Bệnh tình của bà Vương hồi phục rất nhanh, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi
thêm một thời gian là có thể xuất viện, Lương Nặc đem nộp trước tất cả
các khoản viện phí, ông Vương tỏ ra vô cùng cảm kích và biết ơn.
“Cảm ơn Nặc tử, nếu không phải con ông không biết phải làm thế nào.”
“Ông không cần khách sáo hay cảm ơn đâu ạ, khi trước con còn ở cùng với bà
ngoại, con và bà đều được ông bà quan tâm chăm sóc, bây giờ con trở lại
báo đáp ông bà cũng là điều nên làm thôi ạ!”
Ông Vương cảm kích
không biết nói gì mới phải, sau khi đưa bà Vương về nhà liền lập tức sắp một số đồ ăn đặc sản trong nhà, hi vọng là Lương Nặc sẽ thích.
Bà Vương tự mình ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dường, Lương Nặc thỉnh thoảng lại qua thăm và trò chuyện cùng bà.
“Khi trước lúc mà ngoại con vẫn còn sống, bà ấy cũng nhiệt tình tốt bụng như thế này.” Bà Vương nói dông dài: “Chớp mắt cái thế mà đã bao nhiêu năm
qua đi rồi....”
“Bà ơi, bà có thể nói một chút về mẹ con không? Mẹ con là người như thế nào ạ?”
Cô được nghe nhiều mọi người trong thôn nói về bà ngoại cô, khen bà ngoại
cô nhưng hầu như không có mấy ai nói về hay nhắc tới mẹ cô là người như
thế nào, Lương Nặc vô cùng tò mò.
Bà Vương với ánh mắt như đang
nhớ lại: “Đứa trẻ đó từ nhỏ đã rất có ý chí, học tập rất tốt lại xinh
đẹp nữa, chỉ là không ngờ được rằng....”
“Không ngờ được sao ạ?”
“Đều là những việc đã qua rồi, khi mà mẹ con kết hơn, ông bà ngoại con đều
không đồng ý, thậm chí còn không đi tham gia hôn lễ, chính vì là thấy
người đàn ông đó không đáng tin cậy, nhưng đáng tiếc mẹ con không chịu
nghe, về sau vác cái bụng to về làng, người trong thôn đều nói chính là
do người đàn ông kia mà thành ra thế....”
“Cha là người rất tốt!” Lương Nặc không kìm được mà thanh minh cho Lương Bác Văn: “Ông ấy là
người cha tốt nhất con từng biết.....”
“Mẹ con theo ông ta khi đó mới 18 tuổi, mấy năm sau bên ngoài liền có người phụ nữ khác, con thậm
chí còn gọi con gái của người phụ nữ đó là chị, Nặc tử......long dạ đàn
ông không phải dễ nhìn thấu được đâu.....”
Bà Vương nói chuyện một lúc liền thấy mệt rồi, không muốn tranh luận thêm với Lương Nặc nữa.
Lương Nặc thấy hơi cay cay sống mũi, dù thế nào cô cũng không chịu tin, cha
cô trong mắt mọi người trong làng lại là người đàn ông bạc tình bạc
nghĩa như thế.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Cuộc
sống mỗi ngày của cô cũng ổn định hơn, cô chạy đi chạy lại giữa nhà của
bà ngoại và nhà Bắc Minh Dục thuê, có điều rất ít khi ở lại qua đêm nhà
Bắc Minh Dục.
Liễu Tiêu Hàn cũng nhắc nhở cô nên xem xét một thời gian, không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, Lương Nặc chỉ biết
nhìn cô bạn mà không biết nói gì.
Buổi tối, Lương Nặc vừa ăn cơm xong, thư ký Tôn liền gọi điện tới nói rằng Bắc Minh Dục đang đau dạ dày.
Cô lập tức vội vàng chạy tới chỗ anh.
Mở cửa ra lại nhìn thấy Bắc Minh Dục đan chéo hai tay để sau gáy, hai chân thì gác lên chiếc bàn trước mặt, cả người đang rất thư giãn trên chiếc
ghế sô pha xem ti vi.
“Chẳng phải nói anh đang đau dạ dày à?”
Lương Nặc nhìn anh tức giận.
Bắc Minh Dục nhướn mày nhìn Lương Nặc vì chạy vội và toát cả mồ hôi, anh
cười cười: “Không nói thế thì chắc gì em đã tới? Liễu Tiêu Hàn phòng anh còn hơn phòng trộm ấy!”
“.......” Lương Nặc cầm chiếc túi trong
tay quăng về phía người anh: “Có thế thì anh cũng không được lừa em chứ? Anh từng nói sẽ không lừa em rồi còn gì!”
“Anh có lừa em đâu.”
Bắc Minh Dục quay người né cái túi của cô đang bay về phía mình, sau đó
chỉ tay vào thùng rác bên cạnh, nói: “Anh vừa uống thuốc xong, không tin em tự mình xem đi?”
Lương Nặc đi lại gần thùng rác với ánh mắt nghi ngờ, đúng là vỏ thuốc dạ dày đang nằm trong thùng rác thật.
“Nếu giờ anh không sao rồi thì còn gọi em tới làm gì?”
Bắc Minh Dục chỉ tay vào chỗ trống trên ghế bên cạnh mình, ý là bảo cô lại
ngồi gần anh: “Ở đây mấy ngày rồi chán chết đi được. Em lại đây cùng anh ngồi phem ti vi một lát.”
Lương Nặc nhìn đồng hồ, bên ngoài trời đã tối, nếu cô mà ngồi xem ti vi cùng anh thì có mà không về nhà được nữa.
“Không được, em đồng ý với Tiêu Hàn là sẽ về sớm với cô ấy rồi, cô ấy sợ tối, anh thì có sợ đâu!”
Bắc Minh Dục nheo mày, nhìn mặt rõ ràng là nói dối: “Anh sợ cô đơn, em ở lại hay là đi?”
Lương Nặc bĩu môi: “Vậy trước đây anh chẳng nói sẽ không can thiệp vào không
gian cuộc sống riêng của em là gì? Em muốn thế nào thì thế còn gì?”
“.......”
Bắc Minh Dục đột nhiên trợn mắt nhìn cô vì thấy bị cô phản bác đúng rồi.
“Đợi một lát, anh vừa mới uống thuốc xong, lat snuwax phải ăn gì đó mới
được, em ở lại đây nấu cho anh tí gì đấy ăn, muộn thì anh sẽ bảo thư ký
Tôn đưa em về.”
“Thật?” Lương Nặc có chút hoài nghi về độ tin cậy trong lời nói của anh.
“Thật!” Bắc Minh Dục nói nhưng không vui lắm.
“Vậy thì được, có điều muộn nhất cũng không thể quá 9 giờ rưỡi, 10 giờ là em phải về tới nhà, tầm tầm đó là Tiêu Hàn cũng đi ngủ.”
“Tiêu Hàn
Tiêu Hàn, gần đây miệng em lúc nào cũng chỉ có tên phụ nữ thôi, không
thấy chán à? Sao không thể đổi thành cái tên khác được à?”
Lương Nặc chớp chớp mắt: “Đổi thành thư ký Tôn và Đổng Hàn Thanh thì có mà anh càng tức giận hơn ấy?”
Bắc Minh Dục thở hắt ra tức giận, đột nhiên cáu kỉnh cầm chiếc chăn mỏng
đang vắt trên ghế sô pha cuộn tròn vào người rồi tập trung xem ti vi.
Lương Nặc nhìn bộ dạng anh mà buồn cười nhưng chỉ dám cười trộm.
Bắc Minh Dục gần đây thực sự đã thay đổi rất nhiều, dường như không còn áp đặt cô, bắt cô làm bất cứ việc gì mà cô không thích.
Nhưng Lương Nặc biết rõ, điều này chỉ là tạm thời thôi.
Tính cách của con người gần như ăn vào máu rồi, cho dù mới đầu có thể khắc
chế nhưng thời gian qua đi lâu rồi thì vẫn dần dần bùng phát trở lại
thôi.
Lương Nặc ngồi nghịh điện thoại một lát, nhìn thời gian
cũng muộn rồi, không đợi Bắc Minh Dục giục cô liền chủ động vào bếp nấu
mì.
Bắc Minh Dục nhìn trộm theo cô sau đó từ từ gửi cho thư ký Tôn một tin nhắn.
.......
Lương Nặc vừa đổ mì đã nấu chín ra bát, rắc lên trên một ít hành tươi đang
định bê ra ngoài cho Bắc Minh Dục thì đột nhiên tiếng “đoàng đoàng” vang lên, đèn điện cũng tự dưng bị tắt.
Căn phòng trong giây lát trở nên tối đen như mực, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng thở và tiếng nhịp tim của người kia.
“Thiếu gia?” Theo trí nhớ, cô thử lần mò ra phòng khách, cô giải thích: “Ở
nông thôn hay thế này, thường xuyên ngắt điện, có điều cũng may mì chín
rồi, anh cũng không cần xem ti vi nữa.”
Bắc Minh Dục không nói gì.
Lương Nặc cố gắng lắng nghe nhưng không hề có động tĩnh gì, cuối cùng cô cũng đem được bát đũa đặt trên bàn, rút điện thoại ra xem Bắc Minh Dục đang ở đâu.
“Đoàng....”
Giây phút cô cầm điện thoại thì từ một
nơi không xa có âm thanh vang lên, đó là tiếng pháo hoa nổ, những điểm
sáng li ti đang bay trên trời, từ nhỏ rồi to lên dần dần, cả căn phòng
tối om được rọi sáng.
“Lại đây!” Bắc Minh Dục đứng ở trước cửa sổ rồi vẫy tay gọi cô lại, một tay vẫn còn cầm pháo que.
Lương Nặc đang đơ người đột nhiên thấy thoải mái hơn, cô cười tươi và chạy
lại chỗ anh: “Là anh cố tình tắt điện, sau đó bắn pháo hoa đúng không?!”
“Coi như cũng không ngốc lắm.” Bắc Minh Dục đưa tay ôm cô vào lòng, anh dùng cằm mình cọ nhẹ vào đỉnh đầu cô.
Ánh mắt cô lúc này lại tập trung vào que pháo anh đang cầm trên tay, cô
cười như đứa trẻ cầm lấy que pháo rồi chạy ra ban công, nụ cười vẫn nở
rạng rỡ trên môi.
“Đã rất lâu rồi em không bắn pháo hoa, sao tự nhiên anh lại nghĩ tới bắn pháo hoa vậy?”
“Con gái chẳng phải đều thích những thứ này à?”
Lương Nặc cũng không nghĩ thêm nhiều, tay cô cầm lấy những que pháo rồi không ngừng vung đi vung lại trước mặt, rất nhanh một que đã cháy hết, Bắc
Minh Dục lại đưa cho cô một que khác.
Ánh trăng thì lờ mờ còn ánh lửa của pháo thì lúc sáng lúc tối.
Lại một que pháo nữa bị cháy hết, Bắc Minh Dục lại đưa cho cô tiếp nhưng
Lương Nặc lắc đầu: “Không chơi nữa đâu, loại pháo này chỉ đốt hai que là đủ, loại pháo hoa đẹp nhất vẫn là loại.....”
“Đoàng....đoàng....”
Lời Lương Nặc còn chưa dứt, bỗng nhiên trên bầu trời lại sáng lên, pháo hoa được tung ra bốn phía rất lớn.
Cô kích động nhảy cẫng lên như đứa trẻ: “Pháo hoa đẹp quá...đẹp quá.”