Bông hoa đầu tiên bằng pháo hoa anh tặng cô được bau trên trời, sau đó
là vô số những bông hoa khác cũng được bay lên, bầu trời tối đen như mực lúc này được soi sáng bằng ánh sáng của pháo hoa.
“Em thích không?” Bắc Minh Dục ôm hai tay vòng quanh người cô từ phía sau, ghé vào tai cô hỏi.
Lương Nặc quay đầu lại nhìn anh gật đầu lia lịa: “Thích, em rất thích.”
Trong khi pháo hoa vẫn không ngừng bay lên, Lương Nặc chỉ tay lên bầu trời
hỏi: “Là thư ký Tôn đốt đúng không anh? Lần sau tự chúng ta đi đốt có
được không? Anh nói trước với em, em sẽ tự tay châm lửa....”
“Ừm!”
Hai người dựa vào nhau rất gần, dường như hơi thở cũng như hơi ấm cơ thể
của họ đang hòa trộn vào nhau, những gì xảy ra tiếp theo là điều tự
nhiên nhất trong tình yêu, không biết ai là người đặt đôi môi mình lên
đối phương trước, trong lúc hơi thở đang giao hòa, cô ngửi thấy mùi
thuốc nhè nhẹ trên cơ thể anh.
Dưới ánh sáng pháo hoa lấp lánh, một đôi nam thanh nữ tú đang đắm mình vào cái ôm ấm áp và nụ hôn ngọt ngào.
Sức khỏe Bắc Minh Dục vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên dù có muốn cùng không làm được gì, kết thúc nụ hôn ngọt ngào, cơ thể anh cảm thấy hơi nóng,
anh quay ra hỏi cô: “Nghe nói ở nông thôn, Tết nhà nào cũng sẽ đốt pháo
hoa?”
“Đúng vậy, những đứa trẻ nghịch ngợm còn đi nhặt những cái pháo quên chưa châm lửa về nghịch trộm nữa!”
Pháo hoa tắt hẳn, khi mà đèn điện trong phòng lại sáng lên, lúc này cô mới nhớ tới mỳ mình nấu.
“Mỳ của em, thôi chết rồi!”
Cô vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách xem, quả nhiên là chúng đã
trương lên dính chặt vào nhau rồi, nhìn vào là không muốn ăn nữa.
Bắc Minh Dục đi vào phía sau cô, anh nhìn rồi nói: “Nát hết rồi.”
Lương Nặc cau mày lại, nói giọng hối hận: “Vừa nãy đáng lẽ nên để anh ăn xong rồi hãy đi đốt pháo, bây giờ thì không thể ăn được nữa rồi.”
Bắc Minh Dục tiến lại gần cô, đỡ lấy bát mì trên tay cô ngồi xuống ghế sô
pha, cầm đũa lên anh đảo một đũa, sau đó cúi đầu xuống đang định ăn.
Lương Nặc nhanh chóng nắm lấy tay anh giữ lại: “Anh làm gì đấy?”
“Ăn mì.”
“Không được.”
“Nhìn em chẳng phải rất tiếc à?”
“Thế cũng không được!” Lương Nặc cướp lấy bát mì trong tay anh, sau đó chạy
nhanh lại thùng rác đổ ụp xuống, nói với giọng rất nghiêm túc: “Anh nói
anh bị đau dạ dày cơ mà! Sao lại có thể ăn đồ ăn nguội lạnh thế này
được?”
Bắc Minh Dục nhìn cô cười mà không nói gì, hai chân anh lại gác lên chiếc bàn trà trước mặt: “Thương anh thế cơ à?”
“Ai...ai thèm thương anh?” Lương Nặc đỏ mặt cãi lại: “Em chỉ là không muốn vừa
phải chạy đi chạy lại vào viện lại về nhà thôi....”
Nói rồi cô lại đi vào bếp nấu một bát mì mới.
Bắc Minh Dục nhìn theo cô từ phía sau, anh cười có chút kỳ lạ.
*
Tối qua vui vẻ hơi muộn nên sáng ngày hôm sau Lương Nặc dậy không nổi,
trong cơn mơ hồ cô nghe thấy tiến cười ha ha của Liễu Tiêu Hàn.
“Tiêu Hàn, cậu đang cười cái gì thế?”
“Cậu tỉnh rồi đấy à?” Liễu Tiêu Hàn láu lỉnh cầm điện thoại đến trước mặt
cô, miệng cười sắp ra tới mang tai: “Cho cậu xem bản mặt thật của kẻ ham muốn quá đà.”
“Ý gì?” Lương Nặc có phần không hiểu, cô cũng chưa được tỉnh ngủ hắn.
Liễu Tiêu Hàn chỉ tay vào màn hình điện thoại đang hiển thị tin tức: “Tin
tức địa phương sáng nay, kẻ tội phạm hiếp dâm mấy ngày trước bị bắt rồi, nghe nói là ở một căn phòng được thuê trên huyện, một mình hắn là đàn
ông gọi đến tám em về phục vụ, giống như một loài sâu bọ, hắn làm ảnh
hưởng nghiêm trọng tới cư dân, hàng xóm ở bên cạnh đã báo cảnh sát, khi
cảnh sát tới nơi, cả người hắn như liệt cả đi rồi....”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt từ trên giường bò xuống, nhìn vào những bức ảnh được đính kèm với bài báo.
Tên tội phạm độc ác và hung dữ đã từng định làm hại cô bây giờ lại thế này: hai mắt thất thần, tứ chi rời ra không còn sức lực, đầu tóc bù rù, râu
không cạo mặt mũi tái nhợt, thế lực gần như bị hút sạch.
“Cái này...đây là....”
Liễu Tiêu Hàn tiếp tục cười: “Nhìn anh ta thế này đã thích chưa? Đúng là người đang làm còn trời đang nhìn mà, ác trả ác báo.”
Lương Nặc ậm ừ hai câu rồi cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Tên đó sớm đã biết kiểu gì phía cảnh sát cũng đang truy lùng hắn, kể cả hắn có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng không thể quay lại huyện như thế?
Hơn nữa, còn gọi thêm bao nhiêu là gái phục vụ như vậy, sự việc càng làm rùm beng chẳng phải hắn càng thêm nguy hiểm à?
Tên hiếp dâm đó bị bắt rồi, những người ở quanh đây cũng thấy yên tâm hơn
phần nào mà thở phào nhẹ nhõm, bọn họ sợ nhất con gái nhà mình sẽ đụng
phải hắn.
Bà Vương sau khi được biết tin thì tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
Lương Nặc tiện thể hỏi bà: “Em gái lần trước bị cưỡng hiếp không biết bây giờ thế nào rồi ạ?”
Bà Vương giật mình như nhớ ra điều gì, nói với cô: “Bà đã gọi điện cho bà
nội con bé đó, nói rằng muốn đến thăm nó nhưng bà lại phát bệnh tim nên
quên nói với con đấy, thế này đi, lát nữa bà lại gọi điện, nếu con muốn
đến thăm thì buổi chiều hãy đi nhé.”
Thời kì thanh xuân con gái
mà gặp phải cảnh bị cưỡng hiếp bi thảm như thế, Lương Nặc cảm thấy đồng
cảm vô cùng, vừa qua buổi trưa, cô cùng với Liễu Tiêu hàn cùng đi thăm
cô gái bị hại kia.
Mấy ngày trước cô gái đó đã xuất viện rồi.
Lương Nặc trèo nửa tiếng đồng hồ đường núi mới tới được nhà của cô gái, tinh
thần cô ấy có vẻ không được tốt, vẫn giúp bố mẹ chẻ củi dùng.
“Em là....Hạ Du?” Lương Nặc ngập ngừng hỏi.
“Chị là ai?” Hạ Du là một cô gái mới lớn rất xinh đẹp, mới chỉ có 16 tuổi
nhưng cơ thể cô đã phát triển khá toàn diện giống như một cô gái đã
trưởng thành, khi nhìn thấy Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn, ánh mắt cô gái
ngập lên sự phòng bị: “Tôi không quen các chị!”
Lương Nặc lập tức giải thích: “Bọn chị là hàng xóm với bà Vương.”
Hạ Du khi nghe thấy hai từ bà Vương, thái độ của cô đã nhiệt tình hơn
nhưng tinh thần vẫn rất thờ thẫn: “Ồ, nếu các chị muốn tìm bố mẹ em thì
bọn họ đang ở đằng kia kìa.”
Cô chỉ về phía mấy cây to ở nơi không xa, bố mẹ Hạ Du đang chẻ củi ở khu đó.
“Bọn chị tới đây tìm em!”
“Em?”
Lương Nặc còn đang suy nghĩ do dự xem nên mở lời thế nào để cho cô gái bớt
thấy mặc cảm thì Liễu Tiêu Hàn đã mở lời trước thăm dò: “Tiểu Du, thực
ra trong cuộc đời mỗi con người đều gặp phải những chuyện hết sức khó
khăn thậm chí là bi đát, bọn chị đã nghe nói qua một số việc về em, bây
giờ tên đó....”
“Đi đi!” Hạ Du đột nhiên giơ con dao chẻ củi trên tay lên cao, nhìn chằm chằm hai người họ: “Có phải các người muốn tới
đây để cười nhạo tôi không? Các người sẽ không thấy gì đâu, tôi sẽ không khóc cho các người xem đâu....”
Cô gái kích động mà hét lên, Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn quay ra nhìn nhau sau đó nhanh chóng bước lùi về phía sau hai bước.
“Em bình tĩnh chút đi, bọn chị không hề có ác ý gì cả!”
“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người!”
“Tiêu Du, em đứng kích động, em nghe chị nói hãy....” Lương Nặc nhìn cô gái
giống như đang nhìn thấy bản thân mình khi phát hiện ra bị Bắc Minh Dục
làm nhục, nó ám ảnh cô dai dẳng, đêm nào cô cũng gặp ác mộng nhưng không làm sao tỉnh lại để thoát khỏi những cơn ác mộng đó.
“Tôi không
nghe không nghe! Có phải các người thấy tôi không còn trong sạch nữa,
tôi là một đứa con gái chẳng còn gì nữa đúng không? Tôi sẽ không khóc
đâu, các người không cười được tôi đâu!”
“Chị em mình giống nhau, chị cũng đã từng bị người ta làm nhục!” Lương Nặc đột nhiên lấy hết
dũng khí nói ra sự thật về bản thân mình, ánh mắt nhìn cô gái không
chớp.
Hạ Du như run người lên: “Chị cũng...cũng giống với em?”
Lương Nặc gật đầu, nói khuyên giải: “Tiểu Du, Em hãy bỏ con dao xuống trước được không? Tình cảnh chúng ta là giống nhau.”
Dù gì Hạ Du cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, Hạ Du đơ người ra vài giây
rồi cũng chịu bỏ dao xuống, cô gái chạy đến ôm lấy Lương Nặc khóc òa:
“Tại sao? Em đã làm sai điều gì mà đối xử với em như thế? Chị có biết
không, lúc đó em thực sự rất muốn kết liễu đời mình, thế nhưng em nghĩ
tới bố em, còn mẹ em nữa....hu hu, hai người hị vì việc của em mà ngày
nào đi ra ngoài cũng bị người trong thôn nhìn với ánh mắt coi thường
miệt thị, em cũng chỉ là kẻ bị hại mà thôi, tại sao bọn họ lại chỉ trích em...”
Ở vùng quê lạc hậu, vị trí của con trai và con gái là không giống nhau.
Con gái mà bị cưỡng hiếp, một mặt cũng sẽ có người thấy đáng tiếc, thương
xót; nhưng một mặt cũng có người bóng gió chỉ trích, bởi vì trong tiềm
thức của họ thì họ cảm thấy những việc như thế này đều bắt nguồn từ hai
phía, nếu con gái mà cẩn thận chút gì sẽ không gặp phải những chuyện như thế này.