“Minh Dục!”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Bắc Minh phu nhân cũng đang dõi theo anh, nói trách móc: “Tới bây giờ mà con vẫn còn bảo
vệ cái đồ khắc tinh này? Ta nhất định phải đuổi nó đi! Kể cả Lý Tranh
Diễn có muốn đối đầu với ta, ta cũng sẽ làm cho cô ta cút đi thật
xa....”
“Cô à!” Bắc Minh Dục bị công an đẩy đi từ bốn phía, chỉ có thể nói đơn giản vài câu: “Sự việc này đợi con ra rồi
nói tiếp, chỉ vài ngày thôi, chả nhẽ Cô cũng không đợi được?”
Bắc Minh Dục bị đưa trở lại phòng tạm giam.
Bắc Minh phu nhân đi tới giáng cho Lương
Nặc một cái tát, Lương Nặc đứng không vững, ngã dụi cả về phía sau, con
tim cô co thắt lại, cô nhắm mắt lại, nhưng chỉ hai giây sau, khi mở mắt
ra người đứng trước mặt cô lại là Đổng Hàn Thanh.
“Có sao không?” giọng Đổng Hàn Thanh vẫn nhẹ nhàng.
Lương Nặc vội vàng đứng lên đẩy anh ta ra: “Cút đi, đồ lừa đảo!”
Bắc Minh phu nhân cười lạnh lùng: “Lương
Nặc, cô sớm muộn cũng sẽ gặp phải sét đánh!” Nói xong, bà ta phẩy tay áo bước đi, Lương Nặc muốn chạy theo để giả thích nhưng lại sợ sự tức giận của Bắc Minh phu nhân.
Cô liếc mắt lườm người đàn ôn bên cạnh – Đổng Hàn Thanh rồi bước ra khỏi tòa.
“Chả nhẽ Bắc Minh Dục là một tên hung thủ giết người em cũng vẫn sẽ bảo vệ hắn ta như thế này?”
“Không phải vậy!” Lương Nặc với giọng
lạnh lùng kiên quyết: “Minh Dục chắc chắn không thể liên quan tới việc
rửa tiền, càng không phải loại người giết người diệt khẩu, từ đầu tơi
cuối, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của anh mà thôi!”
“Vậy thì em nói cho tôi biết, tại sao Tô Tư lại nhảy lầu từ trên tường thượng của tòa nhà Bắc Minh?”
Lương Nặc nhếch mép cười chế nhạo: “Xem
xem, biểu cảm của anh đã bán rẻ nội tâm của anh rồi kìa! Cái gì mà 3000
vạn thần bí, cái gì mà mật mã mới có thể mở được, tất cả chỉ là giả, tất cả chỉ là do anh dựng lên, anh bày cái lưới lớn như thế này chẳng phải
là muốn Minh Dục đền mạng cho Tô Tư à? Đúng là nực cười, đến việc tại
sao Tô Tư chết mà anh còn không biết, quá nực cười!”
Lời của cô vừa dứt, đồng tử mắt của Đổng
Hàn Thanh đột nhiên sâu hắm, nhìn như con thú hoang, hắn ta giơ tay lê,
dùng lực bóp cổ Lương Nặc.
“Không phải vậy, Tô Tư chết là do Bắc Minh Dục hại, giống như Ngô Đồng hại chết Ngô Mộng Dao vậy!”
“Lừa dối chính mình!”
Lương Nặc cảm thấy rất khó thở nhưng không chịu lùi bước cầu xin mà trừng trừng mắt nhìn hắn ta.
Đổng Hàn Thanh tức giận, tĩnh mạch trên
trán vào thái dương nổi căng lên như sắp đứt ra, hồi lâu sau hắn ta mới
lấy lại được bình tĩnh, bỏ Lương Nặc ra, hất mạnh cô về một phía rồi
quay ngoắt người bước đi.
Bắc Minh phu nhân sau khi trở lại bệnh viện, sắc mặt càng trở lên nhợt nhạt hơn.
Vú Hà nói với ý chân thành thành khẩn:
“Phu nhân, người nhất định phải thương lấy bản thân mình....phu nhân còn phải đợi nhìn thấy tiểu thiếu gia được sinh ra, còn chưa qua được một
ngày an lạc bình yên thì không thể lại kích động như hôm nay được....”
“Vú Hà? Ta làm sao thế này? Cảm thấy rất mệt....”
Vú Hà thương xót ôm lấy Bắc Minh phu
nhân: “Phu nhân nằm xuống ngủ một giấc đi, đợi khi tỉnh dậy rồi, sẽ
chẳng có chuyện gì nữa, thiếu gia cũng sẽ không sao, cái con bé nha đầu
Lương Nặc kia cũng sẽ bị đuổi đi....”
Cốc cốc cốc...
Lúc này, có người từ phía ngoài gõ cửa phòng.
Khuôn mặt lo lắng đau buồn cùng sự do dự
của chú Trương xuất hiện trước mặt hai người, Vú Hà nói với vẻ không
vui: “Chú Trương, sao vậy? phu nhân cần nghỉ ngơi!”
Nghe thấy vậy, chú Trương đột nhiên quỳ xuống.
“Phu nhân, con xin lỗi phu nhân!”
Bắc Minh phu nhân tuy độc mồm nhưng cũng
có lòng từ bi, nhìn bộ dạng khóc lóc đang thương của chú Trương, bà ta
từ trên giường ngồi dậy, hỏi: “Có việc gì chú đứng lên rồi nói, ta không muốn nhìn thấy cảnh có người khóc lóc, ta vẫn còn chưa chết!”
“Cảm ơn thiếu phu nhân!”
Chú Trương từ trên nền nhà đứng dậy, mếu máo lau nước mắt, hai mắt đỏ ọng nhìn lão phu nhân.
Nhớ tới viện phí cùng với việc tìm tủy
phù hợp của đứa con gái đáng thương, chú cắn răng nói: “Phu nhân, sự
việc này có liên quan tới thiếu gia, thiếu phu nhân, vốn dĩ con đã đồng ý với thiếu gia là cả đời này sẽ đem nó xuống mồ, thế nhưng.... tới ngày
hôm nay, bệnh máu trắng của đứa con gái đáng thương của con đã giày vò
nó không còn ra hình người nữa...cộng thêm với khoản viện phí quá
lớn.....”
“Vú Hà!” Lời chú Trương còn chưa nói dứt, Bắc Minh phu nhân liền nói: “Lấy một khoản bổ trợ cho chú Trương, chú
ấy làm việc ở Bắc Minh gia bao nhiêu năm như thế, cũng không nên để chú
ấy trong cảnh kẻ tóc trắng tiễn người tóc xanh.
“Đội ơn phu nhân.” Chú Trương cúi đầu cảm ơn, sống mũi cay cay, nói tiếp: “Thực ra thiếu phu nhân trước khi được
gả vào Bắc Minh gia thì cô ấy đúng là cô gái vẫn còn trinh tiết, Lương
phu nhân cũng không hề lừa phu nhân, thế nhưng thiếu gia không muốn lấy
thiếu phu nhân, cũng lại không muốn mâu thuẫn với phu nhân, cho nên,
trước đêm tân hôn ba ngày, thiếu gia đã thuê người làm hôn mê thiếu phu
nhân rồi đưa cô ấy tới một phòng khám tư, vốn dĩ chỉ muốn kiểm chứng xem thiếu phu nhân cô ấy có còn trinh tiết hay không, nếu còn, thì cậu ấy
sẽ phá mà nếu không còn thì càng tốt, cậu ấy sẽ dùng cái cớ đó để đuổi
cô ấy đi.”
Bắc Minh phu nhân đột nhiên nheo mày, giận tím mặt đi nói: “Chú nói cái gì?!”
Chú Trương hít thở một hơi dài lấy hết
dũng khí nhìn Bắc Minh phu nhân, nói: “NHững gì con nói ngàn vạn lần đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa phu nhân nửa lời! Trinh tiết của
thiếu phu nhân đúng là do thiếu pha phá, hơn nữa, cách đây không lâu,
tên bác sĩ ở phòng khám tư đó đã dính vào cờ bạc, tìm tới thiếu gia vòi
tiền hết lần này tới lần khác, lần nào cũng là do con thu xếp cả!”
“Thằng súc sinh này, ta vì nó mà lao tâm khổ tứ hơn mười năm nay, vậy mà nó lại lỡ lừa ta như vậy!”
Bắc Minh phu nhân vẫn còn đang giận dữ chưa nguôi thì đã ngã xuống giường ngất đi.
“Bác sĩ, gọi bác sĩ nhanh lên....”
Vú Hà đỡ lấy Bắc Minh phu nhân, vội vàng
hốt hoảng hô chú Trương tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ tới liền đưa bà ta
vào phòng cấp cứu, chú Trương và vú Hà hai mắt đỏ lo lắng như muốn khóc
đứng ngồi không yên ở phía bên ngoài.
Một tiếng sau khi Bắc Minh phu nhân được
đưa vào phòng cấp cứu thì đã được đưa trở lại về phòng bệnh, vú Hà ngạc
nhiên phát hiện chiếc tủ nhỏ trên đầu giường có một sấp ảnh, bà tò mò
lật từng tấm ảnh ra xem....
Trời!
Sau cơn tức giận ngắn ngủi, trong đầu bà ta hiện lên một kế sách, không thể không nở một nụ cười trên môi.
Cầm những bức ảnh trong tay, bà ta đi tới bên cạnh giương bệnh của Bắc Minh phu nhân, nói khẽ: “Phu nhân, người
cứ yên tâm, đợi phu nhân tỉnh lại thì những lo lắng của phu nhân tất cả
sẽ được giải quyết.”
Tuy bà ta không biết những bức ảnh đó là
do ai mang tới nhưng hôm nay nó đã tới được đây thì đúng lúc có thể ép
Lương Nặc ở vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Lương Nặc ở bên cạnh thiếu gia không chỉ làm lại thiếu gia và tập đoàn Bắc Minh mà còn hại cả phu nhân nữa.
*
Ba ngày sau.
Vụ án của Bắc Minh Dục được tiến hành
trong phòng nội bộ của tòa án, Đổng Hàn Thanh lần này đã đổi một luật sư khác, đó là một luật sư nổi tiếng ở đất Hải Thành với danh hiệu chưa
bao giờ biết mùi thất bại.
Lương Nặc không biết tình hình bên trong thế nào, chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa.
Còn Bắc Minh phu nhân, do vấn đề sức khỏe không được tốt nên đã không xuất hiện.
Trong số mấy người đứng ngoài cửa, Lương
Nặc không nhìn thấy Bắc Minh phu nhân, chỉ có Kỷ Sênh đi cùng cô, trong
lúc đó, cô không biết nói bà ta là tốt hay là không tốt, mặc dù ở cùng
nhà cũng được một thời gian khá dài nhưng Bắc Minh phu nhân đa phần vẫn
luôn giữ thái độ lạnh lùng với cô, nhưng Lương Nặc biết, Bắc Minh phu
nhân thật lòng muốn tốt cho Bắc Minh Dục và tập đoàn Bắc Minh, hơn
nữa...trong thời gian cô mang thai, lòng tốt của Bắc Minh phu nhân càng
được thể hiện rõ hơn.
Từ chín giờ sáng đến đầu giờ chiều, việc xét xử bí mật này mới được kết thúc.
Lương Nặc nghe thấy có tiếng bước chân đi ra, cô hít thở một hơi thật sâu, mắt gián vào cánh cửa.
Cuối cùng....
Tiếng mở cửa vang lên.
Cánh cửa được đẩy ra từ phía trong, cô mở tròn đôi mắt không chớp.
Chỉ một giây sau đó, Bắc Minh Dục từ từ
bước ra từ phía trong, vẫn là khuôn mặt tự tin thường ngày, bước đi dứt
khoát, chỉ hai ba bước đã bước tới trước mặt cô.
Lương Nặc đứng đờ người ra, nước mắt tự nó cứ lăn dài trên má.