1001 Đêm Tân Hôn

Chương 391: Chương 391: Trả Con Lại Cho Tôi




Cho xe chạy hết một lượt, cậu bé lại cho chạy lại một cách cứng nhắc, không hề dừng lại.

Và nét mặt cậu bé cũng bình tĩnh và vô cảm đến kì lạ.

Ánh mắt ngạc nhiên và có chút vui mừng của Bắc Minh Dục cũng tắt dần, cố giả vờ kiêu ngạo thở hắt ra: “Biết chơi thì có gì mà giỏi chứ? em tưởng là một đứa trẻ thì có thể làm con nuôi của anh à?”

Lương Nặc: “..........”

Ở trong bệnh viện tới hơn 9 giờ tối Lương Nặc mới bế Tiểu Bắc về khách sạn.

Nhưng cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, rẽ vào một con phố nhỏ thì bị một đám người chặn lại.

Bọn chúng có tổng cộng ba bốn người, kẻ cầm đầu là một người phụ nữ, người đàn ông đứng bên cạnh giống như là vệ sĩ, rất sợ hãi cô ta.

“Các người là ai?”

Lương Nặc lập tức để Tiểu Bắc ra phía sau lưng, Tiểu Bắc cũng ngoan ngoãn đứng phía sau cô, đôi lông mi không ngừng nhấp nháy, hơi thở cũng có phần không ổn định.

Người phụ nữ nở nụ cười khô khan với Lương Nặc, cúi người xuống nói: “Chắc cô là Lương tiểu thư đúng không? Tôi là Andy, sự việc là như thế này, đứa trẻ đứng phía sau cô kia là con trai tôi, mấy ngày trước ở khu vui chơi giải trí tôi đã để lạc nó, tôi đi báo cảnh sát thì người ta nói rằng nói ở với cô.”

“Ồ! Vậy chị muốn đón con về?”

“Đúng vậy.” người phụ nữ liếc mắt ra lệnh cho tên vệ sĩ đứng bên cạnh, tên vệ sĩ lập tức đưa ra một tờ ngân phiếu đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Lương Nặc: “Để cảm ơn cô mấy ngày qua đã chăm sóc tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, chúng tôi có chút ít báo đáp cô gọi là thành ý!”

Lương Nặc nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy thất vọng và trống vắng.

“Không cần đâu, tôi ở cùngTiểu Bắc đều cảm thấy rất vui.” Lương Nặc lắc đầu, nói nhàn nhạt: “Tôi cũng không cần các người cho tôi tiền.”

Cô còn có Bắc Minh Dục, còn có mười tỉ bảng anh làm tiền phòng thân, sao lại có thể để ý tới chút tiền này chứ?

“Vậy phiền Lương tiểu thư đưa thiếu gia trả lại cho chúng tôi!”

Tên vệ sĩ đột nhiên tiến lên phía trước một bước, lập tức Tiểu Bắc co rúm người lùi về sau, đầu nó cũng núp chặt sau lưng Lương Nặc, hai tay bám chắc lấy quần áo cô không chịu buông ra.

“Đợi một chút!” Lương Nặc đưa tay đặt lên đầu Tiểu Bắc, một tay ngăn bọn họ lại: “Nói gì thì nói tôi cũng ở cùng cậu bé mấy ngày trời, tôi muốn nói lời tạm biệt với Tiểu Bắc.”

Andy nheo mày, đưa tay lên xem giờ.

“Thế này đi, tôi cho hai người thời gian là mười phút, mười phút sau tôi phải đưa Thần Thần đi.”

“Được!”

Lương Nặc gật đầu thất vọng, sau đó kéo tay Tiểu Bắc vào một góc, quỳ trước mặt cậu bé, nói cùng cậu với ngữ khí không nỡ lòng rời xa.

“Thần Thần? Hóa ra con tên là Thần Thần?”

Cậu bé không nói gì, đôi môi đỏ mọng mím chặt lấy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như những ngày qua, nhìn mà trái tim Lương Nặc cũng tan nát.

Bàn tay cô đặt lên đầu cậu bé xoa xoa, bỏ từ túi ra một tờ giấy nhớ viết số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho cậu bé.

“Đây là số điện thoại của cô, nếu sau khi con về nhà mà con nhớ cô thì gọi điện thoại cho cô nhé? Cô rất thích con, cũng không nỡ để con đi, nhưng....bố mẹ đẻ con cần con hơn cô.”

Cậu bé nắm chặt tờ giấy nhớ con tí trong lòng bàn tay.

Hai mắt Lương Nặc nhanh chóng đỏ lên, ọng nước, cô lập tức lau nước mắt đi, nói: “Lần sau cô có tới Âu Thành cô sẽ lại tìm con cùng chơi được không? Đi đi, về nhà với mẹ con đi!”

Lương Nặc nói lời tạm biệt xong, đang định dắt tay cậu trả lại cho Andy.

Nhưng đột nhiên Tiểu Bắc lại đứng lì ra, khuôn mặt cứng đờ lại, hai tay ôm chặt lấy chân vô, áp sát mặt vào chân Lương Nặc không chịu rời xa.

“Tiểu Bắc, con đừng như vậy, sau này chúng ta còn gặp mặt nhau nữa cơ mà, không thấy con mấy ngày nay ba mẹ con nhất định là lo tới phát điên lên....”

Tiểu Bắc vẫn không chịu buông tay ra, sống chết ôm chặt lấy Lương Nặc.

“Lương tiểu thư, đã hết mười phút rồi.” Andy đột nhiên tiến lại gần, giơ đồng hồ trên tay ra cho Lương Nặc xem.

Lương Nặc sụt sịt: “Tôi và Tiểu Bắc ở cạnh nhau đều rất vui vẻ, có thể để cho nó ở cạnh tôi vài ngày nữa không? Hoặc chị cho tôi địa chỉ, tới lúc đó nhất định tôi sẽ đưa Tiểu Bắc tới trả cho chị.”

“Tên nó là Thần Thần, không phải Tiểu Bắc!” Andy đột nhiên nói cao giọng, lạnh lùng: “Lương tiểu thư, không phải của cô thì cuối cùng cũng không phải của cô, trả con lại cho tôi.”Andy đột nhiên lật mặt làm cho Lương Nặc đơ người ra.

“Chị...chị rốt cuộc có phải là mẹ của thằng bé không?” Sao lại có người mẹ đối xử với con mình lạnh lùng và vô tình như vậy?

Đôi môi đỏ của Andy nhếch lên, cười lạnh lùng: “Tôi không phải lẽ nào cô thì phải?” nói xong, cô ta ra lệnh cho vệ sĩ cướp lấy thằng bé: “Bế thằng bé lại, nhanh lên....”

Lương Nặc nhìn trời tối đen như mực, vừa giật mình vừa hốt hoảng.

Không biết cô ta có phải là mẹ của Tiểu Bắc hay không, chỉ dựa vào sự lỗ mãng dã man của cô ta như vậy, Lương Nặc tuyệt đối sẽ không giao Tiểu Bắc cho cô ta.

Lương Nặc cầm lấy tay Tiểu Bắc quay người chạy vội.

“Nhanh chạy!”

Nhưng hai người có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn mấy tên vệ sĩ cường tráng kia, rất nhanh bọn chúng đã đuổi theo kịp, Lương Nặc bị bọn chúng đẩy ngã xuống đất nhưng bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Bắc.

“Các người làm thế này là ăn cướp....Tiểu Bắc nó không muốn đi theo các người! các người bỏ tay ra....”

“Nhanh lên, lề mà lề mề thế để lại bị ăn chửi à?” Andy nói ra lệnh.

Lương Nặc càng thêm nghi ngờ đây không phải là mẹ đẻ của Tiểu Băc, lập tức hét lớn: “Cứu mạng, người đâu....ở đây có người cướp trẻ con, cứu mạng....”

“Bịt miệng cô tai lại, không được để cô ta nói linh tinh.”

Vệ sĩ làm theo lời người phụ nữ nói.

Một cánh tay của Tiểu Bắc bị tên vệ sĩ túm lấy, hắn lôi cậu bé ra ngoài, muốn lôi ra khỏi vòng tay Lương Nặc, nhưng tay Lương Nặc và tay Tiểu Bắc đan chặt vào nhau tới nỗi trắng bệch cả ra.

“A....a.....”

Tiểu Bắc hét lên nghe chói cả tai, tên vệ sĩ lập tức bịt mồm thằng bé lại, Andy vội vàng chạy lại gần kêu lên: “Cẩn thận chút, không được làm tiểu thiêu gia bị thương.”

“Aaa....bỏ...tôi...ra...” Lương Nặc kêu lên nhưng không tròn vành rõ chữ được nữa, cố gắng thoát ra.

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau cuối cùng cũng bị kéo rời ra.

“Không được đưa nó đi.”

Tiểu Bắc cũng vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của tên vệ sĩ, thậm chí còn cắn cả vào cánh tay hắn ta, tên vệ sĩ muốn ra tay nhưng lại không dám, nét mặt hắn vô cùng độc ác. Tiểu Bắc nhìn Lương Nặc cách bản thân mình càng lúc càng xa, đột nhiên khóc òa lên.

“Cô...cô ơi....”

Lương Nặc đang cố gắng vùng vẫy đột nhiên người cô cứng đờ ra.

Thằng bé....nó vừa gọi cô?

“Tiểu Bắc? Vừa rồi con nói đấy à? không được đem nó đi, các người bỏ ra, Tiểu Bắc....Tiểu Bắc!”

“Các người là ai?” lúc này, Anna đột nhiên cầm một chiếc cạp lồng đồ ăn đi qua, thấy vậy lập tức lớn tiếng hét: “Ôi nhiều tiền quá! Mau tới nhặt tiền thôi!”

Vừa hét, Anna vừa xông lên đập chiếc cạp lồng và mấy tên vệ sĩ.

Anna rất nhanh nhẹn, lại văn võ song toàn – là một trợ thủ đắc lực hiếm có.

Anna cầm chiếc cạp lồng ra sức nhằm vào đầu Andy đập, chẳng mấy chốc mà đập cô ta ngất xỉu cả đi.

Đám vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, chiếc xe vẫn đỗ bên dường, khoảng cách khá xa, vậy là một tên ôm lấy Tiểu Bắc chạy về phía chiếc xe, hai tên còn lại thì chống đỡ Anna.

Lương Nặc thấy vậy, nghiến chặt răng đứng lên, cô tiện tay nhặt một mảnh gạch vỡ.

Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể chạy nhanh tới vậy.

Dường như dưới mỗi bước chân của cô đều có gió đỡ cô lên, trong phút chốc, cô đã xông tới một bên xe, tên vệ sĩ đang đưa Tiểu Bắc vào trong xe, cậu bé khóc gào lên, hai tay hai chân ra sức vùng vẫy, tên vệ sĩ gần như không kiểm soát nổi.

Cuối cùng hắn dùng hết sức túm chân tay cậu bé lại cho vào trong xe sau đó khóa cửa lại.

“Tiểu thiếu gia, ngoan ngoãn đi thì sẽ không phải chịu khổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.