1001 Đêm Tân Hôn

Chương 388: Chương 388: Con Trai Tôi Không Có Bệnh




Lương Nặc và Anna không làm thế nào để giao tiếp nói chuyện được với thằng bé này, trong sự bất lực chỉ có thể báo cảnh sát, khi cảnh sát tới nơi và kiểm tra lại nhân khẩu mất tích thì liền lắc đầu.

“Gần đây không có ai báo án là có con cháu bị mất tích, có phải các người không cần nó nữa nên cố ý báo cảnh sát không?”

“Làm gì có chuyện đó?” Anna lập tức phản bác: “Rõ ràng là các anh vô dụng, còn nói cái gì mà chúng tôi cố ý không cần tới đứa trẻ?”

“Vị tiểu thư, xin cô hãi chú ý tới lời nói của mình.”

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nhìn đồng hồ cũng đã 12 giờ rồi, Lương Nặc chẳng có tâm trí nào mà quản thêm nữa: “Anh cảnh sát, đứa bé này không phải con chúng tôi, tôi còn có chống phải chăm sóc, đứa bé này giao lại cho các anh.”

“Không được, hai người bắt buộc phải cùng chúng tôi về cục cảnh sát!”

Ting ting ting....

Chuông báo 12 giờ vang lên.

Ngay sau đó, thằng bé vốn dĩ ngồi dưới đất lấy tay vẽ vẽ bây giờ lại lặng lẽ đứng lên, rồi tự mình đi dọc phía con đường mà chẳng để ý tới ai, khuôn mặt anh tú sáng sủa của đứa bé như viết rõ hai chứ lạnh lùng.

“Chị Lương chị mau nhìn kìa, thằng bé nó tự đứng lên rồi....”

Lương Nặc quay đầu ra nhìn theo, khuôn mặt anh tú đẹp trai, mái tóc màu đen, đôi mắt to tròn, cái mũi cao, đôi môi đỏ mọng, ngũ quan hòa hợp trông không có gì để chê!

Đáng yêu, đẹp trai!

Từ một góc độ nào đó nhìn mà nói, Lương Nặc lại nhìn thấy thấp thoáng hình dáng của Bắc Minh Dục trên người cậu bé.

Thằng bé cúi đầu nhìn xuống đường và lẳng lặng bước đi thẳng về phía trước, đường phố Âu Thành xe cộ nhiều nhưng dường như nó không có ý tránh đi, đột nhiên, một chiếc xe xích lô nhằm vào hướng thằng bé!

“Cẩn thận!”

Lương Nặc chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà chạy tới, ôm lấy eo thằng bé bế lên, thằng bé nhanh chóng liếc mắt nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống, nó không chút sợ hãi hay ngạc nhiên hoặc có bất kì một thái độ gì, chính như vậy lại làm cho người khác sợ hãi.

Nhưng, nó đã có phản ứng, nó đã liếc mắt nhìn cô.

“Chị Lương, chị không sao chứ?” Anna vội chạy lại gần.

“Không sao!”

Viên cảnh sát nói lạnh lùng: “Thế này mà bảo không có quan hệ gì à? cô liều mạng để cứu một đứa bé không có quan hệ gì sao? Nếu đã sinh ra nó thì hãy đối xử với nó cho tốt, lạm dụng trẻ em, mua bán trẻ em đều là phạm pháp đấy!”

..............

Lương Nặc bị ép làm người giám hộ tạm thời của bé trai đó.

Cô bế thằng bé đưa về nhà, chỉ có thể để Anna đem quần áo cho Bắc Minh Dục, sau đó cô đưa đứa bé ra ngoài đi ăn và mua một số đồ dùng cá nhân.

Trên xe, Lương Nặc cẩn thận thắt dây an toàn cho thằng bé.

Thằng bé vẫn không nói một lời nào, nếu không phải lúc trước nó có hét lên một tiếng thì cô còn tưởng rằng nó bị câm rồi cơ!

“Em bé, con nói cho cô biết con tên là gì được không nào? Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau vài ngày, con không cần phải sợ, cô không phải là người xấu, cô sẽ không làm hại con đâu!”

Thằng bé không đáp lời cô.

Thần sắc Lương Nặc cũng ảm đạm đi, nếu Hảo Hảo của cô vẫn còn ở bên cạnh cô thì chắc cũng lớn thế này rồi?

“Không nói chuyện, vậy cô gọi con là Tiểu Bắc nhé?”

Lương Nặc lại nở nụ cười hiền dịu: “Tiểu Bắc, bây giờ cô sẽ đưa con đi ăn cơm và mua quần áo, sau đó đưa con đi tìm ba mẹ con, hoặc con nói cho cô biết nhà con ở đâu, bây giờ cô sẽ đưa con về nhà....”

“Aaa....”

Bé trai đột nhiên kích động, hai tay vung loạn trước mặt, hai chân không ngừng giậm xuống.

“Ngoan nào, không sao cả....” Lương Nặc vội vàng đỡ lấy thằng bé ôm nó vào lòng, khẽ vỗ về: “Cô ở đây, cô sẽ không đưa con về nhà nữa, không về nữa....ngoan, ngoan...không sao cả.”

Đứa bé trấn tĩnh lại dần dần.

Khi ăn cơm ở cửa hàng dành cho trẻ em, Lương Nặc lại chú ý thấy động tác thanh lịch cao quý của Tiểu Bắc, lại nhìn những thứ nó mặc trên người, từ đôi giày da tới chiếc áo khoác, chiếc quần màu nâu, hình như tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng.

Nhà cậu bé chắc chắn rất khá giả, hoặc là, người nhà ngược đãi nên nó mới chạy ra ngoài thế này....

Khi vào siêu thị, Lương Nặc bế Tiểu Bắc cho nó tự chọn đồ nó thích, nhưng cậu bé vô cùng cứng nhắc và dập khuôn, chỉ chọn một thứ đồ sau đó không ngừng chọn lại, chọn lại thứ đó.

“Đủ rồi, những thứ này đều giống nhau, chúng ta mua một thứ là được rồi.”

“..........”

Cậu bé nghe lời bỏ tay xuống, để mặc Lương Nặc đem những thứ đồ cậu chọn trùng lặp cho lại lên giá treo.

Nhìn trong xe một đống đồ, cô lặng lẽ ôm chặt lấy Tiểu Bắc.

Nếu không phải có sự xuất hiện của Tiểu Bắc thì chắc cô cũng chẳng có cơ hội mà đi vào khu bán đồ trẻ em thế này.

.............

Tại Thẩm gia.

Đại thái thái vứt cốc trà trên tay vào đầu Phúc Bác: “Cái gì mà nói là không thấy tiểu thiếu gia đâu nữa? Bây giờ là lúc nào rồi hả? Tôi chưa từng cảnh cáo anh à?”

Phúc Bác sợ hãi, dường như nín thở: “Tôi đã phạt mấy tên vệ sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc thiếu gia rồi!”

“Chỉ phạt thì có tác dụng gì? Tôi cần là cần tìm được tiểu thiếu gia về đây!”

Đại thái thái thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt rực lửa: “lập tức đi tìm, nhớ lấy, nhất quyết không được để cho tiểu thiếu gia đi tới bệnh viện gặp tam thiếu gia!”

Phúc Bác vội vàng khẳng định: “Vâng, tôi nhất định sẽ tìm thấy tiểu thiếu gia trong thời gian nhanh nhất.”

................

Lương Nặc ở cạnh Tiểu Bắc nửa ngày, chỉ có duy nhất một cảm giác: trầm lặng.

Nếu cô không chủ động nói chuyện cùng nói thì nó cũng cứ một mình ngồi yên một chỗ cả ngày.

Lương Nặc lên mạng tìm hiểu, đúng là....không bình thường.

Buổi chiều, Lương Nặc đưa Tiểu Bắc đi khám bác sĩ tâm lý.

Đang trên đường đi Anna gọi điện đến nói: “Chị Lương ơi chị nhanh tới đây đi, Bắc Minh thiếu gia đang tức giận đây, hỏi chị cả ngày từ sáng tới tối làm gì mà chồng bị bệnh cũng không tới thăm....”

“Giúp tôi dỗ anh ấy một chút.” Lương Nặc đặt tay lên trán mệt mỏi, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng nói bực dọc của anh ở đầu dây bên kia: “Tôi đưa Tiểu Bắc đi tới phòng khám bác sĩ tâm lý một lát, đúng rồi, cô không nói với anh ấy rằng tôi trở thành người giám hộ tạm thời của Tiểu Bắc đấy chứ?”

“Chị đã nhắc em như thế thì sao em dám nói chứ? vậy chị mau đi đi, chồng chị nhìn cứ như muốn ăn thịt người ấy.....”

“Tôi đưa tiểu Bắc đi xong sẽ về ngay.”

Lương Nặc bế Tiểu Bắc đi vào phòng khám tâm lý.

“Lương tiểu thư, con trai cô mắc phải chứng bệnh điển hình về việc gặp trở ngại tâm lý, cũng chính thường được gọi là bệnh tự kỷ.” Trong phòng làm việc, bác sĩ tầm trung tuổi mang một chiếc kính dày cộp nói nghiêm túc: “Những người mắc chứng bệnh này thường gặp trở ngại trong việc giao tiếp với người khác, hành động lặp đi lặp lại, hầu như không có hứng thú với cái gì.... chắc là tự cô cũng đã cảm nhận thấy rồi?”

Tiểu Bắc ngồi yên lặng ở một chỗ, cũng nghe thấy lời bác sĩ nói, nhưng vẫn trầm lặng ngồi yên đó.

Lương Nặc đau xót ôm Tiểu Bắc vào lòng, nó còn bé thế mà phải chịu thế này.

“Thưa bác sĩ, nên chăm sóc thế nào?”

“Quan tâm và chăm sóc con, kết hợp với việc điều trị bằng các loại thuốc tương ứng, đồng thời, tạo dựng một sự giáo dục tốt, tốt nhất là nên để trẻ được sống trong một môi trường với cuộc sống vui vẻ và hòa thuận.”

Lương Nặc mím chặt môi, dụi dụi cằm cô và đầu Tiểu Bắc, sau đó nói vẻ kiên định: “Bác sĩ, con trai tôi không có bệnh, con trai tôi chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi! Cảm ơn!”

Hoặc là thượng đế thấy cô đáng thương, biết trong lòng cô thương xót con trai, vì vậy bốn năm sau ngày Hảo Hảo mất tích đã đột nhiên tặng cho cô một bé trai đáng yêu thế này.

Kể cả là nó không được bình thường như bao đứa trẻ khác,c ô cũng sẽ yêu thương, chiều chuộng nó.

Tiểu Bắc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô kì lạ.

Lương Nặc nhìn Tiểu Bắc cười tươi, xoa xoa đầu nó: “Cô sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không bắt con phải uống thuốc đâu!”

Thằng bé lại nhanh chóng cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ vê vê vạt áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.