Khi tên vệ sĩ chuẩn bị đi ra ghế lái để khởi động xe cho chạy đi, đột nhiên Lương Nặc vung tay lên.
“Đi chết đi, đồ khốn nạn!”
Máu từ sau gáy chảy xuống ròng ròng.
Tên vệ sĩ như không tin vào mắt mình nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô...cô....”
Lương Nặc sợ hắn vẫn chưa ngất, đột nhiên lại giơ tay lên đập liên tiếp mấy phát nữa.
“Cô...cô ơi!”
Tiểu Bắc bị nhốt ở ghế sau xe, hốt hoảng đập tay vào cửa xe.
Lương Nặc như phát điên, cô dùng lực phá cửa sau xe ra, sau đó ôm Tiểu Bắc chặt vào lòng!
Toàn thân cô run lên lẩy bẩy, cô vừa kích động vừa sợ hãi.
“Tiểu Bắc...Tiểu Bắc, sau này cô làm mẹ
con có được không? Cô sẽ đi xin tòa án để nhận nuôi con....sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
“Không...không rời xa nhau nữa....” khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bắc ướt đẫm nước mắt.
Lương Nặc hạ quyết tâm, nhất định phải giành lấy quyền nuôi Tiểu Bắc, cô tuyệt đối sẽ không giao thằng bé cho người mẹ thế kia.
Anna xử lý xong hai tên vệ sĩ kia, trên
người cô cũng đã bị thương, nhưng may bệnh viện lại ngay gần đây, Lương
Nặc bế Tiểu Bảo ba người cùng nhau đi vào bệnh viện.
Bắc Minh Dục nhìn thấy Lương Nặc đi rồi lại quay lại, mới đầu rất vui, nhưng khi nhìn thấy Anna bị thương, anh giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy? đánh nhau với anh à?”
Khi tuyển nhân sự, Bắc Minh Dục cũng có
phần, bởi vì anh luôn lo sợ Lương Nặc sẽ gặp chuyện vì vậy muốn tìm cho
Lương Nặc một nữ vệ sĩ, nhưng Lương Nặc lại không thích suốt ngày có vệ
sĩ đi theo bên mình, đúng lúc Anna ứng tuyển lại biết chút về thiết kế
nên đã trở thành ứng cử viên sáng giá.
Võ thuật của Anna cũng thuộc dạng có một không hai.
Có thể đánh cô thành ra thế này, đối phương cũng không phải dạng vừa.
“Em cũng không biết!”
Hai người nhìn Lương Nặc và Tiểu Bắc,
Lương Nặc vẫn ôm chặt lấy Tiểu Bắc, nói sợ hãi: “Là người nhà của Tiểu
Bắc! Thiếu gia, chắc là sẽ gây phiền phức cho anh rồi....”
“Em không muốn trả lại đứa bé cho cha mẹ nó?”
Bắc Minh Dục nheo mày, cô không tới mức suy nghĩ nhiều thành bệnh rồi chứ?
Lương Nặc gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối
cùng nói: “Không phải không trả lại, mà là thái độ và hành động của mẹ
thằng bé không hề giống với một người mẹ.”
Lương Nặc đem toàn bộ những gì xảy ra kể
lại hết, tỏ rõ sự phẫn nộ: “Lúc trước em còn nghi ngờ bệnh của Tiểu Bắc
không phải do nguyên nhân di truyền mà do môi trường giáo dục mà thành,
bây giờ xem ra đúng là như thế!”
“Hóa ra Tiểu Bắc lại đáng thương như
vậy?” Anna xoa xoa tay lên đầu Tiểu Bắc: “Sau này chị sẽ không bao giờ
nói em bị bệnh nữa, nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt!”
Lương Nặc chớp chớp mắt lại nói: “Em muốn làm một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Bắc, để chứng minh
nguyên nhân bệnh của nó là do môi trường gia đình.”
Bắc Minh Dục nheo mày, nhìn Lương Nặc rất bình tĩnh.
“Em muốn dùng pháp luật để có được quyền nuôi thằng bé?”
“Không sai!” Lương Nặc nói với vẻ chắc
thắng: “Em tin Âu Thành phát triển như thế này, chế độ pháp luật chắc
chắc cũng rất hoàn thiện, ngoài việc em không phải hộ khẩu ở Âu Thành
ra, các điều kiện khác em đều có thể đáp ứng, thẩm phán không có lí do
gì mà phán đứa trẻ thuộc về một gia đình quái dị như thế!”
Anna chớp chớp mắt: “Thế nhưng chị còn chưa biết đối phương là người như thế nào?”
Có thể dùng những vệ sĩ với võ công như vậy thì cũng không phải người bình thường.
Lương Nặc mím môi, vuốt vuốt mái tóc của Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, con có muốn ở lại bên cạnh cô không?”
Lương Nặc mở mắt tròn xoe, nhìn Tiểu Bắc
với đầy sự mong chờ và hi vọng, khuôn mặt Tiểu Bắc đột nhiên xuất hiện
một nụ cười, có điều chỉ là nét thoáng qua, cậu bé gật đầu chắc nịch:
“Muốn!”
Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh sẽ giúp em đúng không?”
“Lại đây!”
Bắc Minh Dục đưa ngón tay trỏ ngoắc hình
móc câu gọi cô lại, Lương Nặc dắt tay Tiểu Bắc tiến lên phía trước, anh
đột nhiên đưa tay ra nắm trọn lấy bàn tay cô, còn trong tay cô thì lại
có bàn tay Tiểu Bắc.
Ba người một nhà nắm chặt tay nhau.
Tạch.
Anna nhanh chóng rút điện thoại ra chụp
lại cảnh này làm bức ảnh có ý nghĩ kỷ niệm, cô cười típ mắt nói: “Bắc
Minh thiếu gia, khó lắm mới thấy anh nhẹ nhàng ấm áp thế này! Còn em nữa đấy Tiểu Bắc....em không thèm cười cả với chị, chị buồn lắm đấy biết
không hả?”
Lương Nặc:“...........”
.............
Phúc Bác không thể đưa tiểu thiếu gia về
Thẩm gia theo đúng thời gian đã hứa, đại thái thái liền phạt ông ta quỳ ở phòng khách phía đông một đêm.
Đêm khuy sương xuống dày đặc, sáng sớm ngày hôm sau, người Phúc Bác lạnh cứng đờ, hi đầu gối như tê liệt cả đi.
“Đại thái thái!” ông ta cúi đầu nhận sai.
“Một thằng bé bốn tuổi mà ông không bắt
về được, Phúc Bác, nếu như ông thấy mình già rồi thì nói luôn đi, tôi
không muốn nuôi một lũ già bệnh tật bên cạnh đâu, chướng mắt.”
Đầu Phúc Bác cúi xuống càng thấp hơn.
“Tiểu nhân sẽ cố gắng sớm đưa tiểu thiếu gia về.”
“Không cần nữa.” Đại thái thái đột nhiên
xua tay, cắt ngang lời ông ta: “Bây giờ mà làm tới chỉ làm cục diện thêm xấu đi thôi....hiểu không hả....”
Phúc Bác không hiểu ý của đại thái thái,ông ta không nói gì.
Đại thái thái ném cho ông ta cái nhìn
khinh bỉ, giải thích: “Lương Nặc và tam thiếu gia nếu bây giờ đã biết
tới sự tồn tại của tiểu thiếu gia, ông mà cứ cố cướp thằng bé về thì
càng dễ bại lộ chuyện bốn năm về trước, đi tìm một gia đình để kiện bọn
họ, làm theo đúng trình tự pháp luật, đây là Âu Thành, ta không tin có
thể chúng có thể đấu lại với Thẩm gia.”
.................
Một cuộc chiến cướp con bắt đầu.
Lương Nặc không biết đối phương là người
như thế nào, nhưng cô biết chỉ cần bọn họ muốn có đứa bé thì cô nhất
định không chịu để yên cho cô, nhưng Bắc Minh Dục thời gian này cũng sẽ
không rời khòi Âu Thành.
Lương Nặc đi tới mấy trung tâm trị liệu lớn, cố gắng kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Bắc làm hết những kiểm tra.
“Bác sĩ, xin hỏi kết quả thế nào ạ?”
“Cô đoán không sai, đứa trẻ này đúng là
mắc bệnh tự kỷ không phải do bẩm sinh mà là do môi trường sống xung
quanh, hơn nữa rất có khả năng là do yếu tố gia đình dẫn tới những ám
ảnh về tâm lý, ví dụ như cha mẹ không hòa thuận.”
Lương Nặc tiện thể hỏi thêm: “Kiểu gia
đình như vậy đối với sự phát triển và trưởng thành của con trẻ là bất
lợi, theo lý mà nói thì quyền nuôi dưỡng đứa trẻ sẽ không nên dành cho
bọn họ đúng không ạ?”
“Đó là điều đương nhiên.” Bác sĩ nói với
vẻ như đó là điều không cần bàn cãi, ông ta nói tiếp: “Từ một góc độ nào đó mà nói thì đây chính là cách mưu sát có tính chất từ từ, kể cả có là thẩm phán thì cũng sẽ đồng ý tước đoạt quyền nuôi dưỡng đứa bé của cha
mẹ!”
“Vậy thì phiền bác sĩ làm một bản báo cáo cụ thể về tình hình của Tiểu Bắc giúp tôi!”
Bác sĩ cười hiền từ, xua tay: “Đừng nói thế, đó là bổn phận của những người làm bác sĩ như tôi!”
............
Buổi tối Lương Nặc cũng không đưa Tiểu Bắc về nhà nữa mà đến phòng bệnh cho ngủ cùng với Bắc Minh Dục.
Phòng bệnh cũng đã được đổi thành phòng VIP.
Ngoài việc không thể nấu cơm thì những
thứ khác đều có, Bắc Minh Dục cũng đã gọi người đổi một chiếc giường lớn hơn, cả nhà ba người có thể nằm hết trên giường ngủ.
Đúng với lời cô nói trước đây, Tiểu Bắc ngủ ở giữa, Lương Nặc và Bắc Minh Dục mỗi người nằm một bên.
Nằm trên chiếc giường rộng, cơ thể Tiểu Bắc nằm gần như một đường thẳng.
Hai tay hai chân đều duỗi thẳng ra.
Hai mắt nhắm lại, đôi hàng mi không ngừng khẽ rung, dường như có chút không bình thường, Lương Nặc thương Tiểu
Bắc cầm lấy tay thằng bé: “Không cần lo lắng sợ hãi gì cả!”
Bắc Minh Dục nheo mày, càng nhìn càng thấy giống với sản vật của chế độ quản lý quân sự hóa.
“Trước đây có phải gia đình con thực hành với con chế độ quản lý quân sự không?”
Tiểu Bắc đột nhiên mở mắt tròn xoe nhìn Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục giật mình: Anh đoán đúng rồi!