Những tiếng bàn luận càng ngày càng lớn, chỗ bọn họ đứng nhanh chóng bị mọi người quây lại xung quanh thành một vòng tròn,
vòng tròn bị thu lại càng ngày càng nhỏ thì tiếng bàn luận càng lúc càng to, càng lanh lảnh, càng khắc nghiệt.
Lương Nặc đột nhiên đảo mắt nhìn quanh từng gương mặt đang nhằm vào
cô, miệng lúc này mấp máy không biết nói gì, trong đầu và bên tay chỉ
toàn là những lời mắng nhiếc cay nghiệt khó nghe đó.
Một cảm giác xấu hổ bỗng tràn ngập trong con người cô.
Bốp.
Đột nhiên, một cốc nước hất thẳng vào mặt Lương Nặc, nước vẫn còn
nóng chảy khắp khuôn mặt cô, chảy dòng dòng từ trên mặt xuống tới ngực,
làm ướt cả quần áo.
Cô ôm mặt từ từ quỳ xuống nền nhà, khóc không ra tiếng.
Cô cứ nghĩ bản thân mình rất mạnh mẽ kiên cường, có thể đối mặt với
sự nhạo báng chê cười của thiên hạ, thậm chí cô còn dứt khoát nói với
Bắc Minh Dục rằng cô không hề sợ hãi, nhưng sự thực khi phải đối mặt với cảnh này, cô mới biết có lúc con người ta có thể bị chết đuổi chỉ vì
nước bọt của người đời!
Cái cảm giác như là kẻ thù của cả thiên hạ, bị người đời mắng nhiếc làm cho cô như muốn phát điên lên.
“Nặc Nặc!”
Sắc mặt Lương Vân đột nhiên thay đổi, vừa lấy giấy lau mặt cho Lương
Nặc, vừa rút điện thoại ra: “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi đang ở trung tâm thương mại X, tôi gặp phải đám người vây quanh làm hại, tôi muốn kiện
bọn họ....”
Những người đứng xung quanh có chút sợ hãi, vội vàng mắng nhiếc thêm vài câu rồi quay người bước đi nhanh chóng.
Trần Dĩnh hay tay đan chéo trước ngực đứng ở một nơi không xa, cười
lớn đắc ý: “Dám làm mà còn sợ bị người ta nói à? Có điều Vân tiểu thư
bảo vệ cô ta thế này, lẽ nào...Vân tiểu thư thích phụ nữ chứ chẳng phải
là đàn ông? Ha ha....”
Chiếc cốc sắt rơi xuống sàn nhà, có phần biến dạng đi.
Đồng tử mắt Lương Vân đen sì, như mở rộng ra hơn, cô cầm lấy chiếc
cốc dưới nền nhà, không nói gì mà ném thẳng vào phía Trần Dĩnh: “Cô câm
mồm cho tôi!”
Châu Thụy thấy vậy, vội vàng kéo Trần Dĩnh né đi, chiếc cốc rơi xuống đất mà không chạm vào Trần Dĩnh.
“Châu Thụy, chính anh cũng nhìn thấy rồi đấy nhé, vừa rồi vị Vân tiểu thư này muốn tấn công em, em đứng đây đợ cảnh sát tới rồi xử lý một
thể, hức, cha em và cục trưởng cục cảnh sát là bạn cũ lâu năm, xem ai sợ ai nào?”
Quả nhiên, khi cảnh sát nhìn thấy Trần DĨnh, bọn họ cung kính với cô ta như cung kính với ông chủ dỗ dành.
“Trần tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?”
Trần DĨnh chỉ tay vào mặt mình và chiếc cốc vẫn còn lăn lóc dưới nền
nhà, không khách sáo mà nói: “Hai người phụ nữ kia cố ý mưu sát tôi, đây chính là bằng chứng,nếu không phải vị hôn phu của tôi bảo vệ thì hôm
nay tôi đã mất mạng rồi, tôi muốn kiện bọn họ tội mưu sát!”
Tên cảnh sát khẽ chép miệng, nhưng vẫn bình tĩnh đi hỏi Lương Vân và
Lương Nặc, Lương Nặc vẫn đang quỳ dưới sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt nức
nở không ngừng.
Lương Vân đứng lên, đang định nói rằng chính Trần Dĩnh ngậm máu phun
người, nhưng viên cảnh sát đã không đợi mà nói luôn: “Tiểu thư, sao cô
lại có thể mưu sát?”
“....con mắt nào của anh nhìn thấy tôi mưu sát?”
Viên cảnh sát cầm tay Lương Vân lên, chỉ vào vết máu nhỏ trên móng tay: “lẽ nào đây không phải là bằng chứng à?”
“........”
“Thôi được rồi, mời hai người đi theo tôi về cục cảnh sát phối hợp
điều tra, yên tâm, cục cảnh sát là nơi công tư phân mình, hết sức công
bằng, nếu thực tế chứng minh đây chỉ là sự hiểu lầm thì chúng tôi sẽ để
cho cô đi.”
Trần Dĩnh chỉ tay vào Lương Nặc nói: “Đồng chí cảnh sát, còn người phụ nữ đang quỳ dưới sàn nhà nữa!”
Tên cảnh sát có phần ngạc nhiên, người phụ nữ đã khóc thành ra như
thế mà cũng có thể mưu sát? Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa cha của Trần
DĨnh và cục trưởng cục cảnh sát, anh ta chỉ có thể giả bộ cũng phải kéo
Lương Nặc đứng lên.
Lương Nặc vẫn thần người ra, hai tay áp chặt lấy hai bên tai, dường
như cô vẫn đang chìm sâu trong sự ám ảnh của những lời mắng nhiếc.
Lương Vân thấy vậy, chỉ có thể an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi, những người đó đều đi hết rồi...không sao.”
“Chị....”
Lương Nặc khóc òa, thậm chí còn chẳng quan tâm là quần áo đang bị
ước, cô đưa mình ngả vào lòng Lương Vân nói: “Em không ngoại tình, em
không hề tự nguyện để cho người ta chụp những bức ảnh đó, tại sao mọi
người lại đối xử với em như vậy....em đã làm sai điều gì..? tại sao...?”
“”Miệng lưỡi thế gian thôi, mạnh mẽ lên!
Trần Dĩnh nhìn cảnh này mà thấy ghê tởm, khi hai người vẫn ôm nhau
dìu nhau bước vào xe cảnh sát, cô ta đưa tay vẩy vẩy vào nhau đắc ý như
vừa giải quyết được hai cái gai trong mắt. Rồi còn cố ý đẩy mạnh sau
lưng hai người.
Lương Nặc và Lương Vân đều bị hất về phía trước, Lương Nặc cũng may
chỉ bị trầy xước khỉu tay một chút nhưng chiếc xe cảnh sát đã làm rách
cả váy của Lương Vân, thậm chí tất chân còn bị móc vào xe, chân Lương
Vân có một vệt máu kéo dài.
“Chị, chị có sao không?” Lương Nặc vội vàng hỏi.
Lương Vân cười lạnh lùng một tiếng, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh
sát, giờ thì ảnh chắc đã nhìn thấy ai mới là kẻ cố ý mưu sát rồi chứ?”
Tên cảnh sát nhìn thấy toàn bộ nhưng không dám nói gì.
Đến tới cục cảnh sát, liền đổi hai người cảnh sát trực ban tra hỏi.
Cách giải quyết tốt nhất được đưa ra là hòa giải, nhưng Trần Dĩnh kiêu
ngạo nói: “Không muốn ngồi tù muốn đền tiền cũng được thôi, có điều hằng năm tôi đều dành ra mấy trăm vạn để chăm sóc cho bộ mặt này, bây giờ
thành ra thế này, cô chỉ cần bồi thương 50, 60 vạn là được rồi!”
“50, 60 vạn?” Lương Nặc phẫn nộ chỉ tay: “Cô bị điên đấy à?”
Trần Dĩnh giơ hay tay trước ngực phòng vệ ra vẻ sợ sệt nói: “ĐỒng chí cảnh sát, cô ta còn dọa dẫm tôi, tôi phải cáo cô ta tội dọa dẫm uy hiếp người khác.”
Máu chảy ra ở vết thương ở chân Lương Vân bắt đầu khô lại, dính cả vào tất làm cho cô rất đau, nheo mày mím môi lại.
Lương Nặc lại nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn nói, cô ta nói
Vân tiểu thư làm mặt cô ta bị thương, chúng tôi nhận, có điều Vân tiểu
thư cũng bị cô ta đẩy ngã làm cho bị thương, Vân tiểu thư cũng chi không ít tiền cho đôi chân này, có phải cô ta cũng nên bồi thường cho tiền
cho chúng tôi?”
“Hả? Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi đẩy ngã cô ta khi nào? Tôi
làm chân cô ta bị thương khi nào? Có nhân chứng không? Hoặc là vật chứng cũng được....”
ở đó không có camera, người đi đường làm chứng lại càng khó tìm hơn, nhân chứng duy nhất chỉ có tên cảnh sát vừa nãy.
“Có, đồng chí cảnh sát vừa đưa chúng tôi về đây chính là nhân chứng.”
Nhưng tên cảnh sát đólại hỏi gì cũng không biết, lắc đầu nói: “Trần
tiểu thư đẩy hai người á? Sao tôi lại không biết gì nhỉ? Trần tiểu thư
là người tốt như thế sao có thể đẩy ngã hai người chứ?
Các người đừng có mà vu cáo.”
“Anh cảnh sát, tôi cũng phải kiện anh tội phỉ báng!”
Trần DĨnh đắc ý lắm, Châu Thụy thì lấy tay kéo nhẹ tay áo của cô ta:
“Vân Lương lại lịch không rõ, Lương Nặc bây giờ cũng có quan hệ với BẮc
Minh Dục, sự việc này em thôi đi, đừng có mà mượn gió bẻ măng không biết chừng mực như thế!”
“Tránh ra, đồ hèn nhát!” Trần Dĩnh chế nhạo Châu Thụy: “Anh sợ bọn họ chứ em không sợ, lại nói, hay là anh vẫn còn chưa dứt tình với Lương
Nặc? Em càng muốn cho cô ta vào ngục!”
Châu Thụy tức giận sắp không kìm chế được nữa rồi, anh ta quay người đi thẳng.
Trần Dĩnh càng trắng trợn hơn, cuối cùng vẫn không chịu buông tha,
cảnh sát trực ban chỉ có thể nói: “Trần tiểu thư đừng vội, trước hết hãy tạm giam bọn họ trong vòng 48 giờ rồi nói tiếp.”
“Hức, nghe thế còn được.”
Nói rồi bọn họ muốn kéo Lương Nặc và Lương Vân đi, vết thương của
Lương Vân vì khá sâu nên có chút khó khăn di chuyển, Lương Nặc vội vàng
nói: “Tôi muốn tìm người bảo hộ, các người không có quyền nhốt bọn tôi.”
Trần Dĩnh nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Lương Nặc
vứt xuống đất: “Điện thoại cũng tan tành rồi, để tôi xem cô tìm người
bằng cách nào!”
Lương Vân không kịp nói gì mà ngã ngục xuống đất hôn mê.
“Vân tiểu thư!”
Lương Nặc thấy thế chỉ có thể thỏa hiệp, cũng không muốn tiếp tục
tranh luận thêm nữa, sau cùng chỉ có thể bị nhốt vào phòng tạm gian,
thực ra nhân viên cảnh sát cũng rất bất lực, giấu diếm đem một ít thuốc
đưa cho cô để cô xử lý vết thương của Lương Vân, nói rằng 48 giờ sau sẽ
thả bọn họ ra.