1001 Đêm Tân Hôn

Chương 413: Chương 413: Chơi Thứ Kích Động Một Chút




Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng lo lắng của cô, anh khẽ vuốt vuốt mái tóc sau gáy cô.

“Yên tâm đi, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

“Thế nhưng....”

“Nghĩ xem ngày nghỉ ngày mai chúng ta sẽ làm gì?” Bắc Minh Dục không cho cô có cơ hội hỏi thêm, anh đổi chủ đề câu chuyện: “Muốn chơi trò kích động một chút hay chỉ nhẹ nhàng thôi?”

Lương Nặc giận dỗi, đấm vào ngực anh một đấm.

“Em biết anh không nói với em vì sợ em lo lắng, nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, phải tự biết bảo vệ bản thân mình.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Bắc Minh Dục bảo Lương Nặc đi thay đồ cho Tiểu Bắc, Tiểu Bắc tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại thích những màu sắc không sặc sỡ mà thích những màu trầm ví dụ như màu nâu hoặc màu đen.

Lương Nặc đã thay cho cậu bé một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời.

Tiểu Bắc khẽ nheo mày, hình như có chút không thích, Lương Nặc nắm lấy tay cậu bé đưa cậu ra đứng trước gương, chỉ tay vào người trong gương nói: “Bên trong gương có một cậu bé nhìn rất đẹp trai, Tiểu Bắc có biết cậu bé đó không?”

Hai mắt Tiểu Bắc tròn xoe ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc rồi gật gật.

“Bộ quần áo này Tiểu Bắc mặc vào nhìn đẹp trai lại đáng yêu, sau này con phải mặc những đồ thế này nhiều hơn nhé?”

Tiểu Bắc mím môi không nói gì.

Rất nhanh sau đó ba người gặp nhau ở cổng, trong phòng khác, cặp mắt của đại thái thái, Thẩm Cách, Thẩm Tịch Nam và Đặng Tử Manh đang nhìn chằm chằm vào ba người.

Đặng Tử Manh đá chân vào Thẩm Tịch Nam nói hậm hực: “Anh đưa ra ý kiến quái quỷ gì mà để nhà họ ba người cùng nhau ra ngoài đi chơi thế kia, vậy tôi thì là gì?”

Thẩm Tịch Nam chậm rãi phủi bụi trên tay áo: “Thì là kẻ thứ ba, hay kẻ thứ tư gì đấy, cô không biết à?”

Ba người thực ra gần như là mặc đồ gia đình, Bắc Minh Dục có chút không thích lắm vì màu đó anh mặc lên nhìn có vẻ buồn cười.

Rời khỏi cửa lớn của Thẩm viên, đúng lúc giáo sư Cảnh đi tới, nhìn thấy cảnh này liền hết sức ngạc nhiên.

“Tam thiếu gia, thế này là...?”

“Liên quan gì tới ông.” Bắc Minh Dục không biết giáo sư Cảnh, thái độ của anh cũng không khách sáo lịch sự gì, Lương Nặc vội vàng đỡ lấy: “Xin lỗi giáo sư Cảnh, có thể là do anh ấy tâm trạng không được tốt lắm.”

“Không sao.” Giáo sư Cảnh cúi thấp người trước mặt Tiểu Bắc, đưa cho cậu bé một cuốn sách: “Đây là cuốn sách có liên quan tới máy tính mà ta đã đồng ý sẽ tìm giúp cháu.”

Tiểu Bắc khuôn mặt không biểu cảm nhận lấy cuốn sách.

Lương Nặc nheo mày, khẽ dỗ: “Người khác cho con đồ thì lúc thế này con nến nói một câu cảm ơn như thế mới đúng phép lịch sự chứ!”

“Không sao, tôi quen rồi!” giáo sư Cảnh từ chối.

Lương Nặc nhìn Tiểu Bắc với ánh mắt mong đợi, cậu bé nắm chặt lấy cuốn sách, sau đó từ từ mở miệng: “Cảm....ơn!”

Giáo sư cảnh tròn mắt ngạc nhiên: “Tiểu thiếu gia đã nói ra rồi kìa? Tam thiếu phu nhân, xem ra tình hình của tiểu thiếu gia đã cải thiện không ít! Nếu cô có thể dành nhiều thời gian thường xuyên ở bên cạnh cậu ấy, nói không chừng cậu ấy còn có thể nói chuyện giao tiếp với những người bình thường khác!”

Nói rồi, ông ấy dường như nhớ ra điều gì, lại nói với Bắc Minh Dục: “Tam thiếu gia, có vài lời muốn nói riêng với cậu.”

“Tôi không có hứng thú!”Bắc Minh Dục từ chối rất nhanh: “CHúng tôi đang vội, phiền ông nhường đường.”

“Về việc của tiểu thiếu gia, cậu cũng không có hứng thú sao?”

Bắc Minh Dục chép miệng, nói với Lương Nặc: “Em lên xe đợi anh, anh chắc sẽ nhanh thôi.”

...............

Chiếc xe chạy trên đường rất nhanh.

Lương Nặc ôm Tiểu Bắc ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, cô hỏi với thái độ kiên nhẫn: “Tiểu Bắc, con có chỗ nào mà rất muốn rất muốn tới đó chơi không?”

Tiểu Bắc ngước lên nhìn Lương Nặc, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lấy tay Lương Nặc, sau đó lặng lẽ lắc đầu.

Dường như cậu bé không quan tâm tới điều gì.

Bắc Minh Dục đột nhiên nói: “Hôm nay thay đổi phong cách, đưa hai người đi chơi cái gì kích động một chút.”

Đỉnh núi, không gian rất vắng vẻ.

Trên con đường rộng thênh thang đỗ những chiếc xe đã được cải trang thành xe đua, ở giữa con đường thênh thang đó đứng dàn hàng các cô gái xinh đẹp, trên tay còn cầm cờ chỉ huy nữa.

“Anh biết đua xe?” Lương Nặc có chút giật mình, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe anh nói qua.

“Trước đây có chơi, bây giờ thì hầu như không.”

Bắc Minh Dục trả lời ngắn gọn, sau đó lái chiếc xe đỗ vào bên đường, Tiểu Bắc ngó đầu ra cửa nhìn khắp xung quanh.

Những chiếc xe đó đều được sửa sang lại rồi, nhìn không giống với những chiếc xe bình thường.

Đợi tới khi đua xe, mới đầu Lương Nặc không muốn ngồi lên lắm nhưng Bắc Minh Dục cứ bắt phải cho Tiểu Bắc ngồi cùng vì vậy cô không còn cách nào khác, tiếp sau đó chiếc xe được chạy trên đường với tốc độ cao mà gần như cô chưa bao giờ được cảm nhận, cả người gần như đang bay bay.....

Mấy lần, bên cạnh có các xe của các tay đua khác đuổi theo.

Bắc Minh Dục lại tiếp tục tăng tốc, rẽ sang một bên hết sức phóng khoáng và tự nhiên, khi ở ngã rẽ thì đã cắt đuôi được những kẻ đuổi theo kia.

Lương Nặc sợ hãi tới mức không nói thành lời, suốt chặng đường cô toát mồ hôi lạnh cả người.

Bắc Minh Dục đến đà về đích, anh đạp chân ga hết cỡ, tiếng xe kêu rít lên, rất nhanh đường đua đã nhìn thấy điểm đích, vài giây sau là chạm vào tấm băng rôn ở điểm cuối cùng.

Những người đứng hai bên đường hò hét ầm ĩ.

Bắc Minh Dục mở cửa xe ra đưa Lương Nặc và Tiểu Bắc ra, Lương Nặc cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đang lộn tùng phèo hết cả lên, cô quỳ xuống đất để lấy lại sự bình tĩnh, Tiểu Bắc thì nhìn lại có vẻ hứng thú, rồi từ từ, cậu bé đưa tay ra nắm lấy tay Bắc Minh Dục.

Bắc Minh Dục không động đậy gì, Tiểu Bắc lại nghịc nghịch móng tay anh.

Trong đầu anh lại hiện về hình ảnh lúc chiều gặp giáo sư cảnh và những lời ông ta nói: “Tiểu Bắc nếu bóc móng tay của người khác, điều đó không có nghĩa là nó cảm thấy thú vị và thích nghịch, mà là do cậu bé không thể giải quyết được vấn đề tiếp xúc và cùng chung sống với người khác.”

Trong lòng Bắc Minh Dục tràn đầy cảm xúc, anh thương cậu bé, anh cúi người xuống bế Tiểu Bắc lên ôm vào lòng: “Con có thích chơi xe không?”

Hai mắt Tiểu Bắc sáng lên: “Có!”

“Vậy thì sau này thường xuyên tới.”

Lúc này Lương Nặc đã thấy khá hơn nhiều, cô từ từ đứng lên, một giây sau, đột nhiên có mấy người mang theo chiếc cúp nho nhỏ và những tờ phiếu màu đỏ tới.

Bắc Minh Dục đỡ lấy chiếc cúp đưa cho Tiểu Bắc: “Cho con!”

Chiếc cúp chỉ là cúp pha lê giả, không có giá trị gì, Tiểu Bắc nhìn Bắc Minh Dục e dè, do dự một giây sau đó ôm chặt lấy chiếc cúp.

Lương Nặc đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn cảnh đó mà cười hạnh phúc.

....................

Sau ngày nghỉ ngắn ngủi, đại thái thái bèn mời phóng viên nhà báo tới tổ chức họp báo.

Tuyên bố người trong đoạn video đó là tam thiếu gia Bắc Minh Dục, và đoạn video đó không hề có liên quan gì tới đại thiếu gia Thẩm Cách, hơn nữa thứ bột trong đoạn video cũng không phải là thuốc phiện, mà chỉ đơn giản là một thứ đồ chơi, nhưng những người nghe căn bản không hề tin vào điều đó.

Trong buổi họp báo, các phóng viên nhà báo đưa ra các câu hỏi hết sức sắc bén.

“Xi hỏi Bắc Minh tiên sinh, đại thái thái nói người đàn ông trong đoạn video đó là anh, anh đêm khuya rồi còn chơi đùa với các cô gái vui vẻ như vậy, thái thái của anh ở nhà có phải rất không vui không?”

“Anh hút thứ đó, có phải là vì khi ở Thẩm gia gặp phải áp lực quá lớn không?”

“Theo tôi được biết, Bắc Minh tiên sinh ở Hải Thành luôn là một doanh nhân trong sạch, lần này dính dáng tới chuyện hút thuốc phiện, lại còn công khai trong phòng làm việc của tổng giám đốc, có phải có người xúi bẩy anh? Là đại thiếu gia hay nhị thiếu gia? Nội bộ tập đoàn có phải thường xuyên hút những thứ như vậy?”

“Có người truyền tin đại thiếu gia ở tập đoàn luôn nhằm vào anh gây khó dễ, thậm chí còn bắt anh đi làm những nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành nối, xin hỏi có phải anh em các anh không hòa thuận?”

Đối mặt với đám phóng viên nhà báo cùng với những chỉ trích và thử thách mà họ đưa ra, Bắc Minh Dục vẫn rất bình tĩnh, anh sớm đã có sự chuẩn bị.

Tại Thẩm viên.

Lương Nặc và Đặng Tử Manh đang xem ti vi truyền hình trực tiếp.

Trên màn ảnh, Bắc Minh Dục trả lời mạch lạc và rõ ràng: “Đại thái thái đối xử với tôi rất tốt, cho tôi làm vị trí trợ lý tổng giám độc, tôi không hề cảm thấy có bất kì áp lực gì, phía cảnh sát cũng chưa bao giờ thừa nhận nói rằng thứ bột màu trắng đó là thuốc phiện, xin mọi người vui lòng không trnah cãi về vấn đề đó, còn nếu có kháng nghị hay nghi ngờ thì có thể liên hệ với phía cảnh sát.....anh cả và anh hai tôi đều đối với tôi rất tốt, tạo cho tôi rất nhiều cơ hội, quan hệ giữa anh em chúng tôi cũng rất hòa thuận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.