Lương Nặc hối hận hai ngày nay không phát hiện ra điều đó, vội vàng an ủi: “Cô sẽ nỗ lực hết sức để giành lấy
quyền nuôi con, nếu thành công thì sau này cô sẽ là mẹ của con, ở nhà
chúng ta, con muốn ngủ thế nào thì ngủ, kể cả là gác một chân lên người
cô cũng.....”
“Không được!” còn chưa nói hết câu, Bắc
Minh Dục liền lườm cho cô một cái: “Để cho nó ngủ cùng chúng ta là anh
đã nhường lắm rồi, đừng có mà quá đáng quá, anh còn chưa gác lên người
em, nó là cái gì?”
Lương Nặc giật mình bởi tiếng gầm đột ngột của anh.
Tiểu Bắc với ánh mắt ngây ra, tò mò nhìn
hai người vì một sự việc căn bản không thể xảy ra mà tranh luận nảy lửa, sau đó cậu bé lặng lẽ nhắm mắt lại....
Bắc Minh Dục lập tức dang tay ra, ôm cả hai người một lớn một bé vào lòng.
Lương Nặc vỗ vào tay anh, muốn anh bỏ ra nhưng không có kết quả.
“Nằm im nào, đừng có động đậy lung tung.” Bắc Minh Dục nói như ra lệnh, càng cố chấp kéo hai người về phía mình
ôm chặt lấy: “Còn động đậy lung tung anh đạp cái tên tiểu tử này xuống
đấy!”
Lương Nặc mím chặt môi, lại sợ anh tê tay, cô khẽ nhấc người lên nằm sát vào một chút nữa.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc nằm song song nhau cùng cao độ.
Không biết Tiểu Bắc đã ngủ hay chưa, cậu
nằm im lặng với hơi thở ổn định giữa ngực hai người, đầu hai người càng
lúc càng xích lại gần nhau hơn còn phần chân thì xòe ra, nhìn đúng như
hình chữ V.
Xông lễ mũi là mùi sữa tắm thoang thoảng
nhẹ nhàng, Bắc Minh Dục muốn chạm vào cô lắm nhưng không thể làm ăn gì
được vì còn Tiểu Bắc ở giữa, trong lòng lúc này bức bối, ngứa ngáy,
chẳng mấy tí mà anh thấy tức điên lên, ngõn tay dần dần lần mò vào cổ
cô.
Khẽ chạm vào rồi lại thu tay về ngay.
Toàn thân anh rùng mình một cái.
Lương Nặc có chút bực dọc mở mắt ra nhìn anh với anh mắt như muốn hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”
“Ngủ không được!” Bắc Minh Dục hậm hực nhìn cô, rồi liếc xuống lườm Tiểu Bắc dưới ngực: “Nhìn nó ngứa mắt!”
“Không được, anh đã đồng ý với em sau này sẽ yêu thương nó giống như yêu thương Hảo Hảo.....” Lương Nặc sợ anh sẽ đạp Tiểu Bắc xuống dưới thật, vội vàng nói.
Bắc Minh Dục không nói gì, chu mỏ ra hôn xuống dưới cằm cô.
“Hức!” Lương Nặc nheo mày: “Khẽ thôi, ngày mai em còn phải đi gặp mọi người nữa chứ!”
Bắc Minh Dục càng bá đạo hơn hôn một vòng khắp cổ cô, còn đem cả cổ cô ấn sát vào mình, chiếc lưỡi linh hoạt của
anh tiến vào sâu hơn, mở mộng đôi môi mềm cô ra sau đó anh dùng môi mình quấn chặt lấy.
Một bàn tay cũng không khách khí luồn xuống phía dưới cổ .
Anh xoa tay mình vào hai bên, to nhỏ vừa phải, cảm giác sung sướng như thể không bao giờ muốn giây phút này ngừng lại.
“A...đừng, đừng có véo.... Tiểu Bắc tỉnh bây giờ!”
“Sợ cái gì, kể cả nó có tỉnh thì cũng
không biết chúng ta đang làm gì!” Bắc Minh Dục nói như thể đó là điều
đương nhiên, đôi môi anh lần xuống cả vị trí xương đòn của cô, để lại
vết hôn rõ nét.
Lương Nặc thấy có chút khó thở, đẩy anh ra: “Nó cũng còn nhỏ đâu, đã bốn tuổi rồi đấy....”
“Bốn tuổi rồi?” Bắc Minh Dục nheo mày cợt nhả: “Thế thì vừa đẹp, nên hiểu chút chuyện như thế này rồi, hiểu sớm
chẳng tốt hơn hiểu muộn à?”
Lương Nặc: “..........”
Sáng sớm hôm sau, Lương Nặc nhận được điện thoại của Anna.
Nói rằng có một người già đợi cô ở cửa khách sạn, hình như là có liên quan tới Tiểu Bắc.
Lương Nặc cúp điện thoại nhìn Tiểu Bắc
vẫn đang ngủ trên giường, cô cúi đầu xuống hôn lên trán cậu bé, nói khẽ: “Thiếu gia, người nhà đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi, anh không tiện
ra ngoài thì ở lại trong bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Bắc nhé!”
Bắc Minh Dục không thích lắm việc người phụ nữ của mình phải ở bên ngoài bận bịu, còn anh thì lại ngồi cứ như hưởng thụ thế này.
“Tùy em.”
Anh kiêu ngạo thở hắt ra một tiếng.
Lương Nặc không yên tâm lắm, trước khi đi lại dặn dò lần nữa: “7 giờ 30 phút gọi Tiểu Bắc dậy, anh làm nóng một
cốc sữa cho nó uống, 10 giờ phải cho ăn gì đó để bổ sung năng lượng,
Tiểu Bắc không thích ăn mấy đồ nhiều dầu rồi chiên rán, khẩu vị khá là
nhạt....”
“Biết rồi biết rồi...nói nhiều!” Bắc Minh Dục cắt ngang lời cô: “Anh cũng ở cùng với nó chứ có phải không đâu,
hơn nữa cũng không phải không có mắt!”
Lương Nặc lưu luyến mãi không chịu rời khỏi bệnh viện.
Cô nghĩ, nếu Hảo Hảo còn ở bên cạnh cô,
chắc cô sẽ đem hết tình yêu thương chiều chuộng dành cho nó, nuôi nấng
nó để nó để nó trở thành một người con trai hạnh phúc nhất trên thế
giới.
Kể cả là cưng chiều cũng không chút hà tiện.
...............
Tại khách sạn.
Lần này, không phải người phụ nữ lần trước muốn cướp Tiểu Bắc đi mà là một người đàn ông tầm khoảng gần 60 tuổi.
“Xin chào, tôi là Lục Cách!” người đàn
ông khẽ vuốt râu, niềm nở thân thiện đưa tay ra bắt tay cùng Lương Nặc,
khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô lúc ban đầu.
“Xin chào, tôi là Lương Nặc.”
Hai người vừa bắt tay nhau xong, ngồi xuống đối diện, Anna đi rót hai cốc trà mang tới đặt trước mặt cả hai.
“Lương tiểu thư, tôi nghe con dâu tôi nói, cô không bằng lòng trả lại cháu trai tôi?”
“Hóa ra ông là ông nội của Tiểu Bắc?”
Lương Nặc bình tĩnh nhìn người đàn ông
lớn tuổi trước mặt thăm dò, sự dãi dầu sương gió làm cho ông ta nhìn có
vẻ uy phong và giữ được thái độ rất bình tĩnh, cho dù có mỉm cười đi
chăng nữa nhưng ánh mắt sắc nét như dao cũng không thể nào che giấu
được.
“Không sai, có điều tên nó không phải là
Tiểu Bắc mà là Lục Thần, tên gọi ở nhà là Thần Thần.” Người đàn ông nhấn mạnh sau đó nói: “Hôm trước con dâu tôi nóng nảy quá, nhưng Lương tiểu
thư lại từ chối không chịu trả cháu trai cho tôi, hành động như vậy là
đã vi phạm pháp luật rồi!”
Lương Nặc không hề để ý tới điều đó: “Ông muốn báo cảnh sát? Vậy thì dễ rồi, tôi cũng đang muốn làm vậy, tôi muốn kiện các người ngược đãi trẻ em!”
“Ngược đãi?” người đàn ông tròn xoe mắt: “Lương tiểu thư đừng có ăn nói lung tung, tôi đối với Thần Thần chỉ có thương yêu.”
Những điều cô dự đoán dường như đã tới,
lúc này chuẩn bị bắt đầu cho cuộc chiến rồi đây, Lương Nặc chỉ cần nghĩ
tới khuôn mặt anh tú đáng yêu của Tiểu Bắc cùng với ánh mắt đờ đẫn đó là ý chí tinh thần chiến đấu của cô lại trở nên mạnh mẽ, cô không tỏ ra
nhường nhịn người đàn ông này lấy nửa bước: “Vậy ông nói cho tôi biết
tại sao thằng bé lại mắc phải bệnh tự kỷ? Và tại sao nó không thích con
dâu ông chạm vào người, thậm chí bốn tuổi rồi mà vẫn không biết nói một
chữ nào! Tôi nghi ngờ gia đình ông ngược đãi, căn bản không xứng đáng để có được quyền nuôi dạy Tiểu Bắc.”
Người đàn ông hơi thở không ổn định, lồng ngực phập phông lên xuống, lặng lẽ cười nhạt: “Lương tiểu thư chẳng
bàng hãy đi nghe ngóng về danh tiếng của Lục gia tôi ở Âu Thành đi, nổi
tiếng là kính trên nhường dưới, phụ từ tử hiếu, dựa vào cái gì mà cô nói là ngược đãi? Cô đừng có lấy bệnh của Thần Thần ra làm cái cớ, tôi thấy cô có mà cố tình muốn cướp đi cháu trai của tôi.”
“Tôi chỉ tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy thôi.”
“Cô đúng là tư duy của bọn cường đạo.”
Lương Nặc có được thông tin mà mình cần
rồi bèn không khách khí, chỉ tay ra cửa nói: “Trong vòng ba ngày nữa tôi sẽ nộp đơn bằng văn bản lên tòa án, chính thức xin nhận nuôi Tiểu Bắc,
nếu các người muốn cướp thì hãy gặp nhau ở tòa.”
Người đàn ông cười hắt ra một tiếng, đứng lên đi thẳng.
Anna thấy người đàn ông rời đi, liền chạy vào phòng bê ra các loại hoa quả đã được gọt bổ sẵn, cho vào mồm hai
miếng rồi nói: “Chị Lương, Cha mẹ người ta vẫn còn khỏe mạnh ở đó, chúng ta đưa ra tòa thế này, khả năng thắng không cao?”
“Có thiếu gia ở đây, tôi tin anh ấy nhất định sẽ có cách.”
Lương Nặc nắm chặt tay thành nắm đấm, đầy tự tin nói: “Nếu không được nữa thì tôi sẽ lấy danh nghĩa tam thiếu gia của Thẩm gia, kiểu gì cũng sẽ có cách, không kể thế nào, tôi nhất định
sẽ không để Tiểu Bắc về lại cái gia đình như thế!”
“Cũng đúng, em thấy thằng bé chỉ nghe tới cái từ nhà là toàn thân run lên bần bật.”
Lương Nặc thở dài, nói với Anna: “Em xem
có thể tìm được một công ty thám tử tư nào đó để điều tra chút thông tin về Lục gia, vừa nãy nhìn thái độ và hành động của người đàn ông đó,
hình như ông ta là một quân nhân.”
Annna cảm thấy đĩa hoa quả trước mặt rất ngon, cô ta cầm cả đĩa lên ăn không nghỉ.
Vừa phồng mồm vừa nói: “Em ăn hết sẽ đi ngay!”