1001 Đêm Tân Hôn

Chương 223: Chương 223: Người Người Bàn Luận




Lương Bác Sinh thở nhịp thở không đều, sau cùng chỉ có thể nói: “Trước khi những tin tức tiêu cực của cháu tan biến thì cháu không thể bước chân vào Bác Thụy, đây cũng là yêu cầu của các cổ đông khác chứ không phải của một mình chú....”

Lương Nặc hướng ánh mắt nhìn Lương Vân, cô nhận lại được những cái khẽ gật đầu.

“Được, trong thời gian cháu vẫn có những ảnh hưởng xấu tới Bác Thụy thì cháu sẽ không bước chân vào tập đoàn nữa.”

Sau khi tiễn Lương Bác Sinh về, Lương phu nhân cũng vẫn chưa nguôi giận.

“Con lại còn biết tìm đến chị con nhờ giúp đỡ à?”

“Mẹ!” Lương Nặc cười cười tiến lại gần làm lành với Lương phu nhân, bà ta cười hắt ra một tiếng lạnh lùng tỏ ý chẳng thèm quan tâm, lạnh lùng nói: “Khó khăn lắm mới làm được người mẹ kế tốt, thế mà lại cứ gặp phải cái đứa không biết trước biết sau.”

Lương Nặc chẳng biết nói gì, mím môi đứng đó.

ở lại Lương gia ăn xong cơm tối, Lương Vân nói phải trở về rồi, Lương Nặc tiện thể cũng ghé vào tai Lương Vân nói nhỏ: “Để em đưa chị đi dạo một lát, hình như....người tài xế bên nhà chị có vẻ rất nghiêm khắc?”

“Anh ta không thích chị ở bên ngoài quá lâu!”

Lương Vân nói mà không mấy cảm xúc, trong ánh mắt cô chứa đựng một niềm khát khao tự do, một sự sợ hãi bị kìm nén.

Lương Nặc kéo tay Lương Vân đi lên tầng hai, tới chỗ cửa sổ và cô từng trèo trốn ra ngoài, hai người trèo xuống dưới tầng, bỏ lại phía xa chiếc xe có người tài xế của Lương Vân, anh ta căn bản không thể biết được hành động của hai người.

Lương Vân cười nói: “Xem ra đi theo Bắc Minh Dục thời gian này, em cái gì cũng học được rồi nhỉ?”

“Cũng tàm tạm!”

Hai người bắt một chiếc xe taxi, điểm hướng đến là phố thương mại phồn hoa nhất của Hải Thành, từ trang phục tới đồ ăn ngon, thứ gì cũng có.

Lương Nặc vui vẻ nói: “Để cảm ơn chị hôm nay đã nói giúp em, em mời!”

“Đại gia thế nhỉ?”

Lương Nặc nhỏ tiếng hơn: “Cuối năm em nhận được lợi nhuận từ Bác Thụy rồi, một khoản tiền khá lớn đấy nhé!”

“Nếu hôm nay mẹ cứ ép em phải chia tay với Bắc Minh Dục, vậy số tiền đó cũng đủ để em nuôi vài tên trai bao đấy!”

“Còn lâu nhé!” Lương Nặc bĩu môi đẩy cô chị ra xa, Lương Vân cười cười né đi.

Khi đi qua phố đi bộ bán đồ vỉa hề, Lương Nặc tìm chọn mua một chiếc kính đen với mắt kính thật to, đeo vào gần như che đi cả nửa khuôn mặt, chắc chắn rằng mình sẽ không dễ dàng bị nhận ra cô mới tự tin cùng Lương Vân sải bước đi lượn các trung tâm thương mại.

Hai người sau khi như sắp không lê nổi chân nữa, Lương Nặc xót xa nói: “Chị mua gì mà toàn đồ hàng hiệu nổi tiếng....”

“Chẳng phải em nói là đãi chị à?”

Lương Nặc làm mặt mếu, mắt chớp chớp nhìn vào những chiếc túi đựng đồ xinh đẹp: “Thế nhưng chị cũng không thể làm cho em thành kẻ một su cũng không còn chứ....”

“Đây chẳng phải là Vân Lương Vân tiểu thư à?” đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ vang lên: “Sao hôm nay Vân tiểu thư lại có thời gian đi lượn phố phường thế này?

Người trong công ty vẫn nói Vân tiểu thư liều mạng làm việc gấp mấy lần người khác, toàn tâm toàn ý làm việc cơ mà?”

Lương Nặc cảm thấy giọng điệu trong giọng nói này vô cùng khó nghe, cô quay đầu ra nhìn liền nhìn thấy Châu Thụy đang tay trong tay với một người phụ nữ, tay hai người còn xách các túi lớn túi nhỏ.

Cô theo phản xạ, lùi mình sang một bên, không muốn bị nhận ra.

Lương Vân thả túi đồ trên tay xuống, vứt gọn vào một bên, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh lùng: “Liên quan gì tới cô?”

“Tôi là Châu thái thái trong tương lai, cũng chính là vợ của thiếu gia của Châu Thị, Châu thị là sản nghiệp của tôi, lẽ nào tôi quan tâm một chút tới công việc của nhân viên thuộc hạ cũng không được à?”

“Nhân viên thuộc hạ?” Lương Vân cười lạnh lùng chẳng vui vẻ gì: “Cô đừng có lầm tưởng, tôi có cổ phần riêng của Châu Thị, bây giờ tôi là cổ đông của Châu Thị, quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, lúc nào tôi cũng có thể rút cổ đông và rời đi, cô tưởng cô là cái thá gì? Không biết lão gia của Châu gia từ lúc nào như mù mắt mà lại chọn cái ngữ như cô làm con dâu?”

Trần Dĩnh tức tới nỗi cứng họng.

“Cô...Cô....”

Cô ta tiến lên phía trước định giơ tay tát cho Lương Vân một cái, nhưng Lương Nặc đứng cạnh, vốn không muốn can dự vào nhưng thấy tình thế như vậy, cô đã chạy nhanh lên, giữ lấy tay Trần Dĩnh: “Nói không thắng được cô định động tay động chân đấy à?”

Tuổi của Trần Dĩnh và Lương Nặc cũng sàn sàn nhau, sức ra tay cũng ngang nhau.

Cô ta giằng co một hồi vẫn không thoát ra được.

Lương Nặc đứng gần hơn, nhìn rõ khuôn mặt của Trần Dĩnh, cô liền nhận ra đây chính là người phụ nữ đã hại Lương Vân sảy thai phải nhập viện, không ngờ được rằng cô ta lại có thể ở bên cạnh Châu Thụy tới tận bây giờ.

Cô ta là kẻ đã hại chết cốt nhục của chính Châu Thụy cơ mà!

Lương Vân nhếch mép cười, đôi lông mày nhướn lên, tranh thủ lúc Lương Nặc đang giữ lấy tay cô ta mà Lương Vân đã tiến lên giáng cho cô ta một cái tát đau điếng, đến nỗi còn hằn lên mặt cô ta những ngón tay nhỏ nhắn của mình.

Vết thương không sâu nhưng làm cho Trần Dĩnh bị chảy máu.

Lương Nặc đơ người ra.

“A...mặt của em!” Trần Dĩnh giật mạng tay mình ra, đưa lên mặt xoa vào bên má vừa bị tát, khóc lóc kinh thiên động địa: “Châu Thụy, nhanh, nhanh giúp em dạy bảo hai con này, chúng nó dám đánh vào mặt em?”

Châu Thụy dỗ dành: “Để anh xem vết thương có làm sao không nào?”

“Đừng động vào em!” Trần Dĩnh đột nhiên hất tay Châu Thụy ra, chỉ tay vào Lương Nặc và Lương Vân: “Nhanh giúp em đánh vỡ mặt chúng nó ra!”

“Trần Dĩnh, chỉ là sự hiểu lầm thôi mà!” Châu Thụy không dám tự dưng mà động vào Vân Lương, chỉ có thể nói: “Châu gia bây giờ đã bị xé thành năm thành bảy rồi, Vân Lương là một cổ đông rất quan trọng của Châu Thị, em đừng có mà làm loạn nữa!”

“Không được!” Trần Dĩnh dùng lực đẩy Châu Thụy ra, lớn tiếng mắng nhiếc: “Anh đúng là đồ hèn nhát.”

Nói rồi, cô ta lại quay ra nhằm vào Lương Vân xông lên, ánh mắt rực lửa như thể hận không ăn tươi nuốt sống được Lương Vân, Lương Vân đẩy Lương Nặc sang một bên, Trần Dĩnh đang đà xông lên và sượt qua hai người, đang đà không được chặn lại, cô ta trượt chân ngã xuống sàn nhà, khóc lớn trông thảm hại.

Châu Thụy nhìn nét mặt cô ta vừa cảm thấy đáng thương vừa thấy đáng ghét.

Cái đồ kiêu ngạo, hiếu thắng, thế là đáng đời.

Châu Thụy thở dài rồi tiến lên phía trước đỡ Trần Dĩnh đứng lên, Trần DĨnh khóc lóc như trời long đất lở, Châu Thụy bất lực không biết làm gì, chỉ có thể nói với Lương Vân: “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, hi vọng Vân tiểu thư đừng để bụng, giơ cao đánh khẽ....”

“Cô ta cố ý như thế!” Lương Nặc không nhịn được mà muốn thay Lương Vân chút giận, đòi lại công bằng: “Trước đây chính cô ta hại chị gái tôi bị sảy thai, anh không những bao che cho cô ta mà còn đòi li hôn với chị tôi, Châu Thụy, anh đúng là kẻ mù mắt rồi...”

Tiếng bàn luận xung quanh bỗng nhiên dấy lên.

Châu Thụy lúc này thực sự thấy ngạc nhiên: “Lương...Lương Nặc?”

Lương Nặc đưa ta bỏ kính ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng đang vô cùng tức giận.

“Không sai, chính là tôi!”

Trong đám đông, rất nhiều người chỉ tay vào Lương Nặc mà lên tiếng bàn luận xôn xao, Lương Vân nheo mày, lờ mờ cảm thấy không ổn rồi, nhưng Lương Nặc thì không để ý, cô vẫn tiếp tục tranh cãi với Châu Thụy.

“Trước đây chị tôi yêu anh như thế, chị ấy đã đánh đổi tất cả nhưng cuối cùng thì chẳng đạt được gì, còn đánh mất đi đứa con của mình, bây giờ anh lại đứng ra yêu thương, bảo vệ cho một người đã hại chết đứa con của hai người, anh chẳng khác nào đồ chó má, chẳng lẽ anh không cảm thấy có một chút áy náy nào à?”

Trong chốc lát, sắc mặt Châu Thụy trở nên thật khó coi.

“Thế còn cô? Khi cô vẫn còn yêu tôi mà đã đi theo Bắc Minh Dục, gả cho người ta rồi mà vẫn trước mặt tôi đóng kịch là thuần khiết, bây giờ thì sao? Lại còn những bức ảnh để lộ xác thịt kia, làm loạn cả cái đất Hải Thành này lên! Cô có tư cách gì mà mắng tôi hả?”

Lương Nặc trắng bệch mặt ra.

Châu Thụy vẫn còn già mồm: “ĐÚng là đồ không biết xấu hổ!”

Ánh mắt Trần DĨnh sáng lên, cô ta lấy tay lau vội nước mắt, tiến lên với vẻ kiêu ngạo: “Cứ tưởng là ai, hóa ra là nữ chính của những bức ảnh đau mắt đó! Ha ha....nhìn người cô thế này mà cũng có người chụp những bức ảnh cơ thể cô, kẻ đó đúng là có mắt như mù!”

“Hóa ra là cô ta à?”

“Nghe nói còn giấu chồng đi ngoại tình đấy!”

“ĐÚng là làm mất mặt phụ nữ Hải Thành quá, sao Lương gia lại có thể có đứa con gái mất dạy như thế chứ? Tôi mà là mẹ cô ta á, đúng là hận không thể đem cô ta tống vào bụng mà sinh ra đứa khác.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.