Hai người phụ nữ đứng ở cửa mà giằng co
với nhau, giật tóc, xé quần áo nhau, nói chung phụ nữ mà đã đánh nhau
thì giống nhau hết, Lương Nặc nhìn thì liễu yếu đào tơ nhưng thực sự thì bị chọc cho tức điên lên rồi, một chút cũng không tỏ ra yếu đuối.
Bắc Minh Dục vẫn chống tay lên cằm nhìn cảnh đó mà buồn cười.
Tuy là trên người Lương Nặc đã có vài vết thương nhỏ nhưng Lương Nặc chịu vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ
khác, sự việc này làm cho anh cảm thấy rất đã, ngay lúc đó, mắt Delia
như đang muốn ăn thịt Lương Nặc, Bắc MinhDục đột nhiên nắm lấy cổ tay
Delia hất cô ta ra.
“Cô dựa vào đàn ông thì tính gì là có bản lĩnh chứ?” Delia bò dậy từ dưới đất, ánh mắt nhìn Lương Nặc đầy hận thù.
Lương Nặc lại xắn tay áo lên, nhìn Bắc
Minh Dục nói: “Anh đừng giúp em, tự em có thể dạy bảo được cô ta! Cô ta
đúng là đồ làm gái mà, thèm muốn cả chồng người khác! Tự cô không biết
tự tìm cho mình một người chồng à?”
Bắc Minh Dục cười càng thêm sung sướng,
nắm lấy tay Lương Nặc ôm cô vào lòng: “Có gì mà phải đánh nhau với loại
đi quyến rũ chồng người khác này chứ? có điều, nhìn em chịu vì tôi mà
đánh ghen như vậy, tôi vui lắm.”
Delia tức giận nghiếm chặt răng, cô ta
lại đang định xông lên, Bắc Minh Dục liền rút điện thoại ra, mở phần
hình ảnh giơ trước mặt cô ta.
Sắc mặt Delia biến sắc giật mình: “Anh....sao anh lại có những thứ này?”
Bắc Minh Dục lại lướt qua thêm vài bức nữa, sau đó mới từ từ thu điện thoại về.
Delia nhìn chằm chằm Lương Nặc, hỏi như hét lên: “Có phải là cô không? Có phải ngay từ đầu cô đã muốn hại tôi?”
Bắc Minh Dục cười lớn: “Cô đi đêm bao
nhiêu năm như vậy rồi mà lại không biết khi nào bị người ta chụp ảnh à?
Lại còn có mặt mũi nói vợ tôi hại cô, cô ăn tát chưa đủ no đúng không?”
Lương Nặc tò mò, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Bắc Minh Dục lướt xem một lượt, đều là những bức ảnh Delia
cùng với mọi loại đàn ông lên giường, có vài người cô đã nhìn thấy trong những video mà Lý Tranh Diễn đưa cho cô khi trước.
Bắc Minh Dục giằng lấy chiếc điện thoại
trong tay Lương Nặc, bịt mắt cô lại: “Mấy thằng đàn ông này làm gì có
thằng nào khá khẩm hơn tôi, em có gì mà phải nhìn?”
Lương Nặc bĩu môi, nắm tay anh kéo ra khỏi mắt không nói gì.
Delia tức điên lên, người run lên, hai hàm răng thì nghiến vào nhau kêu kèn kẹt.
“Những người đàn ông trong ảnh chắc là cô cũng đã rõ hết đúng không? Mỗi người có quan hệ xác thịt với cô đều là
do cô muốn có được chút lợi ích từ họ, nhưng nếu những bức ảnh này để
tôi đưa lên mạng thì....”
“Đừng....” Delia hét lên giọng đanh thép.
Những người đàn ông trong ảnh đều là
những người có danh có thế trong giới thiết kế trang sức, đặc biệt là
còn có những người rất sợ vợ, chỉ cần đưa lên mạng, tương lai của cô ta
chắc chắn sẽ chẳng còn gì.
Những người đàn ông đó vì muốn bảo vệ danh tiếng, nhất định sẽ không màng tới cô ta.
“Ok, để chúc mừng sự hòa hợp của tôi và vợ tôi, bây giờ tôi cho cô hai con đường để lựa chọn.”
“Là gì?” Mắt Delia sáng lên.
“Thứ nhất, cô phải lập tức đi tới đồn cảnh sát, nói rằng cô rắp tâm mưu sát Lương Nặc.”
Delia hốt hoảng lắc đầu: “Không được, cuộc đời tôi còn chưa bắt đầu, sao có thể vào sở cảnh sát được?”
“Vậy xem ra, cô chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai thôi.”
“Anh....” trong lòng cô ta như xuất hiện một sự dự cảm: “Anh... muốn tôi làm gì?”
“Cơ sở khai thác kim cương của tôi ở Nam
Phi đúng lúc này đang thiếu một nhân công, chẳng bằng, cô tới đó làm
việc? Yên tâm, tôi rất nhân từ, cô rắp tâm mưu sát vợ tôi, tôi chỉ để cô làm ở đó ba năm trả nợ, sau ba nằm, chỉ cần cô không xuất hiện trước
mặt tôi, tôi sẽ coi như sự việc này chưa từng xảy ra.”
“Anh làm thế này khác nào ép tôi đi chết?” Delia hét lớn: “Đi Nam Phi làm công nhân, thế này thì có khác gì ngồi tù chứ?”
“Thế ai bắt cô gây phiền phức cho vợ
tôi?” Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng, nói ra điều kiện cuối cùng:
“Một ngày sau, nếu cô không có bất kỳ động tĩnh gì, thuộc hạ của tôi sẽ
không ngại đi tới đồn cảnh sát đâu.”
Nói xong, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc đi vào phòng, chân anh đá mạnh cửa đóng lại.
Delia không can tâm xông vào, đập cửa như điên, nhưng không hề có kết quả gì, chỉ có thể lõng thõng bước đi,
khuôn mặt không thể tuyệt vọng hơn được nữa.
Mới đầu cô ta chỉ muốn cho người phụ nữ
đông phương rẻ tiền đó biết thế nào là lễ độ, ai ngờ được sự việc lại
thành ra như thế này.
Nghe tiếng cửa bị đập uỳnh uỳnh, Lương
Nặc kéo kéo tay áo Bắc Minh Dục: “có tàn nhẫn quá không? Cô ấy chỉ cần
đảm bảo không gây phiền phức cho em là được, hơn nữa, em cũng không ở
đây bao lâu nữa.”
Bắc Minh Dục nhìn cô, lấy tay ấn vào trán cô nói: “Cứ phải để cô ta làm cho em thảm hại rồi em mới biết được lòng người nhé!”
Lương Nặc cắn môi nhìn anh: “Anh chẳng bao giờ nói với em được câu dễ nghe.”
“Lẽ nào sai à? Lần trước đáng lẽ em nên
để cô ta bị đuổi khỏi C&A mới đúng, nếu không thì sau đó làm gì có
lắm sự cố như thế này?”
Lương Nặc bĩu môi, đẩy anh ra đi thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Ngày hôm sau khi đi làm, giám đốc gọi gặp riêng cô để hỏi về việc viên kim cương, Lương Nặc đơ người ra, hai ngày nay cứ mải ngọt ngào với Bắc Minh Dục mà quên béng sự việc này.
Vị giám đốc nhìn phản ứng của cô liền
biết cô không hề để tâm tới chuyện này, anh ta nhắc nhở: “Lương tiểu
thư, hi vọng của công ty bây giờ đều phụ thuộc vào cô đấy, có thể có
được viên kim cương hay không chỉ có thể đợi xem cô thuyết phục chồng
mình thế nào thôi.”
Tuy là trước đây cô đã nói cô và Bắc Minh Dục chỉ là quan hệ bạn bè nhưng giám đốc cùng với vài người chứng kiến
cảnh ở Nam Phi đều cảm thấy đó là chồng cô, không biết cô giải thích thế nào, mọi người đều gọi Bắc Minh Dục là chồng cô.
Bây giờ hòa thuận rồi, cô cũng không cần
đi giải thích nữa, nhưng vì sợ càng nhiều người biết Bắc Minh Dục đã tới đây nên ở công ty cô cũng không cố ý nói ra làm gì.
“Tối nay về tôi sẽ hỏi anh ấy, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn, không để nhỡ việc của công ty nữa.”
Ánh mắt vị giám đốc sáng lên: “Hai người hòa thuận rồi? Bắt đầu ở cùng nhau rồi à?”
“Không...không có,” cô biết mình nhớ mồm, vội vàng phủ nhận: “Ý tôi là buổi tối sau khi về nhà tôi sẽ gọi điện hỏi anh ấy.”
“Vậy hôm qua có người đàn ông gọi điện
tới nói là chồng cô, còn nói cô phải ở nhà cùng anh ta nên bảo chúng tôi cho cô nghỉ, lẽ nào không phải anh ấy?”
Lương Nặc giờ chỉ mong có cái hố mà chui xuống, lắp bắp nói: “Đó không phải chồng tôi, chúng tôi....”
“Hả? Thế là cô giấu chồng cô có trai bao
bên ngoài à?” sắc mặt vị giám đốc thay đổi: “Cô phải cẩn thận chút đấy,
ngộ nhỡ bị chồng cô điều tra ra sự việc này, ảnh hưởng tới việc công ty
thu mua viên kim cương thì giám đốc điều hành nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Lương Nặc khóc không ra nước mắt: “Sự việc không phải như anh tưởng tượng đâu.”
“Thôi được rồi, tôi biết, kết hôn rồi mà
lại thường xuyên không ở cùng chồng, cô có những nhu cầu như vậy tôi rất hiểu, thế này đi, tôi có một căn hộ ở đường Tân Nam, cô có thể bảo cậu
bồ của cô qua đó ở, tránh việc bị chồng cô phát hiện.”
Lương Nặc: “.....”
Tối đến sau khi về nhà, sự việc quan trọng nhất của Lương Nặc lúc này chính là hỏi Bắc Minh Dục về việc viên kim cương.
Bắc Minh Dục hiếm khi nghiêm túc như này, nói: “Tôi tuy tiếng là chủ của mỏ khai thác kim cương đó nhưng việc của mỏ kim cương không phải mình tôi nói là được, cho nên em muốn tôi dùng
quan hệ cá nhân để bán kim cương cho C&A, việc đó là không thể?”
“Lẽ nào không thể nới tay một chút à?” Lương Nặc chớp chớp mắt, nhìn anh vẻ mong chờ.
Bắc Minh Dục nhìn cô ngoắc câu ngón tay trỏ vẫy vẫy.
Lương Nặc ngoan ngoãn tiến lại gần anh.
Anh đột nhiên đưa tay lên gáy cô đặt cô
xuống ghế sô pha, đưa môi mình đặt lên môi cô, không hề nhẹ nhàng nhưng
Lương Nặc vẫn thấy ngọt ngào, cô không hề phản ứng lại, Bắc Minh Dục
nói: “Em cứ phải ngoan ngoãn như thế này này, nói không chừng tôi có thể nới tay một chút.”
“Anh....” Lương Nặc nhìn anh chằm chằm
nói: “Em ngoan thế này anh còn muốn ngoan thế nào nữa? Eo em đến hôm nay vẫn còn đau đây này!”