Buổi tối, Lương Nặc tranh thủ lúc Bắc Minh Dục tắm mà nói chuyện qua video với hai người bạn thân.
Cô không dám nói việc Bắc Minh Dục tới
Pari, chỉ nói qua một chút về sự việc xảy ra ở Nam Phi, Kỷ Sênh tức giận đập bàn nói: “Khốn kiếp, cái con đấy bị điên à?
Hết lần này tới lần khác hãm hại cậu, bây giờ lại còn to gan lái xe định đâm cậu!”
“Tớ cũng không dám khẳng định 100% người lái xe là cô ta!”
“Chắc chắn là nó, cậu một mình ở Pari làm gì có kẻ thù nào khác!” Liễu Tiêu Hàn vừa ăn táo vừa nói: “Hix, một
mình cậu ở nơi đất khách quê người thế khổ thân lắm, hay là cậu về Hải
Thành đi, ít nhất còn có mấy chị em mình!”
“ĐÚng vậy, tranh thủ lúc chồng cũ của cậu chưa thay lòng đổi dạ, cứ sớm về rồi lại làm thiếu phu nhân, còn cái bà già Bắc Minh phu nhân nhìn bộ dạng đó chắc cũng chả được mấy bữa nữa,
nghe nói gần đây phải liên tiếp vào viện tới mấy lần liền.”
“Lão phu nhân lại phải vào viện?” Lương Nặc nheo mày, có chút lo lắng: “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Nghe nói là bệnh cũ từ thời còn trẻ,
không nghiêm trọng!” Kỷ Sênh nói: “Cái loại người như bà ta vừa nhìn là
biết chắc hồi trẻ làm nhiều việc ác quá. Bây giờ già rồi, ác mộng nằm mơ cũng không hết, sinh bệnh là phải.”
“Thế mới nói, làm người à, lương thiện
mới tốt!” Liễu Tiêu Hàn đem quả táo ăn chưa hết vứt vào thùng rác, cười
tươi nói: “Nặc Nặc, cậu nói thật xem, cậu và chồng cậu xa nhau lâu như
thế rồi, tối đến có thấy cô đơn không?”
Lương Nặc mặt hơi đỏ lên ngại ngùng: “ Làm...làm gì có!”
“Giấu làm gì? Bạn thân với nhau, lại toàn là nữ, chia sẻ một chút những chuyện riêng tư cũng bình thường mà, nói
nhanh cho bọn tớ biết, có cô đơn không?”
Lương Nặc vừa xấu hổ vừa chột dạ, đang
định tắt cuộc gọi đi thì cửa phòng tắm được mở ra, Bắc Minh Dục mặc bộ
đồ ngủ rộng từ từ đi tới cạnh Lương Nặc, đúng lúc đó nghe thấy câu nói
của bạn cô, anh ghé sát lại gần cười nhếch môi: “Xin lỗi nhé, cô ấy bây
giờ đêm nào cũng có tôi ở cạnh, không cô đơn chút nào!”
Liêu Tiêu Hàn ngạc nhiên há hốc mồm, chỉ chỉ tay vào màn hình máy tính không nói lên lời: “Bắc....Bắc.....”
“Bắc Minh thiếu gia!” Kỷ Sênh nói hộ,
nhưng cũng vạn phần ngạc nhiên: “Sao anh lại đi Pháp rồi à? Chẳng phải
nói là đi Bỉ mà? hai người....hai người lại ở bên nhau rồi à?”
Trên nét mặt Lương Nặc vẫn còn có chút
lúng túng, Bắc Minh Dục vuốt vuốt tóc, sịt một ít nước dưỡng tóc cả vào
người Lương Nặc rồi dựa sát vào cô, bê lấy chiếc laptop, nói lạnh lùng:
“Biết cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ?”
“Biết...Biết rồi ạ!” Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đồng thanh lên tiếng.
Lương Nặc không muốn lừa dối hai người
bạn thân, cô gãi gãi đầu nói: “Bọn tớ cũng không hẳn là quay về lại bên
nhau, chỉ là muốn hưởng thụ chút thời gian không có ai quấy rầy phá đám
như bây giờ!”
Tít tít, Bắc Minh Dục gập màn hình máy tính lại.
“tối ngày kia là phải bay rồi, em không cảm thấy bây giờ nên dành chút thời gian cho chồng à?”
Lương Nặc lườm yêu anh vì cái tội tắt máy của cô rồi khẽ cười gật đầu, chủ động đưa tay lên ôm lấy ngực anh, ngả
đầu vào lòng anh: “Thiếu gia, nếu một ngày anh phát hiện ra em không hề
trong sạch, anh có còn đối tốt với em như thế này không?”
“Lại nói ngốc nghếch gì thế hả?”
“Em...em chỉ lo lão phu nhân, thiếu phu
nhân của Bắc Minh gia từ trước tới nay đều là người “sạch sẽ” thế nhưng
em....” Lương Nặc có nói thành lời, một lúc sau cô mới thấp giọng nói:
“Trước khi kết hôn em đã không còn trong sạch, thậm chí đến tên khốn nạn đó em còn không biết là ai, xin lỗi anh Minh Dục, Nếu em biết cuộc đời
này em sẽ gặp anh, em nhất định đã cẩn thận bảo vệ bản thân hơn.”
Bắc Minh Dục đắn đo: “Thực ra sự việc này.....”
Tít tít tít.
Lời Bắc Minh Dục còn chưa nói dứt,tiếng
chuông điện thoại của Lương Nặc vang lên, cô vội vàng ngồi ra khỏi lòng
anh, với lấy chiếc điện thoại, đó là điện thoại của Michelson gọi đến.
“Lương Nặc, tôi dường như đã biết người hôm đó lái xe đâm cậu là ai!”
Trong giọng nói của Michelson lộ rõ vẻ lo lắng.
Lương Nặc quay ra nhìn Bắc Minh Dục vẻ lo lắng, nói thấp giọng xuống: “Là ai?”
“Là Delia, cô ta đăng rất nhiều tin đồn
không đúng sự thật lên diễn đàn của công ty, cô ta còn tung tin rằng sẽ
lái xe đâm chết cậu, cậu cẩn thận chút, thời gian này tốt nhất đừng đi
ra ngoài, bộ phận pháp vụ của công ty đang tiến hành điều tra cô ta
rồi.”
“Đúng là cô ta?” Lương Nặc không hề thấy quá ngạc nhiên.
“Cậu sớm đã biết rồi?”
“Lúc đó tôi không dám chắc chắn.”
“Cậu phải cẩn thận chút đấy!”
Sau khi tắt điện thoại đi, Lương Nặc nhìn có chút lo lắng nhưng không thể nói ra được, vừa mới quay người ra thì
nhìn thấy Bắc Minh Dục đang khoanh tay trước ngực,nhìn cô nghiêm khắc:
“Sắp bị người ta đâm chết rồi mà em còn không định nói cho tôi biết à?”
“Em....”
Cô vẫn chưa kịp tìm ra cớ gì thì Bắc Minh Dục đã như vồ lấy cô, đẩy cô xuống ghế sô pha, hôn cô bất ngờ, không
khí phòng khách lúc này được nhuộm lên một thứ mùi vị, hình ảnh khác hẳn với bình thường.
Cùng anh hạnh phúc lúc đó nhưng trong đầu Lương Nặc vẫn bị ám ảnh, cô nghĩ: hai người họ đã lại quay về với nhau
rồi, liệu Bắc Minh Dục có gặp phải chuyện gì không?
*
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc vẫn còn say
giấc, liền bị tỉnh dậy bởi tiếng chuông cửa, tiếng chuông vang lên không dứt như kiểu người ngoài cửa ấn chuông không hề bỏ tay ra, cô lăn lăn
người, lấy chăn chùm kín lấy đầu, không hề muốn bước ra khỏi giường.
Bắc Minh Dục nhìn cô khẽ cười, bỏ chăn đi ra khỏi giường mở cửa, cứ tưởng là có người mang đồ gì đến, không ngờ
vừa mở cửa ra thì lại liền nhìn thấy Delia đang đeo mặt lạ vũ trang,
cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
“Là anh?”
“Sao cô lại ở đây?” Bắc Minh Dục liền lấy tay giữ lấy cửa lại không cho Delia bước vào, anh đứng ở cửa nói: “Tôi
không cần biết cô đã chuẩn bị những gì, tôi khuyên cô bây giờ hãy ngoan
ngoãn rời khỏi đây, bằng không, tôi không phải ngốc như cô ấy, bị cô bắt nạt mà vẫn không trả đũa đâu.”
“Cái đồ phụ nữ đông phương rẻ tiền đó mà
còn ngốc?” Delia nghiến răng vào mắng: “Anh đúng là mù mắt rồi à? Tôi
nói cho anh biết nhé, khi cô ta ở công ty, không ngừng quyến rũ cấp
trên, tan làm thì cùng với một tên họ Lý thành đôi thành cặp, ngày nào
cũng anh anh em em bên nhau, tôi bảo cô ta giới thiệu tên họ Lý đó cho
tôi cô ta còn không nỡ, đắn đo do dự mãi! Hức! Cô ta cơ bản chỉ là đò rẻ rách, anh có tiền như vậy mà lại đi kết hôn với cô ta?”
“Câm mồm!”
Dây thần kinh trên trán của Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, rõ ràng là đang tức giận.
Delia dường như không để ý, cô ta bắt đầu giở trò, cô ta kéo khóa ngực xuống thấp hơn để lộ ra làn da trắng ngần
cùng bầu ngực căng đầy, nắm lấy tay Bắc Minh Dục rồi trơ trẽn đưa lên
ngực mình....
“Loại phụ nữ rẻ tiền đó anh cũng để mắt
tới được, tại sao không để mắt tới em? em đảm bảo, kỹ năng giường chiếu
của em hơn cô ta cả trăm ngàn lần! Bây giờ, chỉ cần anh đá cô ta, em sẽ
là của anh, tất cả và mãi mãi...anh muốn thế nào thì là thế đó.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục lộ rõ vẻ ghê tởm và khinh bỉ, đang định đẩy cô ta ra thì đằng sau có tiếng bước chân truyền đến.
Lương Nặc nghe thấy tiếng ồn liền tỉnh dậy, còn chưa ra tới cửa đã nghe thấy tiếng của Delia, cô phẫn nộ đi ra nhìn Delia.
Tới nước này rồi, cô không thể kìm chế
được nỗi tức giận nữa, cô tiến lên phía trước, dùng lực kéo mạnh rồi hất tay Delia ra, kéo Bắc Minh Dục ra phía sau lưng mình.
“Đây là người đàn ông của tôi, cô không
được phép đụng vào!” cô còn nói: “Cô có gì thì nhằm vào tôi đây này, tôi không sợ cô đâu nhé!”
Bắc Minh Dục lấy tay chống cằm, lùi về phía sau hai bước, yên lặng nhìn hai người phụ nữ vì mình mà cắn xé nhau.
Delia cũng không chịu tỏ ra yếu thế: “Nhằm thì nhằm, tôi sợ cô đấy à?”