tình
hình bệnh của Bắc Minh Dục, làm gì có tâm trạng mà quan tâm thằng bé
đáng yêu nào.
“Có bị thương ở đâu không, đỡ nó lên kiểm tra xem
nào, nếu như không sao thì chúng ta mau đi đi, còn phải đi lấy quần áo
cho thiếu gia nữa.”
Anna quỳ xuống, cười cười với bé trai nói: “Em bé, có bị đau ở đâu không? Để chị đỡ em lên nhé?”
Anna đưa tay ra định bế thẳng bé lên nhưng thằng bé đột nhiên như phát khùng, đẩy mạnh cô ra, hét lên.
“A....”
Anna lập tức bịt chặt hai tai lại, Lương Nặc cũng giật mình đứng đơ ra, nhìn chằm chằm vào cậu bé từ phía sau lưng, cô thất thần.
Thằng bé sau khi gầm lên thì lại im bặt nhìn xuống đất.
Dường như tất cả những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
“Em...em trai, em đừng có hét lên được không, chị không phải là người xấu, chị
vừa nãy cũng không phải cố ý đâm vào em đâu, thế này nhé, để chị mua kẹo cho em ăn, em tự đứng lên được không nào?”
Thằng bé vẫn ngồi im bất động, không hề có một chút phản ứng nào.
Anna thở phì ra, nhún vai bất lực nhìn Lương Nặc, Lương Nặc cũng không biết
tại làm sao, bước chân tự nhiên hướng về phía thằng bé: “Để tôi thử xem
nào?”
“ĐƯợc! Giao cho chị đấy!”
Lương Nặc quỳ xuống, dường như không nhìn thấy mặt thằng bé, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng
mềm non nớt và mái tóc ngắn được chải chuốt không một sợi vương ra
ngoài.
“Cô là Lương Nặc, con đừng sợ nhé, vừa nãy cô không cẩn
thận nên va vào con, có thấy đau chỗ nào không? Cô sẽ không làm hại con
đâu, con để cô đỡ con lên xem có bị thương ở đâu không nhé?”
Thằng bé không nói một lời nào, cánh tay nhỏ từ từ đưa ra, ngón tay trỏ vẽ trên đất một hình tròn.
“Con muốn viết gì à? bố mẹ con là ai, để cô bảo bọn họ tới đón con nhé?”
Khi thằng bé nghe thấy tiếng mẹ, ngõn tay của nó đột nhiên dừng lại, sau đó lại như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Lương Nặc không dám tự nhiên đi bế nó.
Lúc này Anna đột nhiên kéo Lương Nặc về một bên: “Chị Lương, đứa bé này có
phải mắc bệnh không? Em nghe nói á, những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ thì
thường như thế này, không muốn gia tiếp giao lưu với người khác, chỉ
nhốt mình trong thế giới của riêng nó thôi, làm việc riêng của mình.”
Lương Nặc không nói gì, mím chặt môi nhìn về phía bé trai.
Anna lại thở dài, nói liên hồi: “Quả nhiên ông trời đúng là công bằng, nhìn
thì đáng yêu hết mức nhưng lại bị bệnh....haiz, nói không chừng đứa bé
này còn bị bố mẹ bỏ rơi ấy, hình như ở Âu Thành những người không nuôi
nổi con cũng....”
“Được rồi đừng nói nữa! ” Lương Nặc đột nhiên
có chút bực dọc cắt ngang lời Anna: “Con cái đều là cha mẹ đứt từng khúc ruột mà đẻ ra, họ không nhẫn tâm như vậy đâu, nhất định là do không cẩn thận nên đi lạc thôi, hơ nữa, nó cũng không có bệnh, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi....”
Lương Nặc cũng không biết tại sao khi
nghe Anna nói về bé trai đó thì thấy không vui, nhưng trong thâm tâm cô
thì chính là không muốn nghe thấy bất kì lời không hay nào.