Lương Nặc đưa Đổng Hàn Thanh tới tổng bộ phận tài vụ của tập đoàn Bắc Minh.
Đổng Hàn Thanh khẽ nở nụ cười nham hiểm trên môi: “Tôi biết, cuối cùng thì em cũng sẽ tìm tới tôi!”
“Anh Đổng, cho tới ngày hôm nay tôi không còn con đường nào khác có thể đi
rồi, hi vọng, anh sẽ không lừa tôi!” Lương Nặc nhìn anh ta với ánh mắt
chân thành, cầu khẩn, nhưng sự chú ý của Đổng Hàn Thanh lại không hề để
vào ánh mắt đó.
Ánh mắt anh ta dành cho phòng tài vụ.
Lương Nặc khẽ hắng giọng, nói với trợ lý của Bắc Minh Dục mà cô cũng quen biết: “Bảo bọn họ ra ngoài trước giúp tôi.”
Người trợ lý nhìn Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Mọi người dừng hết mọi việc lại, cùng tôi đi ra ngoài họp một cuộc họp ngắn.”
Trong ánh mắt của Đổng Hàn Thanh có rất nhiều sự biểu cảm, vô cùng phức tạp,
nhìn như kiểu anh ta muốn quét sạch cái phòng tài vụ này đi, sau cùng
ánh mắt anh ta dừng lại ở một chiếc bàn làm việc rồi từ từ tiến lại gần.
Chiếc bàn đó hình như đã lâu lắm rồi không có ai dùng, bao phủ bên trên là một lớp bụi dày.
Anh ta rút chiếc khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau sạch bề mặt chiếc bàn.
“Anh Đổng.”
Lương Nặc tò mò.
“Hả?”
“Anh...có phải anh đã từng tới đây?”
“Không có, đây là tập đoàn Bắc Minh, không phải ai cũng có thể vào được, tôi
sao lại có thể đã từng tới đây chứ? ” Đổng Hàn Thanh cười rồi nói, sau
đó từ từ đứng lên như không nỡ rời xa, đi tới chiếc bàn làm việc ở bên
cạnh.
Anh ta mở một số mục tài liệu ra với dáng điệu rất thuần thục, các dãy số cứ chạy nhảy trên màn hình máy tính.
Trong lòng Lương Nặc có chút lo lắng nhưng cũng đang rất hi vọng.
Nếu anh ta là người tốt, anh ta có thể giúp Bắc Minh Dục rửa sạch tội danh
đòi lại công bằng, nếu anh ta là người xấu, cô làm thế này chẳng khác
nào lôi rắn vào nhà mà không hề hay biết, thế nhưng Bắc Minh Dục đang
hôn mê chưa tỉnh lại, lão phu nhân thì đang ốm yêu như vậy, không thể
làm chủ được cục diện, cô chỉ có thể đánh liều làm trận huyết chiến.
Hơn mười phút sau, Đổng Hàn Thanh đem những số liệu đó cóp vào usb.
“Xong rồi, chúng ra đi thôi.”
“Như vậy là đã xong rồi?” Lương Nặc tròn xoe chớp chớp mắt nhìn anh ta thận
trọng: “Anh Đổng, chỉ với mấy dãy số đó mà đã có thể cứu Minh Dục? Tuy
tôi ngốc nhưng không phải cái gì cũng không biết.”
Đổng Hàn Thanh nhìn cô với nụ cười đầy cảm hứng: “Chỉ năm phút nữa thôi, tự nhiên em sẽ hiểu hết mọi chuyện.”
Cùng thời khắc đó, ở trong phòng bệnh.
Vốn dĩ người đàn ông nên nằm trong phòng bệnh hôn mê bất tỉnh thì trong
thời khác này lại như không làm sao mà ngồi trên giường bệnh với chiếc
bàn nhỏ đặt trước mặt – bên trên đặt toàn các đồ ăn cao lương mĩ vị.
“Cậu còn định đóng kịch bao lâu nữa hả?” Lý Tranh Diễn nheo mày, cười hỏi.
Người ngoài đều nghĩ rằng Bắc Minh Dục chắc cách địa ngục không xa nữa, mấy
ai ngờ được rằng, lúc ở trong phòng tắm bị người khác theo dõi thì anh
đã có sự phòng bị, sau đó chẳng qua cũng chỉ là giúp chúng hoàn thành ý
nguyện, anh diễn kịch cho chúng xem, vết thương trên đầu chỉ là vết
thương ngoài da nhẹ, có điều nhìn vào lại cứ nghĩ là sắp tiêu đời rồi.
Sau khi đi tới bệnh viện, tất cả mọi thứ đã được Lý Trạnh Diễn sắp đặt ổn thỏa.
Tất cả những gì bác sĩ nói đều là nhắc lại ý của Bắc Minh Dục mà thôi.
“Cậu không phải nói rằng bàn tay vô hình kia hắn bắt đầu hành động rồi à?
Nếu đã hành động rồi, tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi tôi không cần phải đóng kịch nữa, nói thực lòng, ngày nào đến giấc ngủ cũng bị người ta soi mói tôi thấy ghét lắm rồi.”
“Cho nên mới nói, may mà cậu có người bạn như tôi, ngày ngày giờ giờ có thể trốn được bọn người đó mà mang đồ ăn vào cho cậu.”
Bắc Minh Dục ăn no uống say xong, hai tay vắt vào nhau đặt lên gối ngả đầy
xuống, cười cười: “Chẳng phải cậu cũng tranh thủ cơ hội còn gì? Hình như tôi nghe nói, cậu đem người em gái đó....”
“Suỵt!” Bắc Minh Dục
còn chưa nói hết, Lý Tranh Diễn đã đưa tay lên miệng ra hiệu, nheo mày
nói cẩn trọng: “Việc này không thể nói bừa được đâu đấy. trời biết đất
biết tôi biết là được rồi, hức!”
“Cậu yên tâm, tôi chỉ để ý tới
Lương Nặc, những người phụ nữ khác tôi chẳng quan tâm làm gì, tôi cũng
chả có lí do gì mà lật tẩy cậu cả.”
“Tiểu Nặc Nặc lấy phải người
chồng như cậu đúng là đen đủi, cô ấy ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi lo lắng, người ghầy dộc cả đi, còn cậu thì lại ở trong này ăn no uống say, một tí áy náy cũng không có.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục trầm xuống: “Sẽ không lâu nữa đâu.”Buổi chiều ngày hôm đó, lại có tin tức được truyền đi, bênh tình của Bắc
Minh Dục có tiến triển tốt hơn một chút, y thuật của các bác sĩ cao
mình, thông qua sự hợp tác hợp lực của các bác sĩ hàng đầu, Bắc Minh Dục đã có nhưng biểu hiện phản ứng tỉnh lại ban đầu.
Trong vòng hai ngày nữa nhất định sẽ tỉnh lại.
Người vui mừng nhất không ai khác chính là Lương Nặc và Kỷ Sênh, còn kẻ không vui mừng chính là những người của Châu gia và kẻ có bàn tay vô hình
đứng đằng sau.
Tại một cửa hàng trà ở trung tâm Hải Thành.
“Thiếu gia, Bắc Minh Dục tỉnh lại rồi.” Một người đàn ông mặc bộ trang phục màu đen nói.
“Anh ta tỉnh lại cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, lúc trước, tất cả những
tội lỗi mà hắn gây ra, hôm nay ta sẽ làm cho hắn gánh chịu từng tí từng
tí một, ta muốn hắn tận mắt nhìn thấy tập đoàn Bắc Minh tan rã ra thành
từng phần và quãng đời còn lại của hắn ta chỉ có thể diễn ra ở trong tù
mà thôi!”
*
Một ngày sau.
Bắc Minh Dục quả nhiên là đã tỉnh lại, do một số lí do đặc biệt, phía cảnh sát chỉ thông báo cho
một số người biết chứ không hề đem thông tin này công cáo ra toàn thiên
hạ.
Lương Nặc rất muốn gặp mặt Bắc Minh Dục nhưng tất cả chỉ là mong mỏi.
Tình hình như vậy cứ kéo dài tới những 4 ngày trời.
Ngày thứ năm.
Lương Nặc nhìn bầu trời trong xanh tinh khiết không một gợn mây, không biết
tại sao, mí mắt phải cô cứ nháy liên tục, như báo hiệu một điều gì đó
sắp xảy ra.
Buổi chiều ngày hôm đó, lại có một quả bom nặng bị nổ tung.
Theo kế hoạch ban đầu thì nửa tháng sau mới tiến hành ra tòa nhưng sự việc
đã được đẩy lên tiến hành trước so với kế hoạch – được tổ chức đúng vào
buổi chiều ngày hôm đó, do số tiền liên quan tới vụ án là vô cùng lớn,
quan hệ nội bộ phức tạp vì vậy không cho phép các phương tiện truyền
thông tham gia vào xem hội thẩm, đồng thời, cũng chỉ những người liên
quan tới vụ án, nhân viên tòa án và người thân của đương sự được tham
gia.
Khi Lương Nặc nhận được tin tức này, cô vội vàng chuẩn bị tới tòa.
Tại tòa án thành phố Hải Thành.
“Bị cáo, dẫn vào.”
Giọng cảnh sát đanh như thép, dẫn Bắc Minh Dục đứng vào trước vành móng ngựa, Bắc Minh Dục với khuôn mặt nhợt nhạt của một bệnh nhân chưa hồi phục
hẳn, mặc bộ đồ của tù nhân, trán vẫn còn quấn băng gạc, hai chân bước đi nặng nề do vẫn bị xiềng xích – hình ảnh khác lạ xuất hiện trước đám
đông.
“Thiếu gia!”
Lương Nặc cùng với Bắc Minh phu nhân
đều đứng bật dậy khi nhìn thấy hình ảnh Bắc Minh Dục, ánh mắt dõi theo
anh cho tới khi anh đứng yên trước vành móng ngựa.
Con tim cô đập liên hồi, bao nhiêu ngày không gặp, thậm chí là đã cách cả một đêm
trăng tròn không gặp được anh, Lương Nặc nhìn thấy hình ảnh thảm hại này mà trong lòng thương xót không sao tả nổi.
Mắt cô đỏ ngầu ọng nước.
Đứng trước đám đông đang dõi theo hình, Bắc Minh Dục quay đầu lại nhìn, ánh
mắt anh dừng lại ở Lương Nặc, đôi môi khẽ mấp máy muốn nói với Lương
Nặc: “Anh sẽ không sao đâu, yên tâm!”
Cốp.
Đến giờ tiến hành.
Sau khi thư ký tòa án xác nhận thân phận của Bắc Minh Dục xong, chủ tọa
phiên tòa gõ cốp cái búa xuống bàn, tuyên bố: “Bây giờ sẽ tiến hành cuộc điều trần công khai về tội phạm của doanh nghiệp XXX, người đại diện
cho bên tố tụng phát biểu....”
Lương Nặc nghe mà giật mình.
Mưu sát Tô Tư.
Tô Tư....
Cái tên này...sao nghe quen vậy?
Lương Nặc đột nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi cách
cô không xa – Đổng Hàn Thanh, hôm nay anh ta mặc toàn một màu đen, giống như đi dự lễ truy điệu người chết vậy, hắn nhận ra ánh mắt ngạc nhiên
của Lương Nặc, liền từ từ quay ra nhìn cô cười nhếch mép.
“Anh muốn hại anh ấy?” Lương Nặc dùng khẩu hình nói với hắn ta.
Tô Tư, rõ ràng là người bạn gái mà Đổng Hàn Thanh yêu nhất!
Đổng Hàn Thanh khẽ cười, nói: “Tôi chỉ nói mọi thứ sẽ được sáng tỏ và giải
quyết trong ngày hôm nay chứ không nói sẽ đưa hắn quang minh chính đại
bước ra khỏi nơi này! Bắc Minh Dục anh ta đã đắc ý quá lâu rồi, cũng đã
đến lúc phải trả giá rồi!”