Về sau, luật sư của hai bên còn nói thêm những gì nữa, Lương Nặc đều nghe mơ mơ hồ hồ không rõ.
Trong đầu cô như kiểu đang có ngàn vạn viên đạn đang nổ tung.
Làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Nếu Đổng Hàn Thanh cho rằng Tô Tư là do
Bắc Minh Dục hại chết, vậy thì, từ đầu khi mà anh ta tiếp cận cô tới tận khi đến phòng tài vụ copy số liệu – tất cả chỉ là một cái lưới do anh
ta giăng ra, từ đầu tới cuối đều nhằm vào Bắc Minh Dục – muốn Bắc Minh
Dục nhận lại kết cục là bị tạm giam!
Thậm chí, Bắc Minh Dục trong thời gian bị tạm giam xảy ra chuyện, lão phu nhân thì bị kích động mà nhập viện, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh ta,mục đích...là làm cho cô hoảng
loạn sau đó tự cô sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Luật sư của hai bên trên tòa tiến hành
tranh biện vô cùng kịch liệt, những người có mặt trong phiên tòa cũng
không thể không bàn luận xôn xao, chủ tọa phiên tòa thỉnh thoảng lại gõ
cái búa xuống bàn để mọi người trật tự.
Vào giờ khắc cuối cùng, luật sư bên phía nguyên cáo đột nhiên đưa ra một vật chứng vô cùng quan trọng.
Đợi tới khi vật chứng được đưa ra, Lương
Nặc mới nhìn rõ được rõ ràng đó là chiếc USB của Đổng Hàn Thanh mà anh
ta coppy tài liệu hôm ở phòng tài vụ, quả nhiên, là hắn ta muốn hại Minh Dục, còn bản thân mình....thì trở thành kẻ tiếp tay cho hắn.
“Thưa chủ tọa phiên tòa, tôi muốn triệu một nhân chứng lên tòa.”
Đổng Hàn Thanh từ từ tiến lên phía trước, ngồi vào ghế của nhân chứng, luật sư phía nguyên đơn bắt đầu hỏi: “Anh
Đổng, anh từ đâu có được những tài liệu này? Tại sao phía cảnh sát khi
điều tra lại không có được?”
“Số tài liệu này là tôi coppy được từ bộ
phận tài vụ của tập đoàn Bắc Minh, do nó được bảo mật, cần có mật mã mới có thể có được, vì vậy phía cảnh sát không tìm ra.”
“Vậy thì anh? Tại sao lại có được nó?”
“Mọi người có còn nhớ vụ án mấy tháng
trước trên sân thượng của tập đoàn Bắc Minh có một cô gái nhảy lầu tự
sát tên gọi Tô Tư không, đó là một cô gái tốt bụng thùy mị nết na, cô ấy chính là bạn gái của tôi, đầu năm nay, khi cô ấy vừa được thăng chức
lên làm phó giám đốc của bộ phận tài vụ liền vô tình phát hiện một ngân
hàng thuộc công ty con của tập đoàn Bắc Minh hàng tháng đều có một khoản tiền lên tới 3000 vạn được phân làm ba lần chuyển vào tài khoản của một người dùng thần bí ở các quốc gia khác nhau! Cô ấy nhất thời tò mò nên
đã kiểm tra thì lại phát hiện ra tài khoản đó có liên quan tới một tổ
chức rửa tiền, trong đó còn đề cập tới số tiền lên tới hàng chục tỉ! Sau đó, cô ấy có nói lại sự việc này với tôi, còn nói cho tôi biết làm thế
nào để có thể có được số tài liệu này, sau khi cô ấy nói cho tôi biết về sự việc này được hai ngày thì cô ấy đã chết trước tòa nhà của tập đoàn
Bắc Minh! Mọi người thử nói cho tôi biết, một người con gái sắp cùng
người cô ấy yêu làm đám cưới, bước vào cuộc sống hôn nhân, tại sao lại
tự sát? Tất cả những điều này chẳng phải là do Bắc Minh Dục giết người
diệt khẩu à! Người đàn ông độc ác như vậy có nên bị đày xuống địa ngục
không?!”
Vì điều này mà anh ta không từ mọi thủ đoạn!
Đổng Hàn Thanh nhìn Bắc Minh Dục với ánh
mắt căm thù như thể không thể ăn tươi nuốt sống được anh, còn muốn chạy
lên để tính sổ trực tiếp với Bắc Minh Dục.
Cốp cốp cốp.
“Nhân chứng, đề nghị anh khống chế cảm xúc của bản thân!” chủ tọa phiên tòa nhìn anh ta quá kích động liền nhắc nhở.
Lương Nặc như không thể tin vào tai mình, cô đứng lên nói lớn: “Nói dối, anh đang nói dối, thiếu gia nhất định
không bao giờ làm những chuyện đó....”
Trong ký ức thì Tô Tư đúng là người con
gái rất xinh đẹp, thùy mị nết na, cũng là cô gái có tính tình vui vẻ hòa đồng hoạt bát, người con gái như vậy đúng là làm cho người khác cả đời
khó quên, nhưng cái chết của cô ấy thì có liên quan gì tới Bắc Minh Dục?
Chủ tọa phiên tòa lại lạnh lùng nhìn Lương Nặc: “Yên lặng! Bằng không chúng tôi sẽ trục xuất cô ra khỏi phiên tòa”
Lương Nặc cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ ngầu từ từ ngồi xuống.
Đổng Hàn Thanh lại tiếp tục: “Sau đó, tôi và vợ của bị cáo Bắc Minh Dục có quen nhau, năm ngày trước, cô ấy chủ
động đưa tôi tới bộ phận tài vụ của tập đoàn Bắc Minh thì tôi mới có thể có được số tài liệu này, tại đó cũng rất nhiều người đã nhìn thấy, vì
vậy những tài liệu này tuyệt đối là thật, không thể tồn tại bất kỳ khả
năng làm giả nào!”
Bắc Minh phu nhân đột nhiên đứng lên, vì
phải cố gắng để nghe những lời trên tòa, lúc này sắc mặt bà ta trắng
bệch cắt không còn giọt máy, nếu không phải có vú Hà đứng cạnh đỡ thì bà ta đã ngã xuống đất.
“Được được được.....”
Bà ta nói liên tiếp ba từ được, sau đó
mới lạnh lùng nói tiếp: “Tôi không ngờ tôi chọn trời chọn biển lại chọn
phải đúng đứa cháu dâu ăn cây táo rào cây sung như cô, nhưng cô muốn Bắc Minh gia chúng ta diệt vong như thế này á? Đừng có mà nằm mơ!”
Đối với bằng chứng mới mà Đổng Hàn Thanh
đưa ra, luật sư đại diện của Bắc Minh Dục không hề cảm thấy bất ngờ hay
lo sợ, ông ta hướng ánh mắt nhìn về Bắc Minh Dục ở vành móng ngựa, sau
đó tiến hành phản bác.
“Về những chất vấn mà đại diện luật sư
phía nguyên cáo đưa ra, tôi đã giải thích qua rồi, tin rằng chủ tọa
phiên toàn cũng đã có những phán xét công bằng, còn....về cái được gọi
là chứng cứ vừa đưa ra, đây chắc chắn là vu cáo!”
“Đầu tiên, đương sự của tôi là anh Bắc
Minh Dục, mấy tháng trước đã kết hôn rồi, hai người có cuộc sống hôn
nhân hết sức hòa thuận, có lí do gì để vợ của anh ấy đi giúp vị nhân
chứng tên Đổng Hàn Thanh đạt được số tài liệu này? Lẽ nào cô ấy không
biết chỉ cần Bắc Minh Dục bị định tội, cả cuộc đời anh ấy sẽ chấm dứt
tại đây? Lại nói, với tư cách là một doanh nghiệp ưu tú có lịch sử gia
truyền, đương sự của tôi có những phẩm chất đạo đức tốt đẹp, một thời
gian ngắn trước, trên báo còn đưa tin hai người nắm tay nhau đi thưởng
hội đèn hoa, tất cả những điều này có thể chứng minh, lý do duy nhất để
giải thích cho những tài liệu vừa được đưa ra đó là, thứ nhất, những tài liệu này căn bản là được tạo giả hoặc dùng những thủ đoạn không chính
đáng để có được, mượn danh nghĩa vợ của đương sự của tôi, về điểm này,
tôi có lí do để hoài nghi về tính xác thực của phần tài liệu này. Thứ
hai, đó chính là Đổng Hàn Thanh và vợ của đương sự của tôi có tư tình
với nhau....”
Phần phản bác phía sau của luật sư, một
chữ Lương Nặc cũng không thể nghe vào tai, chỉ có thể đơ người nhìn Bắc
Minh Dục, lắc đầu thanh mình: “Em không có, hãy tin em.....em thực sự
không hề bán đứng anh....”
Tất cả chỉ là do cô tin nhầm người!
“Phản đối, phản đối luật sư đại diện của bị cáo đưa ra những suy luận không có căn cứ”
“Xin chủ tọa phiên tòa hãy nghe tôi nói
hết, tất cả những điều tôi nói không phải là không có căn cứ, ngược lại, chỉ cần chủ tọa phiên tòa nghe tôi nói tiếp, ngài sẽ thấy những điều
này đều là vu cáo đối với đương sự của tôi.”
Chủ tọa phiên tòa xem xét một lát rồi gõ
chiếc búa xuống: “Phản đối không có hiệu lực, mời đại diện luật sư phía
bị cáo tiếp tục.”
Sau cùng đề cập tới việc rửa tiền, tất cả đều tập trung vào con số 3000 vạn cùng với sự chuyển giao nội bộ của
tài các tài khoản với số tiền lớn, ông ta cười nhìn Bắc Minh Dục: “Anh
Bắc Minh, anh có đồng ý giải thích về những con số với những tài khoản
này không?”
Mới đầu anh còn giả vờ bối rối, nhưng khi anh đưa hai tay đặt lên khung sắt trước mặt thì lại cho thấy sự phong độ vốn có.
Anh hắng hắng giọng: “Đương nhiên là có
thể, có điều con số 3000 vạn này thuộc về bí mật kinh doanh, có liên
quan tới nhiều ngân hàng ở các nước ngoài, liên quan tới việc hợp tác
làm ăn của tập đoàn, tôi xin phép được tường thuật lại trong phòng nội
bộ của tòa án! Nếu không, ảnh hưởng, tổn hại không chỉ cá nhân tôi,lợi
ích của tập đoàn Bắc Minh mà còn có rất nhiều các công ty lớn của nước
ngoài, lợi ích của các ngân hàng ở nước ngoài, để tránh việc bọn họ áp
dụng những biện pháp pháp luật cần thiết mang tính quốc tế, đợi tôi
tường thuật xong, tòa án có thể liên hệ với các công ty và ngân hàng ở
nước ngoài để kiểm tra tính xác thực những lời tôi nói.”
Chủ tọa phiên tòa đồng ý với lời yêu cầu của Bắc Minh Dục, tuyên bố vài ngàu sau sẽ tiếp tục phiên tòa.
Khi Bắc Minh Dục bị đưa đi, Lương Nặc hai mắt đỏ ngầu chạy theo anh.
“Thiếu gia, hãy tin em, em không hề hại anh....”
Ánh mắt anh vượt qua cô để nhìn về hình
ảnh Đổng Hàn Thanh vẫn đang ngồi ung dung ở chỗ không xa, khuôn mặt anh
lại trầm mặc quay lại nhìn Lương Nặc, anh nói: “Khóc gì mà khóc, tôi còn chưa chết! Dựa vào cái trí thông minh của em mà hại được tôi thì có mà
tôi chả chết mấy trăm lần rồi!”