1001 Đêm Tân Hôn

Chương 414: Chương 414: Đó Là Người Đàn Ông Của Tôi




Đặng Tử Manh với tay ra lấy một quả nho cho vào miệng, khẽ cười: “Từ góc độ này mình nhìn thì cũng ăn hình phết đấy!”

Bắc Minh Dục hai tay nắm chặt: “An hình thì cũng là người đàn ông của tôi, không liên quan gì tới cô.”

“Đàn ông thì như nhau hết thôi, đợi đấy rồi xem.”

Buổi chiều, ánh sáng rực rỡ.

Đặng Tử Manh nằm trên chiếc ghế dài cạnh hồ bơi phơi nắng, Lương Nặc cũng ở bên cạnh đợi Bắc Minh Dục về.

Người làm mang tới hai cốc nước hoa quả, Đặng Tử Manh đưa một cốc cho Lương Nặc: “Lo lắng cái gì, tam thiếu gia cũng có chết đâu.”

Lương Nặc lạnh lùng lườm cô ta: “Chẳng phải cô rất thích thiếu gia à? anh ấy bây giờ đang ở trong tình cảnh khó khăn như thế, chẳng lẽ cô không một chút lo lắng?”

“Những người đàn ông đẹp trai tôi đều thích, bao gồm cả con trai cô, bé tí mà đã đáng yêu thế, nói không chừng mười mấy năm sau tôi còn ngủ cả với nó nữa ấy chứ!”

Lương Nặc tức giận nắm chặt lấy chiếc cốc, nhịn không hất cả cốc nước vào mặt cô ta, Lương Nặc nghiến răng nói: “Cô quả là không biết xấu hổ.”

Đặng Tử Manh không thèm quan tâm tới Lương Nặc, chỉ chú ý kéo cổ áo mình ra, để lộ ra chiếc áo con màu đen bên trong, Lương Nặc đang không hiểu cô ta định làm gì, liền nhìn thấy cô ta đứng lên, ghé sát vào người mình.

“Cô muốn làm cái gì?” Lương Nặc hoài nghi.

“A....” Đặng Tử Manh đột nhiên kêu thét lên, sau đó cả người cô ta như quên mình ngả xuống nước, Lương Nặc đơ người ra, tiếp sau đó Đặng Tử Manh liền vùng vẫy dưới nước miệng vẫn kêu: “Cứu mạng, người đâu cứu mạng....”

Lương Nặc đứng ngây người ra đó, còn chưa kịp phản ứng gì.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” tiếng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía không xa, Lương Nặc nhìn rõ Bắc Minh Dục đi tới, đột nhiên cô mới bừng tỉnh, chỉ tay vào Đặng Tử Manh nói nghiêm túc: “Không liên quan gì tới em cả, là cô ta tự mình nhảy xuống, không phải do em đẩy.....”

“Cứu mạng, tam thiếu gia, em không biết bơi....a....”

Đặng Tử Manh ở dưới nước lúc chìm lúc nổi.

Lương Nặc sợ xảy ra chuyện, cũng sợ sẽ bị đại thái thái trách phạt, hỏi: “Có cần kéo cô ta lên trước không?”

Bắc Minh Dục liếc ánh mắt nhìn xuống dưới nước, đợi một lát, đột nhiên thở hắt ra lạnh lùng rồi nói: “Đặng tiểu thư, thủ đoạn lần này của cô có phần hơi thất bại một chút rồi?”

Nghe thấy vậy, Đặng Tử Manh liền dừng lại không vùng vẫy nữa.

Nổi trên mặt nước, cô ta nhìn Bắc Minh Dục: “Nói thế là thế nào?”

“Nước hồ bơi nông như thế, căn bản không ngập được cô, hơn nữa Đặng tiểu thư cô khi còn học cấp ba còn giành giải quán quân môn bơi lội, cô nói cô không biết bơi, có mà lừa quỷ?”

Đặng Tử Manh cười nụ cười bạc bẽo.

“Tam thiếu gia, hóa ra anh còn cho người điều tra về em?” cô ta cười càng lúc càng rõ, nhướn nhướn đôi lông mày, bơi thẳng vào bờ.

Vừa lên đến bờ cô ta liền cởi chiếc áo choàng bên ngoài ra vứt vào một bên, để lộ cơ thể trắng nõn, vòng eo con kiến và đôi chân dài miên man.

Một ngón tay cô ta giơ lên hình móc câu hướng về phía Bắc Minh Dục, còn cố ý nói: “Anh cho người điều tra những gì về em? tuổi tác, chiều cao hay là cân nặng? Hoặc cũng có thể là.....” cô ta cố ý nghừng lại, rồi nhón chân ghé sát vào tai Bắc Minh Dục, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, cười điệu cười hồ li nói: “Số đo ba vòng đã điều tra được chưa?”

Lương Nặc nhìn thấy vậy liền tức giận: “Cô tránh ra.”

Đặng Tử Manh cười lạnh lùng: “Tam thiếu phu nhân đừng có nóng chứ! tôi chỉ nói có vài câu sự thật mà thôi!”

“Số đo ba vòng của cô còn cần điều tra à?” Bắc Minh Dục kịp thời kéo lấy Lương Nặc, ánh mắt hướng về phía ngực của Đặng Tử Manh, anh nói: “Dùng mắt nhìn là biết rồi!”

Đặng Tử Manh đắc ý còn lấy hai tay nâng ngực lên: “Có phải hơn rất nhiều người phụ nữ mặt vàng kệch đứng bên cạnh anh kia?”

“Cô....”

Lương Nặc tức điên lên, Bắc Minh Dục lại giữ cô lại: “Đúng là hơn rất nhiều, nhiều tới mức không thể so sánh được.”

Lương Nặc tới lúc này thì tức lây sang cả Bắc Minh Dục, Đặng Tử Manh ném cho cô cái nhìn tự mãn.

Bắc Minh Dục lại lạnh lùng nói một câu nhạo báng: “Người và bò sữa thì có gì mà phải so sánh chứ? đi thôi, Tiểu Bắc tan học rồi, chúng ta cùng đưa nó đi ăn tối.”

Nói xong, Bắc Minh Dục kéo tay Lương Nặc rời khỏi hồ bơi, Đặng Tử Manh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cô ta định cầm cốc nước hoa quả lên để hất vào họ nhưng khi cầm lên mới phát hiện đó chỉ còn là chiếc cốc không, lại tức giận ném chiếc cốc xuống hồ bơi.

Sau đó ngồi xuống ghế thở phì phò.

Không lâu sau đó, một cốc nước hoa quả đưa ra trước mặt Đặng Tử Manh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn: “Anh đến để cười vào mặt tôi đấy à?”

Thẩm Tịch Nam nhìn cô ta không nhận lấy cốc nước, liền đặt xuống bàn, cười lạnh lùng: “Người ta ân ái như thế? Cô tới phá đám cái nỗi gì?”

“Tôi nhìn không chịu được cảnh người ta ân ái, không được à?” Đặng Tử Manh vẫn hậm hực nói, lại cầm lấy cốc nước hoa quả uống một hơi là hết, lại quay ra nhìn Thẩm Tịch Nam chằm chằm: “Đừng nói anh không ghen tỵ, ngưỡng mộ bọn họ! anh ở Thẩm gia là không được chiều nhất, sinh tồn khó khăn nhất, năm xưa nếu không phải tôi nói với đại thái thái rằng tôi xem trọng anh, nói không chừng anh đã bị mụ yêu quái đó hại chết rồi!”

“Không cần cô nhắc tôi là đã được tiếp tục cuộc sống như thế nào!”

Đôi lông mi của Đặng Tử Manh chớp chớp, đột nhiên tự cười chế giễu: “Cũng đúng, tôi cũng chẳng tốt hơn anh là bao, người Âu Thành đều chửi tôi là đồ rẻ tiền, dâm đãng.”

Nói xong, cô ta đột nhiên kéo tay Thẩm Tịch Nam đi ra ngoài: “Đi uống rượu với tôi.”

“Chẳng phải là sau Scaldan thì phải giải quyết hậu quả à? tôi sẽ đi tìm đến những cơ quan truyền thông là công ty con của Đặng gia, muốn đưa tin thế nào thì đều do cô định đoạt.”

Đặng gia là gia đình danh tiếng và quyền thế thứ hai ở Âu Thành, chỉ đứng sau Thẩm gia.

Dựa và bất động sản và phát tài, đa số các lĩnh vực kinh doanh đều có sự khác biệt đối với Thẩm gia, vì vậy sự tranh giành về lợi ích là không nhiều.

Đặng Vũ cả đời vinh quang hiển hách, có một điều thất bại duy nhất đó là nằm ở đứa con gái đáng khinh bỉ bày. Đồng tử mắt Thẩm Tịch Nam trầm xuống, cuối cùng cũng vẫn cùng cô ta ra ngoài.

.............

Ngày hôm sau khi tờ mờ sáng, đại thái thái dặn Phúc Bác đem tất cả các báo mua mỗi loại một tờ.

Đại thái thái sớm đã mua chuộc một số bộ phận truyền thông, sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Bắc Minh Dục, ai biết được, những điều được viết trên báo và những gì bà ta nghĩ lại hoàn toàn ngược lại.

“Sao lại như thế này?”

Bà ta tức giận vứt báo xuống đất, Lương Nặc lén nhìn xuống đất, mấy tờ báo ở trang bìa đều nói về sự việc này.

【Tin xấu của Thẩm đại thiếu gia bị bại lộ, không ngờ đẩy con trai thứ ba ra nhận tội thay】

【Đại thiếu gia của Thẩm gia bị nghi ngờ hút thuốc phiện.】

【Nội chiến Thẩm gia ngày càng sâu sắc, tiểu thiếu gia bị ngược đãi.】

Các tiêu đề được in màu mè, đa dạng, đa số đều phủ định việc Bắc Minh Dục trong cuộc họp báo thừa nhận tất cả, ngược lại ngầm ám chỉ đại thiếu gia ép anh phải đứng ra nhận tội thay.

Điều quan trọng và then chốt nhất đó là trên mạng có một tài khoản ảo đã đăng một bài, chia thành từng khúc nhỏ chỉ rõ trong nhiều năm nay Thẩm gia trong lĩnh vực kinh doanh có tồn tại một số vấn đề và những cái được gọi là thông tin nội bộ.

Kết hợp với tin đồn xấu xảu Thẩm Cách, cuối cùng kết luận chỉ thẳng ra giá cổ phiếu chắc chắn sẽ rớt, làm cho các nhà đầu từ lập tức từ bỏ cổ phiếu của tập đoàn Thẩm gia.

“Khốn nạn! Đều viết những thứ linh tinh gì thế này?”

Lúc này, tin tức của Thẩm Tịch Nam lại truyền về: “Mẹ cả, sáng nay sau khi thị trường cổ phiếu mở cửa, giá cổ phiếu của tập đoàn tụt dốc không phanh, lại còn các cuộc điện thoại của các cổ đông liên tiếp gọi đến yêu cầu đại thiếu gia cho bọn họ một lời giải thích.”

Đại thái thái sững người, đột nhiên như ý thức được điều gì, bà ta hằm hằm nhìn Bắc Minh Dục, trong lòng đã có quyết sách.

“Lập tức triệu tập hội nghị cổ đông, Tịch Nam, ta sẽ đưa ra đề nghị bãi miễn chức tổng giám đốc của đại thiếu gia, người thay thế sẽ là con, con đừng làm ta thất vọng đấy!”

Thẩm Tịch Nam với bộ dạng hoảng hốt, sợ hãi: “Sự việc này cũng không phải là không có cách đảo ngược.”

“Không cần nữa!” đại thái thái ý chí kiên định, cười lạnh lùng: “Nếu đã có người muốn dùng kế liên hoàn, ta cũng phải cắn câu kết hợp với hắn mới hay chứ, con nói có đúng không, tam thiếu gia?”

Bắc Minh Dục cười như không cười: “Mẹ cả đang nói gì vậy ạ? Sao con nghe một câu mà cũng không hiểu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.